Chương 85: Độ Hồn Châm
Tối hôm nay, tôi vẫn mang theo chiếc túi Như Ý như thường lệ, hết thảy gia sản tôi đều đặt ở bên trong, rồi một mình lên đường.
Mục tiêu, tòa nhà thực hành.
Dưới ánh trăng, tôi giống như một u hồn của bóng tối, vội vàng chạy đến tòa nhà thực hành, tôi không biết, nếu như vào giờ phút này bị người nào đó nhìn thấy, có thể có một câu chuyện kinh dị mới nữa được ra đời hay không.
Tất nhiên, tôi vẫn không lên được căn phòng học quỷ ám kia. Độ cao của phòng học cổ lão này cũng cao tầm bốn mét, hơn nữa độ cao cửa sổ cũng cao hơn năm mét, muốn leo lên được trên đó chắc tôi cũng mệt chết.
Nhưng mà ai nói tôi nhất định phải leo lên?
Tôi chạy như làn khói ra phía sau của tòa nhà thực hành, lần lượt nhìn từng cái cửa sổ một chút, cuối cùng lựa chọn một cái không có song sắt, cúi đầu lụm một cục gạch từ dưới mặt đất, lùi về phía sau hai bước, dùng lực ném viên gạch bay đi, chỉ nghe được âm thanh kính thủy tinh vỡ tan, một cánh cửa đã được mở ra.
Vâng, đây chính là phương pháp của tôi, đơn giản mà đầy bạo lực, trực tiếp và thẳng thắng, nhưng mà tôi không dám đi đập cánh cửa kính ở đằng trước, bởi vì vị trí nơi đó quá trống trải, tiếng thủy tinh vỡ dễ dàng bị người khác nghe thấy. Hơn nữa, làm một học sinh gương mẫu, đối với việc đập vỡ cửa kính của nhà trường tôi cũng có một chút chột dạ, nên phải cố gắng giữ bí mật, trong lòng cũng làm như không biết.
Tôi tiến vào trong từ cửa sổ này, xung quanh tự nhiên là tối om, dựa vào nguyệt quang chiếu rọi từ bên ngoài cửa sổ, tôi có thể thấy được lờ mờ hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một phòng học rất bình thường, tôi không thể biết được phòng này dùng để dạy môn gì. Cánh cửa phòng học khép hờ, tôi cúi người nhặt lên viên gạch khi nãy, cầm nó ở trong tay, cẩn thận đẩy cánh cửa và cất bước đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng học, có một hành lang yên tĩnh và tối tăm. Ở trong bóng tối, hành lang này dường như không hề có điểm cuối. Vừa nhìn qua, tôi không biết nó muốn kéo dài tới nơi nào.
Tôi không quan tâm đến điều này, tăng nhanh bước chân, chạy thẳng lên tầng hai.
Hành lang trên tầng hai cũng giống như tầng một, hơn nữa nó thậm chí còn âm u hơn. Tôi nhìn về phía cuối hành lang, không hiểu tại sao, trong lòng có chút sợ hãi.
Mặc dù tôi coi như đã khá quen thuộc với Lam Ninh, lúc nhìn thấy nàng cũng không có cảm giác gì nhiều. Nhưng hành lang không hề có một thứ gì ở trước mặt, nó lại khiến cho tôi cảm thấy sởn tóc gáy.
Tôi cố gắng căng da đầu và tiếp tục đi về phía trước. Các phòng học ở hai bên đem đến cho tôi một cảm giác giống như bất cứ lúc nào cũng có thể thò ra một quỷ trảo, hoặc là nhảy ra một con quỷ và làm cho tôi sợ hãi.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, tất cả đều là sự tưởng tượng, đây là một hiệu ứng tâm lý, tôi tự nhủ, không muốn để chính mình hù dọa chính mình, ngay cả mấy con quỷ thật mày cũng không sợ, thì sợ quái gì một cái hành lang cơ chứ?
Vừa nghĩ xong, tôi vẫn bước chân nhanh hơn, gần như chạy nước rút và khi đến được phía trước cánh cửa phòng học quỷ ám, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chính bản thân mình cũng không nhịn được vừa lắc đầu vừa cười, ven đường ngay cả một con quỷ cũng không có, vậy mà tôi lại đem mình trở thành chíp bông, kết quả thực sự thì đây là một nơi có quỷ, nhưng tôi lại yên tâm, đây không phải là có bệnh sao?
Cục gạch kia vẫn nằm ở trong tay tôi, và lúc này chẳng có gì phải do dự nữa, tôi tiến lên, nhắm ngay cái ổ khóa kia mà đập, sau hai phát, cái ổ khóa kia trông vẫn ổn, nhưng mũi khóa lại rơi mất nửa bên. Sau đó tôi bồi thêm một cước, cánh cửa đang đóng sầm lại đột nhiên mở ra.
Hãy nhìn xem, bạo lực đôi khi có hiệu quả quá chứ.
Tôi bước vào lớp học và thấy được Lam Ninh đang nép mình run rẩy ở trong góc tường, đang sợ hãi nhìn tôi. Hiển nhiên khi nãy nàng cũng bị dọa sợ. Tôi đập hư ổ khóa, còn đạp cửa nữa, chắc rằng nàng còn tưởng kẻ ác muốn hại nàng kia lại tới nữa rồi.
Có điều khi nàng thấy rõ là tôi, nhất thời liền yên tâm, thân hình trôi nổi trên không trung, kinh ngạc nói:
- Anh, anh...
Có lẽ nàng cũng không hiểu tôi làm thế vì cái gì, ngay cả câu hỏi cũng không biết hỏi như thế nào.
Tôi nhìn nàng một chút, vẫn như cũ, không có gì thay đổi, chắc hẳn gần đây không có xảy ra chuyện gì.
Vì thế tôi liền nói với nàng:
- Chuẩn bị một chút, tôi sẽ đưa cô đi.
Lam Ninh rất kinh ngạc, nhìn tôi nói:
- Đưa tôi đi? Nhưng mà không phải chúng ta đã nói là muốn...
Tôi ngắt lời nàng:
- Những ngày gần đây vẫn luôn không có ai đến tìm cô phải không?
Nàng sửng sốt một chút:
- Ừm, tôi cũng rất tò mò, người kia... vẫn chưa hề đến đây.
Tôi gật gật đầu và nói:
- Như vậy là được rồi, tình huống hiện giờ khá phức tạp. Tôi nghĩ rằng nếu nàng không xuất hiện, như vậy sẽ có hai nguyên nhân, một là nàng không cần hồn phách của cô, hai là hiện tại nàng không dám xuất hiện. Hoặc là nói, nàng đang chờ một cơ hội. Như vậy, chúng ta liền không cần thiết ở đây liều mạng ngây ngốc chờ đợi một cơ hội, vì thế nên tôi quyết định, ngày hôm nay tôi sẽ mang cô đi ra ngoài. Bởi vì tôi sợ, lỡ đâu tôi ở trong bóng tối quá lâu, sẽ có người lợi dụng điểm này, như vậy sẽ không hay.
Lam Ninh do dự một lúc, nhưng cũng không có phản đối. Ở trong lòng của nàng, so với bất kỳ người nào đều sốt ruột hơn, đều khát vọng được khôi phục tự do sớm một chút, ai nguyện ý cả ngày ở đây chờ trong sợ hãi? Quỷ cũng không phải ngoại lệ.
Nhìn Lam Ninh rốt cục gật đầu đồng ý, tôi khẽ mỉm cười, lấy chiếc túi vải mềm kia ra, mở ra, bên trong ngăn kép, cắm vào ba cây ngân châm.
Phân biệt là: Định hồn châm, độ hồn châm, khu hồn châm.
Ba cây ngâm châm này có chiều dài khác nhau và cách sử dụng cũng khác nhau. Đây chính là truyền gia chi bảo của Hàn gia. Tôi nhìn chăm chú một lát, đưa tay lấy cây châm ở giữa.
Trong ba cây ngân châm, định hồn châm là dài nhất, có ba tấc bảy phần, sử dụng để trấn định hồn phách; khu hồn châm ngắn nhất, có hai tắc năm phần, dùng để xua đuổi hồn phách; Độ hồn châm ở khoảng giữa, có ba tắc một phần, dùng để cứu độ hồn phách. Mà lúc này tôi đang cầm, cũng chính là độ hồn châm, vào giờ phút này, vừa vặn có thể phát huy được tác dụng.
Tôi nói với Lam Ninh:
- Cô đến đây, bám thân vào mặt trên của cây ngân châm này, sau đó tôi mang cô đi ra ngoài, không cần để ý đến bất kỳ điều gì khác.
Nàng lộ ra vẻ mừng rỡ, nhưng chần chờ nói:
- Nhưng mà tôi không biết phải làm như thế nào...
Tôi khẽ mỉm cười:
- Cô chỉ cần đi qua đây và ngồi xổm xuống là được, tôi sẽ giúp cô.
Nàng nghe lời nhẹ nhàng tiến lại đây, hạ thấp cơ thể, đỉnh đầu của nàng liền bại lộ ở trước mặt của tôi.
Trong cơ thể có huyệt đạo, quỷ thân cũng có quỷ khiếu, mà ở phía sau đỉnh đầu của quỷ hồn, chính là một trong những quỷ khiếu. Bên trong cấm kỵ bút ký có ghi, một trong những cách dùng của độ hồn châm, liền ứng ở chỗ này.
Tay của tôi vân vê ngân châm, hít một hơi thật sâu và đâm xuống vị trí quỷ khiếu ngay sau đầu của nàng.
Một lúc sau, ngân châm đã hãm sâu vào, đồng thời ở trên tay của tôi truyền đến một cảm giác giống như đâm vào thực thể. Đồng thời, trong lòng của tôi cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, dường như cảm ứng được loại tâm tình lo lắng căng thẳng kia của Lam Ninh.
Không nghĩ tới cây độ hồn châm này thần kỳ như thế, tôi cố trấn định tâm trí, bắt đầu chậm rãi điều động ngân châm. Quả nhiên liền có hiệu quả, chỉ thấy hồn thể của Lam Ninh đang dần mờ nhạt ở dưới cây ngân châm, đồng thời thân hình của nàng cũng đang từ từ thu nhỏ lại, chậm rãi hóa thành một đám khói và dần dần bị hút vào bên trong ngân châm.
Một lúc sau, Lam Ninh đã hoàn toàn biến mất, mà cây ngân châm ở trong tay tôi cũng hơi lập lòe ánh sáng màu u lam. Rất rõ ràng, lần thứ nhất độ quỷ của tôi đã thành công.
Tất nhiên, đây cũng không phải mang ý nghĩa thực sự về độ quỷ, chỉ là một thủ đoạn đem nàng thu hồi mà thôi. Nhưng loại thủ đoạn này không giống như mấy loại phương thức đông cứng và thôi bạo khác, ở loại thủ đoạn này, quỷ hồn sẽ cảm ứng được tâm ý cứu độ của người làm phép, do đó sẽ giảm bớt lệ khí ở trong lòng của chúng nó. Sau khi thu hồn, phải thông qua những thủ đoạn độ hóa khác nữa, đó mới thực sự là độ quỷ thành công.
Đương nhiên loại kia mới chân chính là thủ đoạn độ hồn, bây giờ tôi vẫn chưa hiểu, tôi chỉ muốn thông qua phương thức này để ẩn giấu đi khí tức của Lam Ninh. Hơn nữa, trong một thời gian ngắn, tôi vẫn chưa muốn rời khỏi phòng học này.
Bời vì tôi phải ở chỗ này chờ đợi, tôi cảm thấy rằng một khi khí tức của Lam Ninh biến mất. Thì sẽ có người không thể chờ đợi được mà tìm tới cửa, đây chính là kế hoạch của tôi.
Lam Ninh ở trong ngân châm, đối với nàng chỉ có lợi, tôi hơi thở phào nhẹ nhõm, đánh giá bốn phía xung quanh. Kéo một cái ghế ở góc tường, phủi đi tro bụi, ngồi lên đó, tiếp theo, chỉ cần chờ cá cắn câu mà thôi.
Tôi nhìn vào đồng hồ, đúng mười giờ, xem ra tôi phải dành nhiều thời gian để chờ đợi rồi. Vì vậy nên tôi đặt tám tấm phù chữ Trấn xung quanh ghế, dựa theo phương vị bát quái. Trước tiên cần đảm bảo chính mình an toàn đã, rồi mới tính tiếp. Sau đó tôi vòng hai tay lại, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Chỉ là nếu sau đó thật sự có người đến, vậy người đó sẽ là ai đây? Trong đầu của tôi hiện lên mấy bóng người, nhưng cùng đều rất mơ hồ. Tôi không biết, đến tột cùng sẽ là ai.
Trong phòng học khôi phục yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của tôi, cùng với những cơn gió lạnh thỉnh thoảng thổi bên ngoài cửa sổ. Thời gian dường như đọng lại vào lúc này, cũng thật giống như vừa chớp mắt đã qua ngàn năm. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng đem tinh thần lực của mình đề cao, để cho mình có thể cảm ứng được hết thảy động tĩnh xung quanh.
Khoảng nửa tiếng sau, ở phía ngoài hành lang, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Chỉ là tiếng bước chân này rất nhẹ nhàng, và nó gần như không thể nghe thấy. Nếu không phải là vào hoàn cảnh lúc này, cộng với sự tập trung cao độ của tôi, rất có khả năng sẽ không nghe thấy được.
Nhưng bất luận ra sao, tôi biết được, nàng ta đến rồi.