Cấm Kỵ Sư

Chương 76: Manh Mối Mới

Chương 76: Manh Mối Mới


Tân Nhã trầm mặc một lát, lắc đầu nói:
- Chị không biết.
Tôi không hiểu:
- Nếu chị đã sớm biết có người dùng tà thuật đối với chị, tại sao chị lại không biết người đó là ai? Không phải chị có thể dự đoán được tương lai sao?
Tân Nhã đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ, nói yếu ớt:
- Đôi khi, có thể thấy được chuyện xảy ra trong tương lai cũng không phải là một chuyện tốt. Hơn nữa chị cũng không có thần kỳ như em nghĩ đâu. Thông thường, chị chỉ có thể thấy trước được một ít tai ương, và một số nguy hiểm đang tiềm ẩn, không phải cái gì chị cũng biết hết.
Tôi nghĩ một lát rồi hỏi:
- Nhưng khi lúc nãy em vừa mới tới, không phải chị đã đoán trước được sao, em nhìn dáng vẻ của chị, cũng không có gì ngạc nhiên đối việc em đến.
Nàng nở nụ cười:
- Bởi vì khi nãy chị mới đi vào phòng vệ sinh, nhìn thấy em đang đi từ bên ngoài vào. Chị nghĩ, rất có khả năng là em đến đây tìm chị.
Nửa câu sau Tân Nhã không có nói, nhưng tôi biết được ý tứ trong lời nói của nàng, còn có một khả năng nữa, chính là đến tìm Đinh Linh Linh.
Tôi lắc lắc đầu chuẩn bị giải thích, nhưng nàng lại nói với tôi:
- Em không cần phải giải thích gì cả, chị đều hiểu, nếu như em không đi lên tầng thượng điều tra, dĩ nhiên sẽ không cần phải lén la lén lút lẻn vào ký túc xá nữ sinh, tuy nhiên nếu lần sau em bị mắc kẹt không ra ngoài được, có thể tới tìm chị.
Nàng đột nhiên chớp chớp mắt với tôi, lộ ra một nụ cười động lòng người.
Tôi bất đắc dĩ nở nụ cười, bà chị Tân Nhã này, hóa ra đã biết hết tất cả mọi chuyện.
Sắc mặt của nàng đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói với tôi:
- Nếu như em muốn điều tra chuyện này, chị đề nghị em nên bắt đầu điều tra với người con gái Quan Hiểu Hà đã xuất hiện ngày hôm nay. Cho dù nàng đã chết hay còn sống, đây vẫn là một điều rất khả nghi. Bởi vì vào năm ngoái chị phát hiện được nàng có hơi bất thường, vào buổi tối đều lén la lén lút đi ra ngoài, chị đã từng hỏi nàng, nàng lại nói nàng bị mộng du, nhưng khi chị đi theo dõi nàng, chị phát hiện được nàng... đang đi vào tòa nhà thực hành...
Trong lòng tôi nhảy một cái:
- Tòa nhà thực hành? Chị không có nhìn lầm chứ?
Tân Nhã quả quyết nói:
- Tuyệt đối không lầm, vì vậy nên ngày hôm nay khi thấy nàng xuất hiện, chị hoài nghi rằng nàng căn bản không có chết. Bởi vì nàng là một người quá quỷ dị, vào lúc đó, chị vẫn tiếp tục canh giữ ở bên ngoài tòa nhà thực hành, sau khi nàng đi ra ngoài, liền nhảy ra khỏi bờ tường, chạy đến khu hoang vắng ngoài trường, thân thủ nhanh nhẹn của nàng làm chị bất ngờ, vào lúc ấy, chị cảm thấy nàng giống như biến thành một con người khác.
Có thứ gì đó dần dần trào dâng lên trong ngực tôi, làm cho tôi phấn khích không ngừng xoa xoa tay, vậy thì không sai rồi. Từ lâu tôi đã nghĩ rằng Quan Hiểu Hà này là manh mối lớn nhất, nếu như năm ngoài nàng vào lúc nửa đêm lén lút chạy đi tới tòa nhà thực hành, như vậy nàng chắc chắn là người đã gây thương tổn cho Lam Ninh.
Tân Nhã giấu chuyện này cũng kỹ thật, đến tận bây giờ mới chịu nói cho tôi nghe, nếu không phải hôm nay tôi tới tìm nàng, nói ra rất nhiều lời nói chân thành từ đáy lòng, không biết bao giờ nàng mới chịu nói ra.
Tôi gật đầu liên tục và nói với Tân Nhã:
- Chị nói đúng quá, đến ngày hôm nay em vẫn hết sức nghi ngờ nàng, vì vậy nên đã cố ý điều tra ông thầy dạy mỹ thuật kia, nhưng mà hắn nói cho em biết, người mẫu kia, chính là em gái của Quan Hiểu Hà, dùng tên giả là Lam Đình.
Tân Nhã lắc đầu nói:
- Điều đó là không thể, năm ngoái khi mà Quan Hiểu Hà tán gẫu cùng bọn chị, nàng đã nói nhà nàng chỉ có duy nhất mình nàng, không có người em gái nào cả. Ngoài ra, tướng mạo hai người giống nhau như sinh đôi, coi như là chị em họ, cũng không thể giống nhau như đúc được.
Trong lòng tôi cũng nghĩ thế, như vậy bây giờ có thể xác định, ông thầy dạy mỹ thuật kia đang nói dối. Cái tên Lam Đình kia rõ ràng là đang gạt người. Người kia rõ ràng chính là Quan Hiểu Hà, nàng chưa có chết!
Tuy nhiên tôi lại cảm thấy khó hiểu, từ lầu bốn nhảy xuống làm sao mà không chết được? Hơn nữa lúc đó còn có rất nhiều người xung quanh, cảnh sát pháp y đồ gì cũng sẽ có mặt, bao gồm các thành viên trong gia đình của nàng. Dù thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn bị một mồi lửa đốt thành tro. Nếu như trong thời gian ngắn chưa được hỏa táng vẫn có thể giải thích được, nhưng chuyện này đã xảy ra một năm trước rồi, làm thế nào nàng có thể sống lại được?
Tôi cảm thấy khó hiểu, Tân Nhã cũng đầu đầy sương mù, mặc dù nàng có năng lực tiên tri, nhưng cũng không thể chuyện nào cũng biết, vì vậy mọi vấn đề hiện tại đều đang tập trung ở trên người Quan Hiểu Hà.
Về chuyện của Đinh Linh Linh, chỉ đành phải tạm gác lại một bên, vởi vì Tân Nhã hiểu biết đối với nàng cũng không nhiều, dù sao bây giờ đều tách ra ở riêng, bình thường trò chuyện cũng không nhiều.
Cuối cùng, tôi nghĩ tới một vấn đề quan trọng. Vì tình hình bây giờ tôi không thể tìm ra được manh mối nào, vậy nên tôi phải bắt đầu điều tra từ chuyện xảy ra lúc trước, chính là lý do cái chết của Quan Hiểu Hà vào năm ngoái.
Và dù cho nàng có chết hay không, nhưng tạm thời cứ giả thiết nàng đã chết. Nguyên nhân của cái chết này là một việc hết sức khó hiểu. Tân Nhã nói rằng cô ấy cũng không có xung đột gì với mọi nười, cũng không có vướng mắc gì về vấn đề tình cảm, đang yên đang lành. Vậy vì sao nàng phải nhảy lầu?
Ngoài ra, vụ tai nạn xe tông kia xảy ra lại là tình huống như thế nào?
Tân Nhã suy nghĩ rất lâu mới nói, chuyện này nếu không điều tra được căn nguyên vấn đề, e rằng trước tiên tôi phải tìm đến một người.
Tôi vội vàng hỏi Tân Nhã người đó là ai, nàng hơi do dự rồi nói nàng cũng không biêt người ấy là ai. Tuy nhiên, vào buổi tối trước hai ngày Quan Hiểu Hà xảy ra tai nạn, lúc nàng nhìn lên bầu trời đêm và đờ ra, đã vô tình phát hiện được Quan Hiểu Hà cùng với một nam nhân xa lạ ở bên ngoài tường rào của trường học, gặp mặt trò chuyện.
Người nam nhân kia từ trước đến giờ nàng chưa từng thấy, nhưng lúc đó nàng chỉ liếc mắt nhìn người ấy liền nhớ kỹ được dáng vẻ của người đó, có thể nói, bộ dáng người ấy đã được nàng khắc sâu ở trong lòng.
Bởi vì cách ăn mặc của người kia trông rất quái dị, hắn nhìn qua chỉ mới hơn hai mươi tuổi, là một anh chàng khá đẹp trai, nhưng hắn ta lại mặc một bộ đồ màu hồng đen trông chẳng khác gì chiếc váy, mái tóc dài, đồng thời có một con khỉ kỳ lạ đang ngồi xổm trên vai của hắn...
Vừa nghe được điều này, suýt chút nữa tôi đã nhảy cẩng lên, đây rõ ràng ràng là cái thằng đã truy sát tôi tối hôm trước a!
Vì sao như vậy, hắn cùng với Quan Hiểu Hà rốt cuộc có quan hệ gì? Tâm tư của tôi xoay chuyển thật nhanh, chẳng trách ngày hôm qua hắn muốn tiễn tôi một bước xuống suối vàng. E rằng bởi vì tôi đang điều tra việc này mấy ngày qua, cho nên hắn mới nóng lòng giết tôi để diệt khẩu.
Nhưng hắn càng làm như vậy, tôi càng cảm thấy chuyện này chẳng phải chuyện nhỏ. Trong lúc nhất thời, tôi dường như cảm thấy trên đầu mình đang bị một đám mây đen dày bao phủ, làm tôi chẳng thể nhìn thấy được ánh sáng mặt trời.
Tôi không có nói cho Tân Nhã biết về sự việc xảy ra tối ngày hôm qua, cũng chưa nói cho nàng nghe cái tên xui xẻo bị một đám nữ sinh ở ký túc xá đánh cho nhừ tử vào tối hôm qua, chính là người trẻ tuổi bí ẩn mà nàng vừa mới nói.
Vì Tân Nhã không muốn tôi bị cuốn vào chuyện này quá sâu, sao tôi có thể nhẫn tâm để cho nàng bị cuốn sâu vào chuyện này?
Sự việc hiện tại có lẽ là như vậy. Hết thảy mục tiêu cùng với manh mối, sau khi đi vòng một vòng lớn. Cuối cùng lại nhằm vào người trẻ tuổi đêm hôm qua. Xem ra, cũng chỉ có thể đánh bại hắn, mới có thể mở ra được hết những bí ẩn đang bị che giấu.
Đi ra khỏi ký túc xá nữ sinh, dưới ánh mặt trời, tôi lại mở ra chiếc ví tiền lần nữa, nhìn một chút dòng chữ ở phía trên tờ giấy màu đen.
- Sau ba ngày, trăng tròn mùa thu, dưới cầu hồ Đông, không chết không thôi!
Tôi lặng lẽ tính toán, ngày hôm nay tính một ngày, vậy đến tối ngày mốt, tôi liền có thể nhìn thấy hắn. Đến lúc đó, tôi nhất định phải tìm cách đánh bại hắn.
Tuy nhiên, người nam nhân trẻ tuổi quỷ dị kia không phải dễ đối phó, tôi phải ra tay càng sớm càng tốt, hơn nữa, tôi cần có một người trợ giúp.
Người trợ giúp này, tự nhiên không cần phải nói, Nam Cung Phi Yến không thể thả chạy được, tôi tin rằng nàng nhất định sẽ giúp đỡ tôi, nhưng bây giờ tôi không thể liên hệ với nàng, cũng không biết nàng có mặt ở trong căn hộ của nàng ở thành phố hay không. Hay thừa dịp mấy ngày hôm nay không có chuyện gì, chạy đi xung quanh vui chơi.
Nghĩ nghĩ một lát, tôi quyết định quay trở lại ký túc xá trước. Có câu nói lâm trận mới mài gươm, nhưng thời gian quá ngắn, vì thế tôi phải giành thời gian đi mài súng.
Trong ký túc xá không có ai, đây chính là điều tôi muốn. Cứ như vậy tôi móc ra một xấy tờ giấy màu vàng do ông nội để lại, cầm cây bút lông nhúng vào chu sa. Mặc kệ mọi thứ, tôi đem pháp quyết ba chữ kia họa thành mười tấm phù, sau đó nghĩ nghĩ, lại viết năm tấm phù chữ Cấm. Sau khi viết xong, tôi cảm thấy có chút chóng mặt.
Dù sao đồ chơi này vẫn rất tiêu hao tinh thần lực, đặc biệt là pháp quyết chữ Cấm kia, năm tấm phù, so với ba mươi tấm kia còn mệt hơn, hơn nữa đây vẫn chỉ là viết trên giấy, nếu như dùng huyết chú, phỏng chừng ba tấm phù chữ Cấm cũng viết không ra.
Tôi đem mấy tấm phù này chia ra làm nhiều phần. Ngay lúc tôi đang cân nhắc có nên để nó trong túi không, đột nhiên nhìn thấy được cái túi như ý mà Nam Cung Phi Yến đã đưa cho tôi, không thể không vỗ trán mình một cái, có bảo bối như thế này, sao lại có thể quên mất? Không chỉ tiết kiệm được không gian, mà hơn nữa sử dụng cũng thuận tiện, đầu óc tôi hơi động, nếu nghĩ cái gì có thể ra cái đó, như vậy cũng không cần bối rối cái vụ cầm nhầm nữa.
Tôi muốn thử nghiệm một chút nên đem đặt hết mấy tấm phù gần miệng túi, chỉ thấy bạch quang lóe lên, những tấm phù này liền biến mất hết, bằng mắt thường có thể thấy được, luồng bạch quang kia tiến vào trong túi.
Cầm cái túi lên và lắc lắc nó, trong lượng không thay đổi. Tôi dùng tay bóp bóp, bên trong vẫn trống không. Tôi thử suy nghĩ đến tấm phù chữ Trấn, miệng túi liền lóe lên một luồng bạch quang, sau đó trong tay tôi có thêm một tấm phù chữ Trấn, tốc độ phản ứng cũng khá nhanh.
Đây quả thực là một bảo bối thần kỳ. Xem ra sau này muốn đi ra ngoài để lấy thứ gì đó, hoặc muốn dọn dẹp thứ gì, cũng không cần phải phát sầu. Cầm cái túi này liền có thể giải quyết êm đẹp, chỉ là không biết đồ chơi này có bị quá tải hay không.
Nghĩ về chuyện này, đột nhiên tôi nảy ra sáng kiến, nếu như cầm cái túi này đi siêu thị, lần lượt vòng quanh mấy cái kệ một vòng, thì kết quả sẽ như thế nào đây?
Ha ha, ước chừng ngay cả camera giám sát cũng phải bó tay, ngày hôm sau sẽ gây náo động toàn quốc, ngay cả khi mời FBI tới cũng chưa chắc phá được vụ án mất trộm ly kỳ này...
Nghĩ loạn một hồi, tôi lại lấy ra mấy thứ đồ mà ông nội để lại, cấm kỵ bút ký, bức tranh thiên thư, bao gồm giấy, bút, chu sa và cả ba cây kim châm, đều bỏ vào hết, như vậy có thể mang chúng theo bên người, tôi cũng có thể thuận tiện sử dụng chúng bất cứ lúc nào mình muốn.
Khi tôi mở chiếc hộp ra, tôi lại phát hiện được một món khác, chính là lúc đi làm thêm ở phòng trà vào thời cấp ba, nhận được ngọc tỳ hưu, một khối ngọc tỳ hưu đã bị nứt ở phần lưng.
Tôi cầm nó lên và nhìn một lúc lâu. Những ký ức lúc trước hiện lên trong đầu tôi, cảm khái một hồi, cũng bỏ nó vào trong túi. Tuy rằng không biết con Giải Trĩ hai đuôi kia có thể trở về hay không, tuy nhiên tốt xấu gì cũng có một niệm tưởng.
Cứ như thế, tôi cũng có thể yên tâm về việc phải lo lắng phù chú không đủ dùng. Vì vậy, sau khi nghỉ ngơi được một lúc, tôi liền lấy ra bức tranh lần nữa, thầm nghĩ thôi thì tu luyện tinh thần lực một lát.
Bởi vì tôi không thể quên được giấc mơ đêm hôm qua, ông nội đã nhắc nhở rất rõ ràng, cấm pháp Hàn gia, được truyền thừa mấy ngàn năm, mỗi một chữ, đều ẩn giấu những bí ẩn của thiên địa, không thể đơn giản mà lĩnh ngộ ra được.
Mấy ngày hôm trước vẽ một chữ dẫn ở trên tầng thượng, nói không chừng cũng chỉ đánh bậy đánh bạ, trùng hợp dùng đúng kiểu chữ, hoặc là nói, hàm nghĩa vừa vặn phù hợp với tình huống lúc đó.
Tôi vẫn còn nhớ ông nội đã nói rằng một chữ là một đạo, bác đại tinh thâm, bất luận một chữ nào, đều có một lực lượng huyền bí riêng, mỗi một loại kiểu chữ, đều có ý nghĩa độc đáo riêng. Để có thể hiểu được loại sức mạnh tinh thần bí ẩn này, tôi nhất định phải hòa mình vào trong đó, nhưng như vậy phải làm thế nào mới có thể hòa mình vào trong đó đây?
Tôi nghĩ, trước hết bản thân cần phải có được tinh thần lực mạnh mẽ, vì thế nên phải tu luyện đàng hoàng thôi!
Tôi đã phiêu du trong thế giới của bức tranh thiên thư trong một thời gian dài, cuối cùng bị tiếng đá cửa của A Long làm gián đoạn. A Long không biết bị làm sao, mặt đầy tức giận, giống như vừa mới cãi nhau cùng với ai đó, tôi hỏi hắn, nhưng hắn không chịu nói, chỉ nằm ở trên giường, giận hờn tự dùng mền trùm đầu.
Tôi cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không muốn hỏi hắn thêm điều gì, vì tôi nhìn xem đồng hồ, giờ đã là buổi chiều, tôi phải đến tìm Nam Cung Phi Yến, thảo luận với nàng về một ít chuyện, cùng với chuẩn bị kỹ càng cho cuộc hẹn ước sinh tử kia...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất