Chương 84: Chuẩn Bị Hành Động
- Cẩn thận người giấy.
Ông lão nhặt ve chai thần bí này, sau khi để lại cho tôi bốn chữ khó hiểu như thế, liền biến mất ở trong màn đêm.
Người giấy? Hồn phách thiếu hụt? Điều này có nghĩa là gì?
Tôi đứng ngơ ngác tại chỗ, nhìn vào trong bóng tối vô biên ở phía trước, đột nhiên chợt nhớ ra, chẳng lẽ hắn đang ám chỉ đến nữ quỷ được hóa thành từ trang giấy mà tôi đã thấy ở trên sân thượng của ký túc xá nữ sinh sao?
Phải rồi, nhờ lời nhắc của hắn mà tôi đột nhiên nhớ về chuyện đó. Lúc tôi rơi ngã xuống khỏi ký túc xá nữ, thấy được một hình người bằng giấy, ở trên đó vẽ vài họa tiết, nhưng không hề có mặt.
Mà vào giờ phút này, lời nói kia của ông lão nhặt rác, làm cho tôi đột nhiên hiểu ra, người giấy, hồn phách thiếu hụt, hai thứ này hợp lại với nhau, không phải vừa vặn có thể chế thành thứ đó sao?
Từ quan điểm này, xem ra hồn phách của Lam Ninh, e rằng đúng là như thế, phần hồn phách bị người ta tách ra của nàng, đã trở thành thứ môi giới cho người khác triển khai tà thuật!
Không nghĩ tới, tôi lại có được thu hoạch ngoài ý muốn như vậy. Tôi suy nghĩ về tất cả mọi thứ, tâm trạng bỗng dưng trở lên thoải mái hơn rất nhiều. Xem ra có một người nào đó đứng ở sau chuyện này, đang thao túng mọi thứ. Mà cô gái Quan Hiểu Hà sống chết không rõ kia, chắc chắn không hề ngoài ý muốn, nàng chính là nội ứng trong trường học của người kia, cũng chính là đồng bọn với kẻ giật dây. Mà năm nay, cũng sẽ có một người có nhiệm vụ giống như nàng.
Chỉ là đến bây giờ tôi còn không biết, người kia, đến tột cùng sẽ là ai.
Nhưng, tôi nghĩ rằng chẳng mấy chốc sẽ biết được sớm thôi.
Dưới màn đêm, tôi nhìn về phương hướng mà ông lão thần bí kia đã biến mất ở phía xa, trong lòng tràn đầy cảm kích.
Tuy nhiên, mặc dù tôi có nghĩ rõ được chuyện này, tối hôm nay vẫn không có chỗ nào để đi. Tuy rằng lời nói kia của ông lão rất đúng, tuổi còn trẻ, tiền đồ chưa biết, không nên có loại suy nghĩ muốn tìm nơi dừng chân nghỉ ngơi, nhưng đây chỉ là câu nói mang ý ẩn dụ mà thôi. Tôi thực sự không thể cứ đi loanh quanh ở trên đường nguyên đêm chứ, nói không chừng, còn bị mấy anh bên đội tuần tra an ninh mời về uống trà...
Cuối cùng, sau khi tôi đi được một quãng đường khá xa, đã tìm thấy được một khách sạn nhỏ ở ven đường. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ nói làm sao, tối hôm nay cũng có chỗ để ngả lưng rồi.
Cứ như vậy, tôi liền đối phó qua được một đêm này, tuy nhiên đủ loại suy nghĩ lung tung trong đầu cứ dằn vặt tôi, làm cho tôi miên man đến tận nửa đêm, lúc đó mới có thể mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Mà cảm giác mình ngủ chưa được bao lâu, thì ngày thứ hai trời vừa sang, tôi liền thứ dậy, ngay cả mặt mũi mình cũng không thèm rửa, vội vã bắt một chiếc xe quay trở về trường học.
Sau khi suy nghĩ nguyên một đêm, lúc này trong lòng của tôi đã có một ý tưởng.
Khi tôi trở về ký túc xá thì đã hơn tám giờ sáng, Tiểu Hồ Tử đã đi học, chỉ có mình A Long ở đó, cái tên này do thất tình hai ngày nay mà tâm trạng vẫn luôn không tốt, vẫn không chịu đi học.
Xem trạng thái của hắn lúc này cũng còn ổn, chỉ có khuôn mặt luôn rầu rĩ không vui. Tôi kéo hắn đến căng tin để vừa ăn vừa nói chuyện. Lúc này mới dần di chuyển được sự chú tâm của hắn, trên khuôn mặt rốt cuộc cũng đã nở nụ cười.
Thế là tôi liền nhân cơ hội hỏi hắn, ở trong trường mấy ngày nay có sự kiện gì thú vị không, nói hắn kể cho tôi nghe một chút, hay là, mấy câu chuyện ma quỷ cũng được.
A Long vừa nghe đến cái này, tinh thần liền tỉnh táo hẳn, hắn suy tư một hồi, tựa hồ đang lục lọi những thứ mà hắn nghe được gần đây. Sau một lúc, hắn mới nói với tôi:
- Mấy ngày trước đúng là tôi có nghe qua một chuyện, nhưng không biết như vậy có được tính hay không, dù sao nó hơi có chút kinh khủng, nhưng nói bây giờ thì chẳng thú vị gì, hay cậu chờ đến buổi tối đi, tắt đèn rồi tôi lại kể cho cậu nghe, đảm bảo sẽ kích thích lắm.
Tôi dở khóc dở cười, cái tên này vẫn mắc phải bệnh cũ, tôi cũng không nói thêm cái gì, chỉ là nhắc nhở hắn vài câu:
- Sao đây, cậu muốn nửa đêm kể chuyện ma cho tôi, không lẽ cậu đã quên tôi từng nói với cậu điều gì à?
A Long sững sờ, gãi gãi đầu, chợt bừng tỉnh nhớ ra điều gì đó, lẩm bẩm nói:
- À, đúng, đúng rồi, tôi quên mất, đêm khuya không được bàn luận chuyện ma quỷ, nhưng nói vào ban ngày thực sự vô vị quá, nếu như cậu đã muốn nghe, vậy tôi liền nói cho cậu.
Hắn liếm môi một cái, cố ý nhỏ giọng, giả trang thành bộ dạng cao thâm mạc trắc, tôi không nhịn được buồn cười, vỗ cho hắn một phát và nói:
- Cậu cứ nói thoải mái đi, quỷ thật tôi đều gặp qua, bây giờ là ban ngày, không có dọa được tôi đâu.
A Long cười hì hì, rồi mới hướng tôi nói, hắn nghe một anh em kể, ngay ở mấy ngày trước, bên trong phòng ngủ của bọn họ có một chuyện đáng sợ, nói rằng có một người đang ngủ đến nửa đêm, không biết vì sao bỗng nhiên tỉnh dậy, vừa mở mắt ra nhìn, ngay vách tường bên cạnh giường của hắn, có một khuôn mặt người, đang trừng hai mắt nhìn hắn.
Lúc đó, người này liền sợ hãi, điên cuồng hét lên và chạy ra khỏi giường, nhưng mở đèn lên thì ở trên vách tường cái gì cũng không có. Mấy người trong ký túc xá cũng bị hắn làm cho tỉnh lại, vội hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, lúc đó hắn vừa run lẩy bẩy vừa đem sự tình nói ra, mấy người ở trong ký túc xá cũng rất sợ hãi, nhưng cũng có vài người gan lớn mắng hắn, nói hắn đang hù dọa mọi người, bức tường vẫn còn sạch đẹp như thế, mặt người từ đâu chui ra?
Sự việc này cũng chỉ mới xảy ra khoảng nửa tháng trước mà thôi, nhưng người kia cũng chỉ phát hiện ra được lần đó, từ sau trở đi cũng không phát hiện được điều gì dị thường, cho nên việc này liền chìm vào quên lãng.
Câu chuyện này của A Long rất đơn giản. Nghe có vẻ giống như những câu truyện ma ngắn trong những tờ báo chí của trường. Vừa không có tính hấp dẫn, cũng chẳng có tính kinh dị, mà chỉ đơn giản muốn thu hút ánh nhìn người xem mà thôi.
Sau khi tôi nghe xong, cũng không hề cảm giác được bất cứ điều gì, nghĩ thầm ở trên tường làm sao có khả năng xuất hiện mặt người được cơ chứ? Nơi này là trường học, cũng không phải mấy ngôi nhà hoang, sẽ có mấy chuyện giết người rồi dùng huyết nhục cùng với bùn xây thành tường hoặc là phòng ốc, sau đó xuất hiện sự kiện bị quỷ hù dọa. Đương nhiên mấy loại chuyện như thế này thường chỉ tồn tại ở trong những tiểu thuyết kinh dị cùng với phim kinh dị. Còn ở trong hiện thực, tôi sợ rằng sẽ không có ai biến thái đến loại trình độ đó chứ?
Vì vậy, tôi liền nói với A Long, chuyện này hơn phân nửa là vô nghĩa. Những người kia cũng quá rỗi hơi, không biết từ đâu lại truyền ra một tin đồn như vậy, lôi mấy tình tiết trong truyện ra, rồi biến nó thành sự thật. Không chừng, mặt người mà người kia nói tới, chỉ là một khối loang lổ trên bức tường, vào ban đêm, dưới ánh sáng mờ ảo, nhìn qua khá giống một khuôn mặt người mà thôi. Nếu bạn không tin vào điều đó, vậy thì khi bạn đi ngủ vào ban đêm, liền chú ý quan sát bước tường xung quanh mình, sau khi nhìn có lẽ sẽ phát hiện được điều gì đó.
Muốn nói đến trí tưởng tượng của con người, luôn là vô cùng vô tận, giống như khi chúng ta còn nhỏ, chúng ta luôn thích nhìn ngắm bầu trời, nhìn vào hình dạng của những đám mâây trên bầu trời, tưởng tượng chúng nó giống như món đồ gì, trải nghiệm này, ai không hề trải qua?
Cho nên nói đây cũng không thể tính là một câu chuyện ma, chỉ là do người kia nghi thần nghi quỷ, chính mình tự hù dọa mình mà thôi. Chuyện như vậy cũng không phải ít. Tuy ma quỷ trên đời này rất nhiều, nhưng sao dễ dàng bị người nhìn thấy như vậy, người gặp được quỷ dù sao chỉ là số ít.
Nghe tôi nói vậy, A Long cũng gật gật đầu biểu thị đồng ý. Nhưng vì câu chuyện này không được tính, phỏng chừng hắn sẽ không phục, vì thế nên hắn tiếp tục gãi đầu gãi cổ suy tư, quả thật, sau khi hắn nghĩ được mấy phút, liền nghĩ ra được một chuyện khác.
Hắn nói, chuyện này cũng là nghe nói, đó chính là câu chuyện đến từ chính miệng những nữ sinh. Đại khái gần nhất hai tháng này, có người từng nhìn thấy rất nhiều lần. Vào thời điểm đêm hôm khuya khoắc, bên trong ký túc xá nữ sinh có một bóng đen thần bí, có lúc ở trong hành lang, cũng có lúc ở trong nhà vệ sinh, còn có vài lần, có người nhìn thấy bóng đen kia nhảy ra khỏi ký túc xá, tiến về phương hướng của toàn nhà thực hành.
Từ xưa đến nay chưa từng có ai từng thấy rõ được khuôn mặt của bóng đen này, bởi vì mỗi lần nàng đều chợt lóe lên liền biến mất, giống như một con quỷ mị.
Tuy nhiên tất cả mọi người đều biết cô ấy là ai, vì vậy trong đoạn thời gian gần đây, thực ra lời đồn đại của các nữ sinh đã sớm lan tràn khắp bốn phía, bây giờ còn kém một lời dẫn gây bạo phát. Nếu nó không tốt, có khả năng sẽ sớm gặp tai họa.
Nói tới chỗ này, A Long lại thầm nói ở bên tai tôi, sở dĩ mọi người đều có thể đoán được nàng là ai, cũng bởi vì người kia ban đêm mặc vào một chiếc váy đen, đã từng có người muốn đi hưng binh vấn tội, cũng có người muốn đi báo cáo cho trường học. Nhưng cũng không có ai muốn chuốc họa vào thân.
Bởi vì, người mang váy đen ở trong trường học này, cũng chỉ có mình Tân Nhã.
A Long nói tới chỗ này, lôi kéo tôi nói:
- Tiểu Thiên, việc này cũng là lần trước tôi mới nghe nói, vốn định nói cho cậu nghe sớm một chút, để cho cậu cách xa nàng một chút, nhưng trong hai ngày này việc của Hà Điền Điền đã làm cho tôi quên đi tất cả mọi thứ. Ngày hôm nay nhờ có cậu nhắc tới, nếu không cậu đã phải gặp họa rồi đó, mọi người đều nói, nàng thực ra... hoàn toàn không phải là một con người...
Tôi lặng lẽ lắng nghe lời A Long nói, chỉ gật gật đầu, cũng không hề nói gì thêm, chỉ cùng hắn lặng lẽ ăn rồi rồi quay trở về ký túc xá. A Long thấy tôi không nói tiếng nào, cho rằng tôi bị chuyện này dọa sợ, nên khuyên tôi nhất định phải nghĩ thông suốt, nữ nhân mà, trong trường học này có nhiều lắm, tuy tiện đổi một người cũng được, không đáng phải đem bản thân mình cũng trộn vào.
Tôi không khỏi buồn cười, hai ngày nay mới vừa khuyên được hắn. Giờ bắt đầu quay ngược lại, bắt đầu khuyên nhủ tôi.
Kỳ thực tôi đã sớm nghĩ đến, ở trong trường học nhất định sẽ có loại lời đồn kiểu này, nếu không vào buổi tối hai ngày trước, trong lúc vô tình tôi nhìn thấy Tân Nhã ra ngoài vào lúc đêm khuya, còn có lời nói của ông lão thần bí tối ngày hôm qua, sợ rằng tôi sẽ không nghĩ được nhiều như vậy, có điều hiện tại, tôi đã quyết định, tối hôm nay liền bắt đầu dựa theo kế hoạch của mình mà hành động.
Không có ai hỗ trợ, như vậy chính bản thân tôi tự ra tay.