Chương 72: Thầy Dạy Mỹ Thuật
Tuy nhiên, cô ấy chỉ nhìn tôi một lúc, trên khuôn mặt cũng không có thay đổi gì, dù là một chi tiết biểu cảm nhỏ nhất, rồi cô ấy từ từ quay đầu lại, không nói tiếng nào, cất bước tiếp tục đi.
Tiểu Hồ Tử kéo bàn tay tôi:
- Cậu gọi cái gì đó, ai là Quan Hiểu Hà?
Tôi liếc mắt nhìn hắn:
- Cậu không biết Quan Hiểu Hà là ai?
Tiểu Hồ Tử cau màu lại nói:
- Tôi mới vào học nên đâu có biết, mà sao hôm nay cậu cứ lải nhải mấy chuyện khó hiểu thế.
Tôi đột nhiên hiểu ra, đám sinh viên của ngành mỹ thuật này là sinh viên năm nhất, nên không ai nhận biết Quan Hiểu Hà hết, mà một người đã chết vào năm ngoái, hơn phân nữa tên của nàng sẽ không bị người khác nhắc đến, coi như có tin đồn, nhiều lắm cũng chỉ được gọi là: Người sinh viên nhảy lầu năm ngoái...
Vì vậy, đám sinh viên đại học năm nhất như Tiểu Hồ Tử sẽ không biết tên của Quan Hiểu Hà, cũng không ai biết được Quan Hiểu Hà là ai.
Nói như vậy, mặc dù Quan Hiểu Hà đứng trong phòng vẽ tranh, dù có thoát y hết để cho mọi người thấy, cũng sẽ không bị người khác nhận ra!
Đúng rồi, người duy nhất biết cô ấy, chỉ có người giảng viên kia!
Mà cô ấy đeo khẩu trang với kính râm, không chỉ riêng vì không mốn bị người khác biết thân phận người mẫu lỏa thể, còn vì tránh né những người nhận biết nàng trong trường!
Tôi vỗ nhẹ đầu vài cái, thở dài một hơi, trời ơi, rốt cuộc manh mối cũng chịu xuất hiện rồi...
Như vậy, việc tôi nên làm bây giờ, chính là lập tức tìm tới người giảng viên kia, chỉ có hắn mới biết được, cô gái này rốt cuộc là ai.
Tôi ngẫm nghĩ một chút, bây giờ có hai người con gái có thân phận bí ẩn, một là mô hình lõa thể đã lộ diện, hai là người con gái chỉ lộ nửa cái bóng, một xuất hiện vào ban ngày, một vào ban đêm mới xuất hiện...
Tôi đột nhiên nghĩ đến, hai người kia, có khả năng nào là cùng một người hay không?
Lấy lại bình tĩnh, tôi hỏi Tiểu Hồ Tử:
- Được rồi, giảng viên dạy cậu tên gì thế?
Tiểu Hồ Tử nhìn tôi với vẻ khó hiểu, nói:
- Thực sự tôi không thể hiểu nổi cậu, thầy của chúng tôi tên Trần Tuấn, làm sao, cậu muốn tìm ông ta à?
Tôi chuẩn bị trả lời, Tiểu Hồ Tử đột nhiên chỉ tay về phía trước:
- Ấy, hắn đứng ở kia kìa, mới vừa ra ngoài đó...
Khi tôi quay đầu nhìn lại, lập tức thấy được một người đang đi ra ngoài từ bên trong tòa nhà thực hành, ăn mặc rất tùy ý, giống như lao công vậy, tuổi tác khoảng chừng ba mươi, đang chậm rãi đi về phía trước.
Tôi không nói thêm câu nào, lập tức đuổi theo, Tiểu Hồ Tử ở phía sau nói cái gì tôi đều mặc kệ, ông thầy dạy mỹ thuật này, nhất định phải có vấn đề!
Tôi chạy một cách điên cuồng, chạy một hơi về phía hắn, ông thầy dạy mỹ thuật tên Trần Tuấn kia nghe ở phía sau có tiếng bước chân, kinh ngạc quay đầu lại, tôi đã đến bên cạnh hắn.
- Thầy Trần, em có chút việc muốn nói với thầy.
Tôi nói thẳng vào vấn đề.
- Cậu là?
Hắn nghi hoặc nhìn tôi, trên mặt một mảnh mờ mịt.
Tôi nhìn xung quanh không có ai, quyết định không thèm vòng vèo, trực tiếp nói:
- Em là ai không quan trọng, điều quan trọng chính là, chuyện mà em đang muốn cùng thầy nói, liên quan đến vấn đề của Trần Hiểu Hà.
Hắn chợt sững người, nhưng nhanh chóng trấn định, lắc đầu và nói:
- Cậu là học sinh của ngành nào? Có chuyện gì thì đi tìm giảng viên của cậu, hoặc đi tìm chủ nhiệm lớp, tôi còn có việc.
Hắn vừa nói xong liền muốn quay đầu đi, tôi vội tiến lên ngăn cản hắn, nhìn hắn cười cười nói:
- Đừng vội đi như thế, thầy Trần à, vấn đề này, em chỉ có thể hỏi thầy, bởi vì chỉ có thầy mới biết được, nếu như thầy quan tâm, hãy đi cùng em tới nơi này, bằng không, em không thể đảm bảo sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
Nói xong, tôi liền xoay người đi về phía sau tòa nhà, nơi này quá dễ thấy, tôi không muốn bị người khác phát hiện.
Tôi đi hơn mười mét cũng không thèm quay đầu lại, một lúc sau, đã thấy hắn tuy hơi do dự nhưng vẫn theo tới, tôi cười gằn, cái tên này vẫn giả bộ thuần khiết, chó chết thật.
Lúc này không có ai ở xung quanh, tôi xoay người, giống như cười mà không phải cười nhìn hắn, cũng không nói câu nào, rất nhanh hắn bị cái nhìn của tôi làm ớn lạnh.
- Vấn đề của em khi nãy, thầy có thể trả lời rồi, tuy nhiên, thầy Trần à, em rất hy vọng thầy có thể nói sự thật.
Tôi nói chậm rãi.
Hắn có chút lo lắng nhìn tôi, giọng nói yếu ớt:
- Tôi không biết cậu đang nói cái gì, nữ sinh Quan Hiểu Hà kia... Cũng đã nhảy lầu chết năm ngoái rồi, cậu muốn hỏi gì, thì đi tìm người bên cạnh nàng mà hỏi, cần gì phải tới hỏi tôi chứ?
Tôi cười khinh bỉ:
- Đúng vậy, nếu như hỏi về Quan Hiểu Hà, đúng ra không nên tìm thầy, tuy nhiên, nếu như hỏi về Quan Hiểu Hà cùng Lam Đình, chỉ sợ, trên thế giới này cũng chỉ có thể hỏi một mình thầy.
Sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, nhưng vẫn cố tỏ ra trấn định, nhìn tôi chằm chằm, nói:
- Tôi không hiểu ý của cậu là gì, hình dáng của hai người bọn họ quả thực khá giống nhau, nhưng chuyện này thì có liên can gì tới cậu?
Tôi lắc đầu nói:
- Đây không phải là vấn đề về ngoại hình, mà là vấn đề cô ấy là ai, còn có, em sẽ cho thầy xem thứ này, thầy chờ một chút.
Tôi quay người lại, suy nghĩ một chút, đột nhiên trên ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, tôi nhịn đau, tập trung tinh thần, nhanh chóng dùng máu viết một chữ cấm trong không trung, sau đó chỉ chỉ vào đó nói với hắn:
- Thầy tới đây nhìn một chút, đây là cái gì...
Máu tươi của tôi đã viết thành một chữ lớn, hình thành ở giữa không trung, tụ mà không tán, thầy Trần này vừa nhìn vào, đột nhiên sợ hãi tè ra quần, cả người run lên cầm cập, ngã cái rầm xuống đất, thân thể run rẩy dữ dội.
Điều này thật ra cũng có chút ngoài dự liệu của tôi, không nghĩ tới lại hữu hiệu như thế, tôi nhớ đến lời nói của Nam Cung Phi Yến, về những lời mà ông nội đã nói với nàng, chữ cấm này, chính là khởi điểm của cấm pháp, cũng là điểm kết của cấm pháp, bất kỳ người nào xúc phạm cấm kỵ của thiên địa, dù cho chỉ nghĩ ở trong lòng, chưa có thực hiện, chỉ cần gặp phải chữ cấm này, thì sẽ bị cảnh cáo, hoặc là, bị tổn thương.
Lần trước đã ứng nghiệm trên người Tân Nhã, và lần này, lúc thầy Trần vừa nhìn thấy chữ cấm, đã phải quỳ xuống, điều này nói rõ cái gì?
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi không hề nhẹ của hắn, tôi nói thẳng:
- Thầy Trần à, hiện tại có lời gì, thầy đều có thể nói ra rồi chứ?
Hắn hình như bị dọa cho ngu người, nhìn tôi như quái vật, nói năng lộn xộn:
- Tôi, tôi... Cô ấy... Cô ấy... Là... Tôi cũng...
- Cô ta là ai? Có phải là Quan Hiểu Hà hay không?
Tôi gặng hỏi.
- Cô ấy, cô ấy... Không phải Quan Hiểu Hà...
Hắn dùng sức lắc đầu, sắc mặt kinh hoàng, nhưng lại thề thốt phủ nhận.
Tôi sớm đã chuẩn bị, lập tức hỏi tới:
- Vậy thì cô ta là ai? Từ đâu đến?
Thầy Trần bị tôi hỏi cuống cuồng, bật thốt lên:
- Cô ấy là... em gái của Quan Hiểu Hà....
- Cái gì? Em gái của Quan Hiểu Hà?
Lần này đến lượt tôi cảm thấy bất ngờ, em gái Quan Hiểu Hà, sinh đôi sao? Đây cũng quá máu chó đi, hơn nữa, em gái của nàng vì sao phải đến nơi này?
Thầy Trần cuối cùng cũng ổn định lại, dùng tay vỗ vỗ ngực nói:
- Đúng đúng, nàng là em gái của Quan Hiểu Hà chính xác trăm phần trăm, chỉ có điều việc này, không có người nào biết, vì tôi nhất định phải giữ bí mật cho cô ấy.
Tôi lại hỏi:
- Nhưng thầy đã từng nói, nàng chính là sinh viên bên trong ngôi trường này, rốt cuộc nàng học ở ngành nào, tại sao xưa nay chưa ai từng gặp nàng, hơn nữa, nếu nàng là em gái Quan Hiểu Hà, thì tại sao phải dùng một cái tên giả? Nàng vào trong ngôi trường này, cũng chỉ để làm người mẫu lõa thể thôi sao?
Hàng loạt câu hỏi của tôi, làm thầy Trần ngẩn người, dường như suy nghĩ một lát, mới đáp:
- Đó là vì tôi muốn che giấu thân phận thật sự của nàng, bởi vì có người nói nàng quen thuộc, nên tôi liền nói láo nàng là sinh viên trong trường, nhưng trên thực tế, cô ấy không phải là sinh viên, một tuần cô ấy chỉ đến đây hai ba lần mà thôi, hơn nữa thời gian đều rất ngắn, sau một tiết học liền đi, tuyệt đối không nán lại, vì thế nên không có người nào thấy cô ấy cũng bình thường, còn việc cô ấy phải dùng tên giả, có khả năng dùng để tránh người khác nghi ngờ, quá nhiều tình huống tôi cũng không rõ ràng.
Lời hắn nói, cũng có khả năng là thật, nhưng vấn đề chính là nằm ở đây, nếu như những gì hắn nói đều là thật, như vậy chuyện này cũng không có gì ghê gớm, hắn cần gì phải sợ hãi như vậy, bị dọa thành bộ dáng thế này?
Như vậy, chắc chắn hắn đang ẩn giấu điều gì đó!
Tôi thay đổi bộ mặt tươi cười, đem hắn từ từ kéo khỏi mặt đất, thay hắn vỗ vỗ bụi bặm trên người, nói:
- Thầy Trần à, thầy cần gì phải như vậy chứ, em chỉ hiếu kỳ đối với việc này thôi, lại không phải xã hội đen, thầy không cần phải sợ hãi như vậy đâu.
Thầy Trần gật đầu liên tục, trên mặt lúc xanh lúc trắng, giống như một học sinh đang làm chuyện gì xấu vậy, vội vàng muốn chạy trốn.
Tôi mỉm cười nói:
- Thầy Trần à, chuyện chỉ có như vậy thôi sao?
Hắn gật đầu liên tục:
- Ừ ừ, chính là chỉ có chút như vậy thôi, tôi luôn không nói, là vì muốn thay nàng giữ bí mật.
- Thế sao? Vậy cũng tốt, nếu như vậy, em cũng không còn vấn đề gì khác, cảm ơn thầy đã giúp đỡ em giải thích nghi vấn, không hổ là thầy giáo, thật sự cảm ơn thầy, giờ không có chuyện gì, thầy có thể đi rồi.
Tôi phất phất tay, hắn giống như được giải thoát, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tôi một chút, xoay người liền chạy như bay.
Tôi nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng hơi mừng thầm, từ nhỏ đến lên vấn hay bị thầy cô sai tới sai lui, mà ngày hôm nay thực sự có thể đem ông thầy này dọa đến đầu óc choáng váng, cũng coi như là một thành công nho nhỏ.
Tuy nhiên, tôi sẽ không tin vào chuyện hoang đường của hắn, nếu như mọi thứ giống như những gì hắn ta nói, vậy vì lí do gì hắn phải sợ hãi như thế? Hơn nữa, tôi dùng máu viết chữ trên không trung, nếu như một người bình thường nào nhìn thấy, hầu hết phải tỏ ra kinh ngạc không ngậm được mồm, nhưng hắn không những không tỏ ra kinh ngạc, mà lại tỏ ra vẻ hết sức sợ hãi, thêm vào đó còn giải thích với tôi rất nhiều, điều này cũng đủ chứng minh, trong lòng hắn có quỷ!
Như vậy, chuyện thân phận cô gái kia có phải là “em gái của Quan Hiểu Hà” hay không, cũng sẽ là một dấu hỏi lớn.
Tôi nhìn thấy hắn đi được một đoạn rất xa, lúc này mới thu lại chữ bằng máu, hai tay đút túi quần, bình tĩnh đi theo phía sau hắn...