Cấm Kỵ Sư

Chương 86: Đấu Với Người Giấy

Chương 86: Đấu Với Người Giấy


Cánh cửa khép hờ, đột nhiên bị mở ra lần thứ hai, tạo ra âm thanh kẽo kẹt chói tai.
Tôi mở mắt ra, một bóng đen đang xuất hiện ở trước cửa.
Tóc dài, váy đen, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt lạnh lùng, không mang theo nửa điểm tình cảm.
Tân Nhã.
Trái tim tôi đau nhói, tôi đã từng nghĩ rằng người đến vào giữa đêm tìm Lam Ninh sẽ là Đinh Linh Linh, nhưng không hề nghĩ tới, người đó vậy mà là Tân Nhã.
Tuy nhiên tôi cũng không thể xác định được, liệu người này có phải là Tân Nhã thật hay không.
Tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, chậm rãi nói:
- Rốt cuộc ngươi cũng đã chịu xuất hiện.
Tân Nhã không nói lời nào, nàng nhìn tôi. Đột nhiên trong ánh mắt của nàng toát ra sự thù hận, dường như chứa đầy sự phẫn nộ. Trong nháy mắt, gió lạnh trong phòng học đột ngột nổi lên, mái tóc của Tân Nhã tung bay loạn xạ, đang nhìn chằm chằm vào tôi, cất bước đi vào.
Tôi lùi về phía sau nửa bước, liếc mắt nhìn những tấm phù chữ Trấn ở dưới chân, thầm nghĩ chỉ cần ngươi bước thêm vài bước nữa, là người hay quỷ liền lập tức rõ ràng.
Không nghĩ tới, sau đi nàng chậm rãi bước được vài bước, liền dừng lại, đột nhiên mở miệng, trong yết hầu phát ra một âm thanh khàn khàn quái dị.
- Không nghĩ tới, ngươi vẫn là làm hư chuyện của ta.
Tôi sững sờ, giọng nói này hoàn toàn không phải của Tân Nhã. Thậm chí nghe giống giọng của một người đàn ông hơn. Đôi mắt hung ác của nàng nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng lúc nàng đứng chỗ cách những tấm phù chữ Trấn cỡ một mét, cũng không hề tiếp tục tiến lên.
Tôi nín thở, mở miệng hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao phải làm những chuyện như vậy?
Khuôn mặt có chút cứng ngắc của “Tân Nhã” lộ ra một nụ cười lạnh, chậm rãi nói ra:
- Ngươi không cần phải hỏi quá nhiều, ngươi chỉ cần biết rằng, người không làm cho ta hài lòng, đều sẽ không chết tử tế được, hoặc là, sẽ phải sống không bằng chết!
Vừa dứt lời, lập tức hai mắt của nàng liền trở nên đỏ ngầu như máu, thân hình đột nhiên bay lơ lửng giữa không trung, hét lên một tiếng hét kỳ lạ, sau đó chân không chạm đất đánh về hướng tôi đang đứng.
Nàng nhẹ nhàng, giống y như, là một người giấy!
Tôi ngạc nhiên về những lời mà nàng nói, nhưng nàng lại không nói gì thêm, mấy tấm phù chữ Trấn tôi bày ra, nàng căn bản không hề đụng tới, mà lại nhảy qua nó rồi bay qua đây!
Cảnh này, cũng giống y chang với cảnh mà tôi đối phó với nhi tử của Dạ ma ở thời cấp ba, nhưng lần này tôi sẽ không hoảng loạn như vậy nữa, tay tôi khẽ vung, một tấm phù chữ Trấn nằm trong lòng bàn tay tôi, nhắm tới thân hình đang lao lên của nàng, đập mạnh tới!
Tôi không sử dụng đến tấm bùa chữ Khu hay tấm bùa chữ Phá, bởi vì pháp quyết chữ Khu là xua đuổi tà ma, mà pháp quyết chữ Phá còn bá đạo hơn, sẽ trực tiếp đánh cho nàng hồn phi phách tán, chỉ có duy nhất pháp quyết chữ Trấn là thích hợp nhất.
Nhưng khi tôi ném tấm phù chữ Trấn này ra, chỉ thấy hồng quang trong mắt nàng lóe lên, thân hình đang phiêu phù ở trên không trung đột nhiên xoay người, lấy một tư thế cùng một góc độ phi thường quỷ dị để tránh thoát sự tập kích của pháp quyết chữ Trấn, sau đó tóc dài tung bay, trong chớp mắt càng lúc càng dài, giống y như vô số xúc tu, đánh về hướng của tôi.
Tôi sớm biết rằng nàng sẽ không dễ dàng đối phó như vậy, nhưng không nghĩ rằng lại biến thái như thế. Vừa sửng sốt trong chốc lát, đám tóc kia cũng đã quấn lấy cánh tay của tôi, đồng thời dùng sức lôi kéo, tựa hồ muốn kéo tôi đến bên cạnh nàng.
Tôi thầm mắng một câu, vội vàng hất tay phải lên, dùng gai nhọn ở trên chiếc nhẫn huyết ngọc, đi chọt chọt cái quỷ trảo giống như tóc dài kia.
Tôi không biết liệu như vậy có hiệu quả gì hay không, nhưng trước mắt đã không còn có biện pháp nào thích hợp hơn, không nghĩ chiếc nhẫn huyết ngọc này vừa xẹt qua, đám tóc dài kia đột nhiên đứt ra, ở trong tiếng hét kỳ quái của nàng, hóa thành từng sợi khói xanh rồi tiêu tán trên không trung.
Trong lòng tôi mừng húm, xem ra chiếc nhẫn huyết ngọc nhìn đơn giản này càng thô bạo thì càng hữu hiệu hơn, nhanh gọn lẹ.
Tôi cũng không thèm vứt phù nữa, mà hét to một tiếng liền nhảy tới, siết thật chặt nắm đấm ở tay phải, đánh mạnh về phía nàng.
Bây giờ về cơ bản tôi đã có thể xác nhận, đây hoàn toàn không phải là Tân Nhã, rõ ràng chính là một người giấy, chỉ có điều dùng đến ngoại hình của Tân Nhã mà giả mạo. Trên thực tế, nó cũng giống như nữ quỷ bằng giấy ở trên sân thượng vậy, chỉ là cấp bậc cao hơn rất nhiều mà thôi.
Để dễ so sánh, nó giống như hai con robot, con thứ nhất thì được lắp ghép từ những con chip cấp thấp, đến cả ngũ quan của khuôn mặt cũng chẳng có, mà con ở trước mắt này được lắp những con chip cao cấp hơn, chẳng những vẻ mặt có đầy đủ ngũ quan, mà còn biết nói, biết đánh người.
Do đó, mặc dù người đang đứng trước mặt tôi có dáp dấp y đúc Tân Nhã, nhưng tôi vẫn xuống tay được. Hơn nữa, cú đấm này tôi hướng thẳng vào mặt nàng, nghĩ thầm trước tiên đem mặt ngươi đánh cho biến dạng, để ta không thể nhận ra dáng dấp của ngươi, như vậy trong lòng sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều...
Nàng không hề dùng cứng đối cứng, mà thân hình lập tức bay lên giữa không trung, cú đấm này của tôi bất ngờ rơi vào khoảng không, nhưng tay trái của tôi ném ra một tấm phù chữ Trấn, không cho nàng một chút cơ hội thở lấy hơi. Cái này tôi đã tính toán từ lâu, cho nên lần này nàng tuyệt đối không có thời gian để né tránh!
Không ngờ nàng đang ở giữa không trung, đột nhiên thay đổi lần nữa, cả người bỗng nhiên gập lại một nửa, đầu và chân cùng sát ở một chỗ. Trong phút chốc, kết quả cuối cùng vẫn là miễn cưỡng né được đòn đánh này của tôi.
Tôi cảm thấy khó khăn, thầm nghĩ lần này sợ rằng không dễ đối phó. Rõ ràng nàng là một người giấy, tất cả bộ phận trên cơ thể đều có thể tự ý gấp lại. Về lý thuyết, căn bản có thể né tránh mọi công kích, trừ khi tôi dùng phương thức công kích phạm vi lớn, phải làm cho nàng không thể nào tránh khỏi.
Là một cao thủ võ lâm, ai cũng sẽ có được một chiêu áp đáy nồi!
Tôi hạ quyết tâm, nhanh tay lấy ra một tấm phù chữ Phá. Nếu như nàng là người giấy, vậy cũng sẽ không cần khách khí nữa, coi như không thể bắt được ngươi, trước tiên ta sẽ đem ngươi nổ nát, ta không tin ngươi còn có thể gập lại chính mình.
Nàng đang lơ lửng ở trên nóc lớp học, dường như đang tìm kiếm một cơ hội để nhào xuống, mà tôi đang cầm lấy tấm phù chữ Phá, cũng nhìn chằm chằm vào nàng để tìm kiếm cơ hội. Uy lực của pháp quyết chữ Phá quá lớn, tôi phải sử dụng cẩn thận, nếu không đem nóc nhà phá cho sụp, tôi liền phạm phải tội lớn, nếu như không làm được và còn tự vây mình vào bên trong, như vậy không chỉ có riêng tội lỗi, mà còn mất mặt...
Hai chúng tôi một ở trên, một ở dưới, đang giằng co lẫn nhau. Chỗ khác nhau chính là nàng vẫn đang bay tới bay lui, còn tôi thì không nhúc nhích chút nào. Trông nàng hơi có vẻ thiếu kiên nhẫn, mấy lần thử vồ xuống thăm dò, nhưng thấy dáng vẻ sừng sững không hề nao núng của tôi, lại nhẹ nhàng trở về. Hiển nhiên nàng cũng bị những thủ đoạn vừa nãy của tôi làm ảnh hưởng, khi chưa rõ được nội tình, không dám ra tay tùy tiện.
Điều này lặp đi lặp lại rất nhiều lần, rốt cuộc nàng cũng không đợi được nữa, thẳng tnàngg lựa chọn phương thức đơn giản nhất, trực tiếp nhào xuống!
Mắt của tôi sáng rực lên, đây chính là cơ hội mà tôi đang chờ đợi, vì vậy tôi nhìn vào vị trí mà nàng nhào xuống, hét lớn một tiếng, tấm phù chữ Phá bị ném ra khỏi lòng bàn tay, lập tức ở trong bóng tối vẽ nên một đạo hồng quang, trực tiếp bay thẳng về phía nàng!
Đồng thời trong tay tôi cũng nắm lấy một tấm phù chữ Trấn, thầm nghĩ nếu lần này không trúng, chỉ cần thân hình của nàng lóe lên, tấm phù chữ Trấn này sẽ bay theo sát nàng, đánh cho nàng trở tay không kịp, coi như ngươi có thể tự do gấp lại, cũng khó thoát khỏi đòn đánh hai bút cùng vẽ này.
Quả nhiên như tôi dự liệu, khi pháp quyết chữ Phá được kích hoạt, nàng sớm đã có phòng bị, thân hình đột nhiên lóe sang một bên, đột nhiên cả người liền thay đổi, từ góc độ này của tôi nhìn lại, chỉ nhìn thấy được một mảnh giấy thật mỏng manh...
Điều này làm cho tôi không tự chủ được kìm hãm sợ giật bắn người lên, đang muốn kích hoạt tấm phù chữ Trấn trong tay, không muốn pháp quyết chữ Phá kia đánh vào nóc nhà, nhất thời một tiếng nổ tung vang lên, nóc nhà tràn đầy tro bụi.
Mảng tường bị rơi xuống một mảng lớn, đang rơi xuống đầu của tôi.
Điều này nằm hẳn ngoài dự liệu của tôi, trong tay không khỏi chậm lại một chút. Khi tôi phản ứng lại, người giấy kia đã nhanh chóng lao xuống ở phía sau tôi, một tiếng cười khẩy vang lên, nhất thời một cơn gió lạnh đánh thẳng vào sau đầu của tôi.
Trong lòng tôi cảm thấy nặng nề, lần này tiêu rồi, vốn muốn tính toán nàng, nhưng không nghĩ tới lại bị nàng tính toán ngược lại. Rõ ràng nàng đang dùng hư chiêu này, để hấp dẫn tôi đánh ra pháp quyết chữ Phá, sau đó nhân cơ hội phản kích đánh lén!
Tuy nhiên bây giờ có nghĩ gì cũng đã muộn, trong lúc cấp bách tôi không thể nghĩ gì nhiều được, xoay người lại đấm một quyền về phía sau, bất chấp mọi thứ, dù cho có lưỡng bại câu thương cũng được!
Khi tôi đấm cú đấm này ra, nhất thời tôi liền cảm thấy gáy của mình bị món đồ gì đó quấn quanh, nhưng lại không hề cảm giác được một chút sức nặng nào. Người giấy kia đột nhiên hét lên một tiếng, lảo đảo lùi về phía sau, tôi tập trung nhìn lại, thì ra đó chính là tóc của nàng.
Nhưng khi nhìn nàng, lại thấy lúc này nàng đang chăm chú bưng mắt trái của mình, trong mắt dường như có máu tươi tràn ra. Tôi cảm thấy khá bất ngờ, lẽ nào cú đấm này của tôi, lại vừa vặn đấm trúng con mắt của nàng?
Nhưng nàng rõ ràng là một người giấy, làm sao có thể chảy máu được?
Nghi ngờ trong lòng tôi vừa mới nổi lên, đã thấy bộ dáng nàng như điên như dại, liều mạng lắc đầu, trong miệng phát ra những âm thanh gầm rú không giống như con người, đồng thời màu đỏ trong mắt của nàng càng lúc càng thịnh, giống y như có thứ gì đó muốn xông ra ngoài.
Tôi không biết rốt cuộc là loại tình huống gì, trong lúc tôi đang sững sờ, nàng đột nhiên mở tay ra và lao thẳng về phía cửa sổ, cái cửa sổ ở trước mặt của nàng giống như không hề tồn tại, trực tiếp lọt qua.
Nàng lại nhảy lầu!
Tôi vội vàng đuổi theo, lập tức đạp một cước để mở cửa sổ, vừa cúi đầu nhìn, liền thấy được bóng người của nàng đang bay xuống trên bầu trời đêm, tư thế cực kỳ phiêu dật, giống y như tư thế tiêu chuẩn của một mảnh giấy, hầu như giống như đúc con nữ quỷ lần trước..
Tôi liền cuống lên, thầm nghĩ trong lòng không ổn rồi. Chỉ mong lần này nàng đừng có như nữ quỷ người giấy lần trước, sau khi biến thành một mảnh giấy liền mất tăm, vậy coi như hành động lần này của tôi là vô ích.
Vì vậy nên tôi cũng nhảy lên bệ cửa sổ, cũng thả người nhảy xuống theo.
Hai chân tôi vừa rơi xuống đất, lập tức truyền tới một trận đau đớn xót ruột xót gan, làm cho tôi suýt nữa ngã xuống đất. Khi tôi nhìn xuống, mới biết được bên dưới mình có một cục gạch, vừa nãy khi nhảy xuống cũng không để ý, chân trái vừa vặn đạp phải cục gạch này, làm hại đau chân không thể tả.
Tôi cố chịu đau, ngẩng đầu lên nhìn, người giấy kia không có như lần trước biến thành một mảnh giấy, mà hai tay che mặt, tóc tai bù xù, nhìn từ phía xa. Giống y như một nữ nhân đang phát điên, bước chân phiêu phù đi về hướng thành tường.
Rõ ràng, nàng đang muốn chạy trốn.
Lần này tôi nhất định phải đuổi theo, cơ hội tốt như vậy, nếu đánh mất nó, thì lần sau tôi muốn bắt được nàng sẽ càng thêm khó khăn.
Tôi phải tìm hiểu được nguồn gốc căn nguyên của mọi việc.
Những suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, tôi cắn răng, nhảy người lên và chạy về hướng nàng đang muốn chạy trốn.
Cũng còn may, rõ ràng nàng bị thương không nhẹ, bước chân lảo đảo, dường như mấy lần đều không tìm được đường đi, sau khi đụng trái đụng phải một hồi, nàng mới tới được thành tường, lập tức nhảy người lên.
Lúc này tôi đã đuổi tới được thành tường, nhìn thấy nàng từ đây chạy ra ngoài, cũng không để ý đến cái chân đau, nhanh chóng nhảy lên đầu tường, rồi thả người nhảy xuống. Nhìn vào thân ảnh lơ lửng ở phía trước, liền khập khễnh đuổi tới.
Lần này, tôi không thể để cho nàng chạy thoát được nữa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất