Chương 77: A Long Thất Tình
Nhưng tôi không ngờ rằng Nam Cung Phi Yến không có ở nhà. Tôi gõ cửa căn hộ của nàng suốt một lúc thì tìm thấy được một mẩu giấy ghi chú, cầm nó trên tay, thấy mặt trên viết: Muốn tìm tôi hãy đến đường Phúc Nguyên số 79, tuy nhiên có khả năng tôi không có mặt ở nơi đó.
Tôi hết chỗ nói rồi, cô có khả năng không ở nơi đó, vậy cô còn để tờ giấy này lại làm gì? Tốt xấu gì cô cũng lưu lại số điện thoại chứ!
Tôi buồn bực đi ra khỏi nhà trọ, chuẩn bị trở về trường học. Khi tôi đang chờ xe buýt, tôi chợt nhớ rằng ngày hôm nay mình còn chưa ăn uống gì. Liền thuận tiện tìm một tiệm bán sủi cảo ven đường, làm ba phần sủi cảo nhân thịt, mùi vị cũng không tệ lắm. Trong lòng tôi cũng muốn cho bọn A Long nếm thử, vì thế tôi liền kêu hai phần mang về. Sau đó mới lên xe buýt đi về trường học.
Xe rất nhanh đến trường học, tôi bước vào cổng trường. Sau đó đi thẳng một mạch về hướng ký túc xá. Cũng không biết làm sao, giống như tâm lý không ổn định, luôn cảm thấy trong người có chút khó chịu, nhìn cái gì cũng thấy có vấn đề, cảm thấy mọi người đi xung quanh mình, đều giống như đang giấu giấu diếm diếm bí mật gì vậy.
Tôi cười khổ, đây có được tính là bệnh nghề nghiệp hay không?
Đi được một đoạn không xa, phía trước tôi đột nhiên đi tới một người. Khi tôi vừa nhìn thấy người đó, trái tim tôi lập tức nhảy lên. Tôi muốn né tránh, nhưng người đó đã mặt đối mặt với mình, hơn nữa nhìn người kia đang đi về phía tôi. Nếu né đi tôi cũng cảm thấy ngại.
Người này chính là thầy giáo chuyên môn của hệ thư pháp, chính là Trương lão.
Quả nhiên hắn chạy đến tìm tôi, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt tôi, hai tay chắp sau lưng, nhìn tôi vài lần, giọng nói không nhanh không chậm:
- Chàng trai trẻ, cậu cứ như vậy là không được đâu.
Giọng nói của hắn nghe có chút làm bộ làm tịch, lại có chút kỳ quái, nhưng tôi biết rằng đây là loại ngữ khí mà hắn hay dùng vào những lúc dạy dỗ người khác. Hắn đã từng nói, bây giờ mấy cậu đã là người lớn hết rồi, dựa theo tập tục trong quá khứ, trong nhà đều có con cái rồi. Vì vậy tôi không muốn dạy dỗ các cậu giống như đang dạy dỗ mấy đứa trẻ con, tôi chỉ nhắc nhở mà thôi. Nhưng nếu các cậu làm sai điều gì, tôi sẽ trừng phạt không chút lưu tình. Đừng nhìn thấy ngôi trường này của chúng ta chất lượng có hạn, thái độ dạy học này của tôi chưa bao giờ xuống dốc.
Vì vậy nên một câu nói dường như vô tình của Trương lão làm cho khuôn mặt tôi đột nhiên đỏ lên. Tôi biết hắn vẫn luôn cảm thấy tôi là học sinh ưu tú nhất trong lớp. Kết quả là tôi lại cúp học mấy ngày mà không xin phép với hắn chút nào, thực sự là không còn gì để nói.
Tôi lúng túng gãi gãi đầu nói:
- Thưa thầy Trương, hai ngày nay em quả thật bận một số chuyện, hơn nữa đó là chuyện rất quan trọng. Vào buổi học tiếp theo, em nhất định sẽ mượn sách vở bạn bè để bổ sung kiến thức ạ.
Trương lão đâu chịu nghe câu này của tôi, trực tiếp hỏi:
- Tôi chỉ hỏi cậu một câu thôi, ngày mai rốt cuộc cậu có đi học hay không?
- Có...
Đối mặt với khí thế của Trương lão, tôi liền lập tức ỉu xìu, sợ hãi nói có, hắn mới hài lòng gật gật đầu, sau đó lại nói với tôi:
- Nhớ kỹ lời tôi, ở trong lớp học, tôi là thầy giáo của cậu, lúc bình thường, tôi giống như là bậc cha chú của mấy cậu, nên tôi phải chịu trách nhiệm với các cậu.
Nói xong, hắn nghĩ nghĩ một lát, lại nói thêm một câu:
- Người không khinh cuồng uổng tuổi thiếu niên, nhưng mà đừng có cuồng quá mắc công dẫn lửa thiêu thân, cậu phải biết rằng có một số người, một số thứ không thể dễ dàng dính vào.
Tôi sững sờ, không biết câu này của hắn là có ý gì. Nhưng tôi cũng không hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu tiếp thu. Trương lão thấy thái độ này của tôi, hắn khẽ thở dài một tiếng rồi quay người đi.
Tôi ngơ ngác nhìn vào bóng lưng của hắn, trong lòng có vài phần cảm động. Ở trong ngôi trường này, quả thực đúng như những lời hắn nói, chất lượng dạy học có hạn. Đa số những người cô người thầy đều ôm thái độ mặc xác, bởi vì bản thân sinh viên vào đây cũng chỉ lăn lộn để kiếm tấm bằng đại học. Sau khi tốt nghiệp liền phủi mông rời đi, cũng không ai biết trong tương lai sẽ ra sao, vậy thì cần gì phải chịu trách nhiệm? Nếu quản quá nhiều, trái lại dễ gây phiền hà.
Tôi im lặng đứng tại chỗ một lúc, rồi mới quay trở lại ký túc xá. Sau đó cần phải làm điều gì, trong lòng tôi cảm thấy rất mê man.
Vào ký túc xá, thấy A Long vẫn còn giận hờn nằm trên giường, Tiểu Hồ Tử ở một bên đang khuyên hắn, tôi cảm thấy buồn cười, đây là chịu oan ức cỡ nào, đã nửa ngày rồi mà còn chưa chịu thôi?
Tôi đem sủi cảo để lên bàn và nói:
- Đến đây đi, ăn sủi cảo, vẫn còn nóng hổi, tôi cố ý để cho chủ quán dùng một hộp cơm thật dày đựng đó.
A Long ở trong chăn lộ ra cái đầu, khuôn mặt khổ bức đáng thương, cũng không thèm quan tâm đến lời nói của tôi, tôi cười nói:
- A Long, dậy và ăn sủi cảo đi, làm sao đi năm sớm như thế, đây cũng đâu phải là phong cách của cậu a.
A Long cứng rắn phun ra hai chữ:
- Không ăn!
Tôi cảm thấy buồn bực, nhìn Tiểu Hồ Tử một chút, Tiểu Hồ Tử nheo mắt ra dấu với tôi, ý là đừng quản hắn làm gì, mặc xác hắn.
Tôi nhìn A Long một chút, thấy hắn cau mày, mắt trợn trừng, miệng phồng lên, giống như một đứa trẻ ngoan đang chịu oan uổng cùng ủy khuất. Trên mặt hắn dường như viết lên mấy chữ lớn: Đừng có chọc ta, phiền quá!
Nảy sinh hờn dỗi kiểu này cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, đặc biệt là vào buổi tối, cái gọi tức giận thì hại đến thân thể, đấy chỉ là việc nhỏ, chủ yếu là khi một người đang ở trạng thái tức giận, trong lòng sẽ sinh ra những suy nghĩ xấu xa, có một câu nói: Quỷ do tâm sinh, cảnh tùy tâm chuyển, trong lòng một người khi có suy nghĩ gì đó, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thân thể cảm giác đối với thế giới bên ngoài. Nếu trong lòng chỉ có sự oán giận và khó chịu, thì sẽ cảm giác được ác quỷ. Còn nếu trong lòng nghĩ đến những điều hay ý đẹp, như vậy sẽ cảm giác được chính là tiên là phật.
Nói đơn giản một chút, trạng thái hiện tại của hắn như thế, rất dễ dàng mời chào quỷ tới.
Đây cũng là một điều cấm kỵ.
Vì vậy nên tôi mỉm cười và nói với A Long:
- Ngày hôm nay Long ca đã xảy ra chuyện gì thế này, hình như trong lòng không vui lắm a? Bị cô bé nhà nào bắt nạt, nói cho tôi, tôi sẽ đi bắt nạt lại các nàng, để báo thù cho anh em của tôi.
A Long trợn tròn mắt, lúc này mới hừ hừ nói:
- Khốn kiếp, đừng nhắc đến nữa, việc này, coi như lão tử mất mặt lớn...
Tôi không khỏi cảm thấy kỳ quái, có chuyện gì mà làm A Long bình thường không tim không phổi bị ủy khuất đến như vậy?
Tôi liếc mắt nhìn Tiểu Hồ Tử, nghĩ thầm bình thường hai người này vẫn ở cùng nhau. Chắc hẳn phải biết chút gì chứ?
Tiểu Hồ Tử len lén nhìn A Long một chút, sau đó ho khan hai tiếng, mới nhỏ giọng nói với tôi:
- Khụ khụ, Tiểu Thiên à, cậu thật sự đoán trúng rồi đó, Long ca của chúng ta hôm nay bị một em gái hãm hại...
A Long đạp hắn một cước:
- Cút đi!
Tôi gãi gãi đầu, nhìn hai người, buồn bực hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Tiểu Hồ Tử lúc này không dám lên tiếng, ngắm a Long một chút, không nghĩ tới bản thân A Long lại gào lên.
- Rất đơn giản, lão tử thất tình rồi! Mụ nội nó, sau đó đừng có ai đề cập đến con đàn bà đáng chết kia với tôi, coi như tôi không quen biết nàng, cái thứ thấy tiền là sáng mắt, đồ kỹ nữ! Con mẹ nó mắt lão tử bị mù nên mới đối xử tốt với nàng!
- Choang!
Vừa nói xong, A Long đem ca nước của hắn ném xuống đất. Xem ra thật sự đang rất tức giận a, hậu quả rất nghiêm trọng đây.
Tôi nghĩ một lát, bây giờ nếu đề cập với A Long về việc này, hắn nhất định sẽ nổi điên lên. Cái tên này vốn dĩ rất sĩ diện, đặc biệt là ở trướt mặt chúng tôi, nếu để hắn phát điên thì không ổn cho lắm. Vì vậy nên tôi nhìn Tiểu Hồ Tử một chút rồi nói:
- Này, tôi mắc tiểu quá, Tiểu Hồ Tử này, cậu có muốn đi cùng không?
Tiểu Hồ Tử sững sờ, lập tức nói tiếp:
- À, vừa vặn tôi cũng muốn đi ra bên ngoài, đi cùng nhau thôi.
Hai người chúng tôi cùng nhau đứng dậy và chạy thật nhanh ra khỏi phòng ngủ, nhìn xung quanh không có người, tôi mới hỏi hắn:
- A Long đây là bị làm sao vậy?
Tiểu Hồ Tử xoa xoa mũi, liếc nhìn lên trên lầu một lát, lúc này mới nói:
- Như vậy mà cậu vẫn không hiểu sao, mấy ngày nay tên đó coi trọng một cô gái, nên điên cuồng triển khai thế công. Vốn dĩ đang phát triển rất tốt, ai biết buổi chiều tan lớp hôm nay, khi A Long đi tìm cô gái kia, trong lúc vô tình lại thấy được nữ nhân kia một mình đi ra khỏi trường, lên một chiếc xe BWM...
Hắn nói tới chỗ này liền ngừng lại, tôi vội hỏi:
- Sau đó thì sao?
Tiểu Hồ Tử xòe hai tay ra:
- Sau đó... không có sau đó nữa, A Long chỉ nói với tôi bấy nhiêu thôi. Những chuyện khác, tôi phỏng chừng hắn cũng không biết được.
Tôi cau mày lại, nói:
- Việc này á, theo lý thuyết cũng đâu có lí do gì mà A Long lại đi hiểu lầm, chiếc xe đó, không chừng là ở trong nhà nữ sinh kia thì sao, hoặc là thân thích gì đó của nàng, hay bạn tốt?
Tiểu Hồ Tử bĩu môi nói:
- Cậu cũng đừng có mà nghĩ theo chiều hướng tốt, tình huống như thế, chín mươi chín phần trăm là bị người bao nuôi, tội nghiệp cho A Long còn không biết, cứ nghĩ bản thân mình gặp phải nữ thần.
Tôi lắc đầu:
- Vậy cũng chưa chắc, đừng có suy nghĩ chủ quan như vậy, chờ ngày mai đi học, để cho A Long tìm nữ sinh kia hỏi một chút, không phải là được rồi sao? Đến khi đó biết được sự thật, để cho tên đó biết phải làm gì, mất công hắn suốt ngày cau có.
Tiểu Hồ Tử gật đầu liên tục:
- Ừm, cậu nói cũng đúng, vậy chúng ta liền quay trở về khuyên nhủ hắn đi. Bằng không tôi sợ với bản tính bốc đồng của hắn làm ra cái gì kinh thế hãi tục thì mệt, hai ta ở cùng một phòng với hắn, mất công hắn đốt một mồi lửa, vậy hai ta chẳng phải sẽ...
Tôi cười mắng:
- Thôi dẹp đi, cái miệng này của cậu sao thúi vậy, lỡ đâu để cho A Long nghe thấy không đánh cậu một chầu cũng uổng...
Vì vậy hai người chúng tôi trở về ký túc xá, vừa vào phòng ngủ, nhìn thấy A Long vẫn còn nằm ở đó. Tôi rón ra rón rén đi tới nghĩ muốn khuyên nhủ hắn, nhưng trong lúc vô tình tôi nhìn thấy được, con mẹ nó, hóa ra tên này thừa dịp chúng tôi đi ra chốc lát, đem hai hộp sủi cảo kia ăn hết...
Tôi cùng với Tiểu Hồ Tử không còn lời nào để nói, đây chính là điển hình của việc hóa bi phẫn thành sức ăn nha!
Sau đó, tôi cùng Tiểu Hồ Tử dành trọn hết hai tiếng đồng hồ, mới thuyết phục được A Long, hắn cũng đáp ứng với chúng tôi, ngày mai sẽ đi hỏi kỹ càng. Tuy nhiên trong quá trình khuyên nhủ, Tiểu Hồ Tử bị trúng ba cú đá của hắn, hắn còn đánh tôi hai đấm. Tuy nhiên thân thủ của tôi dạo gần đây đã rất tiến bộ, vừa thấy hắn ra tay liền giận dữ, giơ tay lên nắm lấy cánh tay của hắn đẩy ra một bên, sau đó trực tiếp cho hắn hai cái bạt tai, đánh đến nỗi hắn phải khổ sở cầu xin tha thứ.
Sau đó tôi phân tích lại, cái tên này thực sự có khả năng không phải bị chúng tôi thuyết phục, mà bị tôi đánh cho phục...
Làm ầm ĩ cả buổi, cuối cùng đã yên lặng, tôi nhìn đồng hồ một chút, đã sắp chín giờ rồi, đột nhiên nghĩ đến một việc. Vội vàng cầm lấy quần áo lên và chạy nhanh ra ngoài, hai người bọn họ gọi tôi lại, hỏi có gì gấp mà phải chạy ra ngoài, tôi cũng không thèm quay đầu lại, đáp: Đi tán gái!
Lý do quang minh chính đại như vậy, ai cũng không thể phản bác được. Vì vậy tôi thừa dịp cánh cửa ký túc xá còn chưa đóng, chạy nhanh đến tòa nhà thực hành như một làn khói.
Tôi muốn xem hai ngày qua Lam Ninh có xảy ra chuyện gì không. Ban đầu tôi vốn hy vọng Nam Cung Phi Yến có thể trông chừng ở nơi này, chẳng ngờ được nàng lại đi đâu mất. Trong trường hợp này, chắc cũng không trông cậy nổi, vẫn là chính mình đi làm thấy yên tâm hơn.
Chỉ còn hai ngày nữa, chính là ngày cho cuộc hẹn ước sinh tử, tôi nhất định phải ở trong hai ngày này, đảm bảo trong trường học không xảy ra chuyện gì.
Khi tôi đến phía dưới tòa nhà thực hành, ngẩng đầu lên nhìn một chút, tôi lại thấy chán nản. Lần này không có Nam Cung Phi Yến ở bên mang tôi bay lên, tôi làm sao đi lên đó được đây?