Chương 83: Ông Lão Nhặt Rác
Vẻ mặt người trẻ tuổi kia tràn đầy giận dữ, bộ dạng điên cuồng, nhìn dáng dấp như hận không thể lập tức đem tôi xé nát. Nhưng cô gái che mặt đột nhiên xuất hiện kia lại cố gắng ngăn cản hắn lại, bình tĩnh nói:
- Anh à, sao anh lại phạm phải lỗi cũ nữa vậy. Theo em thấy, dường như người này cũng không phải là đối tượng mà chúng ta cần săn giết.
Trong lúc nói chuyện, bàn tay của nàng vẫn đặt trên tay của người trẻ tuổi, người trẻ tuổi kia cũng không có giãy dụa, nhưng mặt lại lộ ra vẻ dữ tợn:
- Hắn ta dễ dàng phá thuật pháp của anh, làm sao có khả năng không phải là đối tượng mà chúng ta cần săn giết? Thời điểm vào năm ngoái, rõ ràng anh đã diệt được con quỷ trong trường học kia, nhưng bây giờ lại xuất hiện tiếp. Anh vẫn nhiều lần muốn tìm cơ hội để ra tay lần nữa, nhưng không hề nghĩ tới, lại bị tên khốn này nhiều lần ngăn cản. Nếu không phải vì hắn, anh đã có thể tìm ra hậu trường mà tên kia ẩn thân từ lâu rồi, sao có thể để cho hắn thoát được!
Nghe hắn nói, trong đầu tôi dường như trở nên trống rỗng. Lời này của hắn, rốt cuộc là có ý gì? Trong đầu tôi nhanh chóng suy nghĩ, dường như trong nháy mắt đã nắm lấy được cái gì đó.
Mặt của tôi lộ ra vẻ nghi ngờ, hỏi hắn:
- Dựa theo lời ngươi vừa nói, lẽ nào nữ sinh Quan Hiểu Hà nhảy lầu tự sát vào năm ngoái, chính là do ngươi ra tay?
Hắn hung tợn nói:
- Không sai, nếu như ta không giết ả ta, nàng còn có thể làm hại nhiều người hơn nữa, tuy rằng ta không phải người tốt lành gì, nhưng nếu là trùng hợp gặp phải loại lấy thuật pháp làm ác như thế, tất phải giết!
Tôi càng thêm nghi hoặc, truy hỏi:
- Nếu nói như vậy, hóa ra ngươi cũng không phải cùng một bọn với nàng?
- Hừ, ngươi đừng có mà giả ngu, tuy rằng ta vẫn không rõ ràng thân phận cùng với lai lịch của ngươi. Nhưng chắc chắn ngươi cùng với bọn chúng có mối liên hệ gì đó. Coi như ngày hôm nay ta không thể giết được ngươi, thì lần sau, ta cũng sẽ đem đám các ngươi tàn sát hết.
Khi hắn nói chuyện, không biết vì sao hắc khí trên mặt liền dần biến mất. Cô gái kia dường như cũng yên tâm lại. Lấy bàn tay ra, sau đó nhìn tôi một chút mới mở miệng nói:
- Anh à, mọi chuyện không hẳn như anh đã nghĩ đâu, em đã nói rồi, tuy rằng người này khá thần bí, nhưng dường như trên người của hắn không có khí tức của đồng xu.
Giọng điệu của người trẻ tuổi dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn lạnh lùng nói:
- Ngay cả khi hắn ta không phải là đối tượng mà chúng ta cần săn giết, nhưng ngàn lần vạn lần cũng không thể buông tha cho hắn được
Tôi càng nghe càng hồ đồ, không khỏi đau cả đầu, vội vàng khoát tay nói:
- Chậm một chút, làm ơn nói chậm lại một chút, các ngươi đang nói đến cái gì thế, sao càng nói làm cho ta càng lúc càng mơ hồ?
Hắn hừ một tiếng nói:
- Ngươi không cần phải biết quá nhiều, ngươi chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận cái chết bất cứ lúc nào đi...
Cô gái che mặt kia bỗng nhiên nói:
- Anh à, nói ít vài câu đi, giờ chúng ta đi trước, có chuyện gì thì sau này hẵn nói.
Người trẻ tuôi không cam tâm nhìn tôi một lát, sau đó quay đầu nhìn cô gái kia, rốt cuộc vẫn gật đầu nói:
- Được rồi, Tranh Nguyệt, chúng ta đi trước... Tuy nhiên ngươi hãy nhớ kỹ, ta nhất định sẽ còn quay lại...
Hắn vừa nói xong, liền kéo cô gái che mặt kia lui về phía sau một bước, một tay vươn ra, dường như ném ra thứ gì đó. Lập tức ở phía sau hai người xuất hiện một hố đen. Hắn nhìn tôi cười gằn, cứ như thế chậm rãi lùi về phía sau.
Tôi bước về phía trước một bước, muốn ngăn cản hắn lại, nhưng lại không kịp. Một tia ánh sáng trắng lóe lên rồi lỗ đen đột nhiên biến mất. Thân ảnh của hai người cũng biến mất theo. Tôi nhìn chăm chú lại, dưới ánh trăng lạnh lẽo, chỉ có một hồ nước và một cây cầu lẻ loi ở trước mặt tôi.
Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, thất thần một lúc lâu, tất cả những thứ này liền kết thúc như vậy sao? Người trẻ tuổi bí ẩn, cuối cùng chỉ để lại vài câu không giải thích được, liền vội vàng lôi kéo cô gái kia chạy đi, không phải đã nói là không chết không thôi sao?
Nghi ngờ một lúc, tôi liền hiểu được vài phần, nhìn ý tứ của cô gái kia, hẳn là nóng lòng muốn dẫn hắn đi trị liệu thương thế.
Chấn thương, mặc dù tôi không biết cuối cùng nhẫn huyết ngọc đã gây thương tổn như thế nào đối với hắn, nhưng nhìn vào khuôn mặt đầy hắc khí kia, tôi có thể tưởng tượng rằng chắc chắn nó không phải là chuyện nhỏ. Nếu không hắn cũng sẽ không cam lòng mà rời khỏi như thế, bởi vì nếu hắn rời đi, không thể nghi ngờ đã mang ý nghĩa ngày hôm nay hắn thất bại.
Một trận đánh ngày hôm nay, vừa đơn giản mà vừa bạo lực, tuy rằng cuối cùng vấn không giải quyết được gì, nhưng lại mang đến cho tôi gợi ý mới – Đó chính là theo như lời nói của người trẻ tuổi kia, ngày đó hắn muốn giết Trần Hàn Dương cùng với Đinh Linh Linh, đó là bởi vì bọn họ vốn đáng chết?
Ngoài ra, cái chết năm ngoái của Quan Hiểu Hà cũng là do hắn làm ra. Vậy mục đích của hắn khi làm việc này là gì, trong miệng hắn còn nói có một người đứng đằng sau, và kẻ đó lại là ai nữa?
Mọi việc dường như đã có một chuyển biến tốt đẹp, nhưng cũng tăng thêm nhiều bí ẩn mới.
Hơn nữa sau này tôi phải sẵn sàng chuẩn bị ứng phó tên kia ám sát, nghĩ đến thủ đoạn xuất quỷ nhập thần kia của hắn, tôi thực sự cảm thấy đau đầu.
Nhưng nói thế nào đi chăng nữa, thì trận chiến ước định sinh tử ngày hôm nay xem như trôi qua một cách mơ hồ. Nhưng ngay khi tôi đi ra khỏi công viên và chuẩn bị trở về trường học, tôi đột nhiên phát hiện ra một vấn đề rất thực tế.
Bây giờ đã hơn mười giờ đêm, đã sớm không còn xe taxi nữa, hay nói rõ hơn, tôi không thể quay trở về.
Đây đúng là một sự thật đắng lòng. Tôi đứng ở cổng vào công viên và nhìn xung quanh một lúc, phát hiện ngay cả phương hướng mình cũng không thể phân biệt rõ được. Giờ phút này, tôi chợt nhận ra được một điều, thì ra đối với thành phố này, tôi vẫn còn rất lạ lẫm.
Gió thu thật lạnh, trên nhánh cây đã phủ một ít sương giá, đúng rồi, ngày hôm nay chính là tiết sương giáng, sau vài ngày nữa, chính là mùa đông.
Tôi thở dài một hơi, siết chặt quần áo của mình, chậm rãi đi thẳng về phía trước. Tôi không biết lúc này mình có thể đi tới đâu, cũng không biết mình đang đi đâu, nhưng có một con đường nhỏ trải dài ở phía trước. Trong bóng tối, dường như có một chiếc đèn đường đang phát ra những tia sáng mờ nhạt.
Tôi không thể thấy rõ được con đường phía trước xa tới đâu, và con đường này dài bao nhiêu, nhưng tôi không có nơi nào để đi. Chỉ đành phải nhắm mắt bước tiếp, chỉ mong ở phía trước sẽ xuất hiện một nhà nghỉ, có thể cho tôi nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trong bóng tối, tôi đi về phía trước và suy nghĩ những chuyện đã xảy ra tối nay. Trong lúc vô thức, tôi đã đi tới ngọn đèn đường kia.
Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi lấy lại tinh thần của mình và bắt đầu nhìn ngắm xung quanh. Tôi muốn tìm một nơi mà tôi có thể nghỉ chân, nhưng đã khiến cho tôi thất vọng. Xung quanh đây đều bị bao phủ bởi bóng tối, chắc vì khoảng cách khá xa với thành phố, nên dân cư ở đây cũng tương đối ít. Xem ra nếu tôi muốn tìm một chỗ nghỉ chân, chắc hẳn sẽ phải rất khó khăn.
Đúng vào lúc này, có một âm thanh đột ngột phát ra từ khoảng cách không xa, giống như có thứ gì đó đang từ từ chạm đất. Tôi ngẩng đầu lên nhìn và thấy được một bóng người đang chậm rãi đi qua.
Nhìn từ đằng xa, có vẻ như đây là một ông lão. Hắn ta hơi cúi người và trên tay cầm một cây gậy. Trên lưng hắn dường như đang vác một cái túi. Ở trong bóng tối, hắn đang bước từng bước về phía trước, không biết hắn đang tính đi đâu.
Trong lòng tôi hơi động, xem ra ông lão này hẳn là dân cư sống ở xung quanh đây. Không bằng hỏi hắn một chút, để xem hắn có thể chỉ đường cho mình hay không.
Tôi đi tới, lớn tiếng mở miệng nói:
- Ông ơi, đã làm phiền ông ạ, con muốn hỏi thăm một chút...
Ông già này dần dần tiến đến gần, nhưng không có ngẩng đầu, vẫn là bộ dáng chậm rì rì như cũ, chậm rãi trả lời:
- Chuyện gì a...
Giọng điệu chậm chạp kiểu này khiến cho người ta cảm thấy sốt ruột, tuy nhiên khi tôi nhìn vào dáng vẻ của hắn, tóc đã hoa râm, mặt mũi nhăn nheo, và cái túi kia tuy rằng không phải rất lớn, nhưng đặt ở trên bả vai của hắn lại có vẻ như rất nặng nề, hắn cứ khom người như vậy, tôi không biết, là do dấu ấn của năm tháng đã làm cho hắn không cách nào đứng thẳng người lên, hay vẫn là do bị cái túi kia ép, không thể đứng lên nổi.
Ở trong tay của hắn, vẫn đang cầm một cái cào nhỏ làm từ dây thép, ở phía trên là một thanh gỗ màu đen. Áo cùng với quần, lại phối hợp với chiếc túi trên bả vai của hắn, tôi có chút hiểu rõ, đây nhất định là một ông lão nhặt rác, cũng chính là đi lụm ve chai.
Tuy nhiên tại sao hắn lại đi ra ngoài nhặt rác vào lúc nửa đêm? Hơn nữa còn đi đến một nơi hẻo lánh như vậy, dường như điều này có chút không hợp lý.
Tôi hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn rất lễ phép nói:
- Ông à, ông cho cháu hỏi thăm, ở gần đây có nơi nào có thể dừng chân nghỉ ngơi được không ạ?
Ông già này cũng không bởi vì câu hỏi của tôi mà dừng lại. Lúc này tôi mới phát hiện, thì ra hắn vẫn bước đi dọc theo góc tường. Lúc này, ở trong tay của hắn đang cầm một thứ gì đó giống như một cái cào nhỏ, đang kiểm tra tảng đá ở góc tường, sau đó dùng cái cào cào lên món đồ gì đó, nhưng cũng không quay đầu lại mà nhét thẳng vào trong chiếc túi.
Nhìn vào những động tác của hắn, tôi vô cùng ngạc nhiên, ông già này bước đi chậm rì rì, nói chuyện chậm rì rì, làm cho người ta cảm giác giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể xuống lỗ. Nhưng động tác vừa nãy của hắn lại cực kỳ nhanh chóng, nhanh đến ngay cả tôi cũng không thể thấy rõ được, rốt cuộc hắn lấy lên món đồ gì.
Sau khi hoàn thành động tác này, hắn liền khôi phục lại bộ dáng trước kia, sau đó mới chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn tôi một chút. Con mắt hơi híp lại, dường như để lộ ra một tia thần thái khác thường, nhưng sau đó lập tức cúi xuống, lắc đầu nói:
- Chàng trai trẻ, cậu đang đùa cái gì thế, một lão già như tôi, đi hơn nửa đời người rồi, nhưng xưa nay vẫn không thể tìm được một nơi dừng chân để nghỉ ngơi, cậu còn trẻ như vậy, mà đã có tâm tư muốn nghỉ ngơi rồi sao?
Trong lòng tôi rùng mình, ông lão này dường như chỉ vô tình nói ra, nhưng dường như trong đó còn mang theo một hàm nghĩa rất đặc biệt. Sau khi hắn nói xong câu đó, liền quay đầu lại và tiếp tục kiểm tra mặt đất ở góc tường một hồi, sau đó cái cào lập tức di chuyển, lại cầm được món đồ gì đó, lại nhét vào trong chiếc túi.
Lần này góc độ vừa vặn quay về phía bên này của tôi, nhưng làm cho tôi kinh hãi khi phát hiện được động tác vừa nãy của ông lão, nhìn có vẻ như hắn đã cầm lên thứ gì đó, nhưng trên thực tế, tôi đã nhìn thấy rất rõ, trên cái cào nhỏ kia rõ ràng trống không, thứ gì cũng không có!
Tôi chợt nhận ra rằng nếu đây không phải là một người mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng, như vậy chắc chắn sẽ là một ông lão không hề tầm thường.
- Ông à, ông đây là...
Tôi mở miệng hỏi, nhưng không biết phải hỏi gì cho tốt. Ông lão dường như biết được tôi đang suy nghĩ gì, ngẩng đầu nhìn tôi một chút, khẽ lắc đầu, nói:
- Chàng trai trẻ à, cậu có biết, hồn phách một người có khả năng bị tách ra không?
Chẳng biết vì sao, gần như ngay lập tức tôi liền nghĩ đến Lam Ninh, theo bản năng gật gật đầu, nhưng trong lòng có một nỗi kinh hãi không tên, làm sao đột nhiên hắn lại hỏi tôi câu hỏi này?
Ông lão không nhìn vào phản ứng của tôi, chậm rãi nói:
- Ài, chúng nó đều là những kẻ đáng thương, nếu hồn phách bị thiếu hụt, liền không có cách nào tiến vào luân hồi, hơn nữa còn có thể bị người ta bắt đi để làm thứ môi giới nhằm triển khai tà thuật, cậu nói xem, đây có phải là rất bất hạnh không?
Tôi cố gắng đè nén nhịp tim đang đập loạn, nói với hắn:
- Ông à, ý của ông là nói...
Nhưng hắn lại lắc đầu, không nói gì, từ từ quay người lại, tiếp tục đi về phía trước, cây gậy đập trên mặt đất, sau đó liền phát ra những âm thanh lanh lảnh, rồi dần dần đi xa.
Trong lòng tôi rõ ràng, biết được đây chắc chắn là một dị nhân, lập tức ở phía sau hô lớn:
- Ông à, xin ông cho con một chỉ dẫn...
Ông già kia cũng đã đi xa, trong bầu trời đêm, chỉ có tiếng đốc, đốc vang lên.
Tôi ngơ ngác nhìn bóng lưng của ông lão, một lúc lâu, mới nghe thấy ở trong gió đêm kia, chậm rãi truyền tới một câu nói.
- Cẩn thận người giấy...