Cấm Kỵ Sư

Chương 81: Trăng Tròn Mùa Thu

Chương 81: Trăng Tròn Mùa Thu


Ở một nơi yên tĩnh của phía đông thành phố, có một cái hồ nhỏ. Tôi nghĩ chắc mọi người lười chẳng muốn đặt tên cho nó, nên họ gọi nó là hồ Đông. Dọc theo bờ hồ dài có một công viên, cũng được gọi là công viên hồ Đông.
Tuy trước nay tôi chưa từng đến đây, nhưng chỗ này so với cái đường Phúc Nguyên tào lao kia dễ tìm hơn nhiều. Tôi xuất phát trước lúc hoàng hôn, lúc tôi đến nơi này, mặt trời vẫn chưa hoàn toàn khuất bóng.
Thời gian vẫn còn sớm, tôi đi dọc quanh bờ hồ một vòng, xung quanh cũng chẳng có phong cảnh gì. Bây giờ đã sắp vào mùa đông, khắp nơi chỉ một mảnh hiu quạnh, trong hồ nước cũng phủ kín lá rụng, cả du khách cũng chỉ có lác đác vài người.
Trên bờ hồ, có một cây cầu dài, và có một cái vọng lâu (1). Sau khi đi bộ được một lúc, tôi liền chọn nơi này, bước vào và ngồi xuống.
Dưới cầu hồ Đông, chắc hẳn là nơi này.
Bầu trời tối dần, khách du lịch trong công viên cũng tản đi dần dần. Từ đường chân trời, mặt trăng bắt đầu mọc lên, ánh trăng trong sáng chiếu rọi lên mặt đất, chiếu vào trong hồ nước, gió thu nhè nhẹ thổi, ánh trăng ở trong hồ, nhìn vào đó cũng có một vẻ đẹp khác biệt.
Khi trời tối, việc gì đến nó sẽ đến. Sau khi tôi ngồi được nửa tiếng, chẳng mấy chốc mọi người trong công viên đều rời đi sạch sẽ. Tôi hít sâu một hơi để cho mình bình tĩnh lại. Chỉ cảm thấy xung quanh mình trở nên im ắng.
Tôi dần dần trở nên cảnh giác, sờ sờ chiếc túi Như Ý ở bên hông và liếc nhìn kiểm tra bốn phía xung quanh. Sau đó sử dụng tất cả tinh thần lực, dùng niệm lực để quan sát động tĩnh trong phạm vi khoảng mười mấy mét xung quanh.
Khả năng hiện tại của tôi cũng chỉ có thể làm được như vậy. Nếu là ông nội ở đây, tôi nghĩ rằng dù cho chỉ là một tia biến hóa nhỏ trong hồ nước, cũng sẽ không chạy thoát khỏi tai mắt của hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tôi bắt đầu có chút sốt ruột, đồng thời cũng có chút hối hận. Sớm biết cái tên kia đến muộn như vậy, trời chưa tối tôi lại nóng lòng đến đây để chờ mệt muốn chết chứ? Phải biết rằng cảm giác chờ người khác không dễ chịu chút nào, đặc biệt là vào giờ phút này, tôi đang chờ đợi một trận sinh tử quyết đấu. Thời gian trôi qua càng lâu, đối với tình trạng của tôi càng bất lợi, nếu như cứ tiếp tục như vậy, tôi chẳng thà ngồi ngoài mấy quán bán đồ nướng, nuốt trọn mấy xâu thịt lớn để bổ xung năng lượng...
Tôi nhìn vào đồng hồ, đã sắp chín giờ, trong lòng tôi càng lúc càng cảm thấy khó chịu. Xem ra tôi phải nhớ kỹ bài học lần này, nếu như lần sau có hẹn đấu một trận khác, nhất định phải tận lực đến trễ một chút. Dù sao loại ước đấu không có thời gian cụ thể thế này, dù mình có đến đúng 12 giờ đêm, cũng bà ngoại nó không thể tính là đến muộn được.
Nghĩ như thế, tôi liền đứng lên, thay ở ngây ngốc như thằng đần ở đây, không bằng tôi đi ăn hai xâu thịt lớn, tốt xấu gì cũng có chút no bụng để đánh nhau với hắn!
Tuy nhiên tôi đang đứng dậy và muốn đi, đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh như băng ở trên đỉnh đầu.
- Nếu như ngươi không ngại, muốn chết sớm thì cứ đi ra ngoài.
Âm thanh này đột nhiên lọt vào tai, trong lòng tôi đột nhiên nhảy một cái, lập tức đem bước ra bước chân thu lại, tay vỗ bên hông, ngẩng đầu lên quát:
- Là ngươi?
Ở phía trên vọng lâu có một bóng người, đứng vững vàng ở trên cây cầu. Chính là người trẻ tuổi thần bí kia, hắn ta ôm hai tay lại, nghiêng người dựa vào đầu cầu, khóe miệng lộ ra nụ cười khẩy, nhìn tôi nói:
- Ta đã đến đây hồi sớm rồi, do ngươi quá ngu xuẩn, thực lực quá yếu. Bây giờ ta cảm thấy cùng ngươi ước đấu, quả thực chính là sỉ nhục đối với ta.
Trong lòng tôi cảm thấy nặng nề, cái tên này đến lúc nào? Nghe ý tứ của hắn, đã sớm ra tay với tôi? Nhưng làm sao tôi một điểm cũng không hề phát hiện...
Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại và cố gắng kiểm tra cơ thể của mình. Nhưng không cảm giác được có chỗ nào không khỏe. Vì vậy tôi lộ ra vẻ mặt khinh bỉ hắn, nói:
- Hừ, giống như một kẻ hèn mọn như người, cũng chỉ biết lén lén lút lút ẩn núp, trốn ở phía trên vọng lâu uống gió, người cho rằng điểm thủ đoạn này của ngươi đối với ta hữu hiệu sao? Nói cho ngươi biết, ta chẳng chịu chút bất cứ tổn thương nào cả...
- Ha ha ha ha...
Hắn bỗng nhiên cười lớn lên,
- Ngươi không cần phải giả vờ thế đâu. Thực tế ta đâu có lén lút ra tay đối với ngươi. Ta chỉ ngồi ở phía trên vọng lâu, ngắm ánh trăng một chút mà thôi. Ngươi cái tên đáng thương này, thực sự là.... Ha ha ha...
Tôi không khỏi sửng sốt, sau đó đột nhiên cảm thấy tức giận, thì ra cái tên này đang ở đó chơi tôi!
Tôi đưa tay ra và chạm vào bên hông, một tấm phù chữ Phá đã nằm ở trong tay tôi. Lạnh lùng nói:
- Nhiều lời vô ích, nếu như ngươi đã đề ra trận chiến ước định sinh tử này, như vậy chúng ta ngày hôm nay liền không chết không thôi. Miễn cho ngươi lần sau lại đi đến trường học quấy rối, lại bị người ta đánh cho hoa rơi nước chảy, như vậy không dễ nhìn chút nào.
Nghe tôi cố ý sử dụng việc này để chế nhạo, nhưng hắn cũng không có lộ ra vẻ gì là lúng túng, chỉ lạnh nhạt nói:
- Những người kia, không đáng để ta ra tay mà thôi. Huống chi ta cũng không có thói quen đối phó nữ nhân.
Cái tên này thực sự là nói khoác không biết ngượng. Ngay lập tức tôi sẽ nghĩ đến Lam Ninh, nghĩ đến những cô gái đã bị thương tổn trong chuyện này. Đây mà gọi là không đối phó với nữ nhân sao?
Tôi cười lạnh nói:
- Ngươi nói thật dễ nghe, chỉ sợ là chuyên môn đi đối phó với những nữ nhân không có sức chống cự đi. Có mấy chuyện ta cũng muốn làm rõ, tại sao người lại đi hại nữ quỷ Lam Ninh kia?
Trông hắn hơi ngẩn ra, sau đó hỏi ngược lại:
- Lam Ninh là ai?
Tôi nói thẳng:
- Chính là nữ quỷ ở bên trong tòa nhà thực hành, vì sao ngươi phải lấy trộm hồn phách của nàng?
Hắn lắc lắc đầu:
- Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, nữ quỷ gì đó, cùng ta thì có quan hệ gì?
Hắn lại còn đang giả bộ hồ đồ, tôi cười lạnh một tiếng, nói:
- Được rồi, coi như việc này ngươi không thừa nhận, như vậy ở trong núi, nuôi dưỡng sơn tiêu hại người chính là ngươi đúng không? Ở chỗ sông nhỏ trước cửa thôn, thủy quỷ lôi kéo Đinh Linh Linh xuống, cũng là ngươi làm ra phải không?
Lúc này hắn tỏ ra thoải mái, thờ ơ nhún vai một cái, nói rằng:
- Vậy thì có gì không? Ta làm việc tự nhiên có đạo lý của ta. Người đáng chết, từ xưa đến nay ta chưa từng để cho người đó sống sót. Nhưng không nghĩ tới, ngươi lại nhiều lần quản việc không đâu, tự cho là thông minh. Nếu không thì cũng không cần phải làm ta khó chịu.
Trong lòng tôi khẽ động, ý tứ của hắn trong lời nói, chẳng lẽ nói Đinh Linh Linh các nàng đều là người đáng chết?
- Ý của ngươi là gì? Tại sao nói các nàng là người đáng chết? Các nàng, có phải là cũng bao quát hai người đã chết vào năm ngoái không?
Tôi hỏi tiếp, ở trước khi động thủ, tôi cần phải làm rõ chân tướng của mọi chuyện mới được.
- Phí lời, nếu là không đáng chết, ta chẳng đâu mà quan tâm, ngược lại là ngươi, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, liền lung tung ra tay, càng đáng chết!
Hắn vừa dứt lời, hai tay bỗng nhiên vung lên, hai đồng tiền xu đột nhiên bay lên không trung, ở trên đỉnh đầu hắn xoay loạn lên, phát sinh ra âm thanh leng keng. Trên mặt hắn mang theo nụ cười khẩy, hai tay lại bắt đầu kết thành pháp ấn, một đoạn âm thanh từ trong miệng hắn phát ra. Sau đó một vòng sáng màu trắng xuất hiện từ đỉnh đầu của hắn, giống như trăng tròn ở trên bầu trời vậy, bay lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn.
Trong nhất thời tôi kinh ngạc không thôi, vội vàng bóp lấy tấm phù chữ Phám ngưng thần chờ đợi, lại thấy hắn sau khi ngâm một đoạn khẩu quyết, liền hét lớn:
- Nguyệt hoa thủy kính, mưa bụi hồn đoạn!
Theo tiếng hét của hắn, vòng tròn ánh trăng trên đỉnh đầu của hắn đột nhiên “ba” một tiếng, phát ra tiếng vang nhỏ. Và trong nháy mắt, nguyệt quang (2) như bị kích phát, lan tràn ra xung quanh, nhất thời cả khu vực xung quanh sáng rực.
Vị trí của tôi vừa vặn nằm ở bên trong phạm vi lan rộng của nguyệt quang. Nên tôi lập tức nhanh chóng rời khỏi vọng lâu, ném ra tấm phù chữ Phá, cũng hét lớn lên:
- Một pháp phá, vạn pháp phá, yêu ma quỷ quái ở phía trước đều phải bị phá, phá!
Kỳ thực tôi cũng đang nói tào lao mà thôi, lúc ông nội dạy tôi cũng không có khẩu quyết nào cả. Chỉ có điều nhìn chiêu thức đẹp trai lại có phong cách kia của hắn, nên tôi không muốn để cho chính mình có vẻ khó coi mà thôi.
Tấm phù chữ phá này cũng phát huy tác dụng. Vừa bay ra khỏi lòng bàn tay liền hóa thành một ánh sáng đỏ, giống như đạn pháo bắn thẳng vào bên trong mảnh nguyệt quang kia. Theo suy nghĩ của tôi, trong nháy mắt nổ tung ở trong trung tâm của nguyệt quang, chỉ nghe một tiếng “ầm”, hồng quang lóe lên, nguyệt quang bị xé toạc ra thành từng mảnh và rơi xuống.
Trong lòng tôi đang đắc ý, nhưng không nghĩ tới nguyệt quang kia cũng không phải thực vật, mà giống như sương mù. Bị tấm phù chữ Phá làm nổ tung, tuy rằng vỡ vụn, nhưng trong lúc nó vừa bị vỡ ra, diện tích bị bao phủ liền nhiều hơn gấp đôi. Điều này giống như ném một quả bom xuống nước, sẽ khuấy động tạo thành mảng lớn bọt nước, là cùng một đạo lý.
Tôi không kịp chuẩn bị, chỉ cảm thấy một ánh sáng chói lóa trước mặt. Nguyệt quang đã che phủ cơ thể của tôi. Còn chưa kịp nghĩ đâu rốt cuộc là pháp thuật gì. Trong lòng đột nhiên run rẩy không thể giải thích được, trái tim nhảy lên kịch liệt. Chỉ trong nháy mắt, tôi chỉ cảm thấy một trận hoảng sợ mãnh liệt. Trái tim như muốn nhảy ra ngoài, ngay cả ý thức cũng bị mơ hồ.
Đây rốt cuộc là loại tà thuật gì? !
Tôi đã không còn thời gian để suy nghĩ, tôi tập trung tinh thần muốn đem những nguyệt quang này xua đuổi đi. Nhưng nguyệt quang kia như một tấm lưới lớn vô hình vô tận, ở trong lòng tôi, càng lúc càng buộc chặt...
Tiếng cười tà ác của người trẻ tuổi kia vang lên. Vào thời điểm quan trọng này, tôi đột nhiên nhớ tới cảnh tượng bên trong bức tranh cổ xưa, vội vàng nỗ lực tụ tập hết thảy tinh thần lực, liều mạng quan tưởng đến thế giới bên trong bức tranh cổ xưa, ép buộc chính mình phải đem tâm thần rút ra khỏi đám nguyệt quang này.
Phương pháp này quả nhiên có hiệu quả. Khi tâm trí của tôi hoàn toàn đắm chìm trong việc quan tưởng bức tranh cổ xưa, uy lực của nguyệt quang kia dần dần suy yếu, giống như một tấm lưới bị xé toạc ra, và dần dần biến mất.
Mọi thứ trước mặt tôi dần dần rõ ràng trở lại, tôi thở một hơi thật dài, lắc lắc đầu. Nhìn chăm chú lại, người trẻ tuổi kia vẫn đứng ở cách đó không xa như cũ, ánh trăng ở trên đỉnh đầu vẫn lơ lửng, nhưng ánh mắt trở nên hết sức quái lạ, hắn thấy tôi tỉnh lại, bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Ngươi thật kỳ quái, trấn vật của ngươi là cái gì?
Nhưng câu hỏi này lại làm cho tôi sững sờ, trấn vật? Trấn vật là cái gì?
Tôi điều chỉnh hô hấp, lắc đầu nói:
- Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, ta cũng không có cái gì gọi là trấn vật, nhưng ngày hôm nay ta nhất định sẽ đánh bại ngươi, nhất định sẽ làm cho ngươi nói ra hết thảy bí mật, giải trừ hết những năng lực tà ác của ngươi, mà ngươi, cũng sẽ vì vi phạm vào cấm kỵ mà tiếp nhận bị trừng phạt.
Nói xong, tôi lại vươn tay ra lần nữa, tấm phù chữ Cấm xuất hiện ở trong tay của tôi. Bây giờ tôi có thể xác nhận, người này có khả năng là một cấm kỵ giả. Mặc dù không rõ hắn là người như thế nào, nhưng hắn đã xúc phạm cấm kỵ, liền sẽ phải chịu sự trừng phạt.
Cấm, chính là khởi nguồn của cấm kỵ, cũng chính là kết thúc của cấm kỵ.
(1) Vọng lâu: hay còn gọi là chòi nghỉ mát.
(2) Nguyệt quang: ánh sáng của mặt trăng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất