Cấm Kỵ Sư

Chương 87: Gặp Lại Người Mặc Áo Đen

Chương 87: Gặp Lại Người Mặc Áo Đen


Bên ngoài bức tường của trường chính là một mảng ruộng lớn bao la bát ngát, có điều vào lúc này chỉ có thể gọi là đất hoang, mọc đầy cỏ dại cao hơn một thước, đương nhiên, cũng chỉ là cỏ khô.
Ở phía trước đang có một bóng người phiêu phù, ở trên mảnh đất hoang này, hầu như không có chỗ nào để ẩn thân. Nàng lảo đảo chạy về phía trước, thậm chí không thèm quay đầu nhìn lại, dường như không thèm để ý xem tôi có đuổi theo ở phía sau hay không, hoặc là, nàng đã không thể nghĩ ngợi gì thêm được.
Dưới chân tôi đau đớn, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng, từng bước từng bước chậm rãi đuổi theo phía sau khoảng hai dặm, đột nhiên trước mặt xuất hiện một khu rừng nhỏ, mà bóng người của nàng chỉ ở trong khu rừng một lát, lập tức đã không thấy đâu nữa.
Tôi nhất thời liền cuống lên, thật vất vả chạy ra xa như vậy, nếu như lại để cho nàng chạy, như vậy chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cái được không đủ bù cho cái mất, chân tôi tuy khập khiễng, nhưng vẫn còn hành động được!
Tôi liền bật người lên đuổi theo, nhưng khi đến nơi đó, nhìn qua đã thấy xung quanh không có một bóng người, trong lòng tôi cảm thấy khó chịu, nhất thời liền giậm chân một cái, vẫn để cho nàng trốn thoát!
Nhưng tôi không có ý định từ bỏ, nàng đột nhiên biến mất, khẳng định là có nguyên nhân, nói không chừng, bí ẩn nằm ở ngay trong khu rừng này.
Tôi lấy lại bình tĩnh, bắt đầu đi tìm kiếm loanh quanh ở trong khu rừng.
Mặc dù nói nơi này là một khi rừng nhỏ, nhưng thực ra cũng không có mấy cái cây, thưa thớt và rải rác. Trong rừng, lờ mờ thấy được có một chút đống đất, nhìn từ phía xa, tựa hồ khá giống như... một ngôi mộ?
Vào lúc này, chính là lúc mặt trăng lên giữa bầu trời, nguyệt quang trong sáng không bị cản trở và tán xạ ra, dĩ nhiên vô cùng sáng sủa. Tôi dựa vào nguyệt quang nhìn kỹ lại, không khỏi sửng sốt, phía trước thật sự... thật sự chính là một ngôi mộ...
Hỏng rồi, lẽ nào người giấy kia đã chui vào trong mộ? Điều này tựa hồ có chút không khoa học a, ặc, phi phi, điều này vốn không phải là khoa học...
Ý nghĩ của tôi chính là, người giấy cũng không phải là nữ quỷ, chỉ bị người thông qua một loại tà thuật nào đó điều khiển mà thôi. Theo lý thuyết, cùng ngôi mộ này không có chút nào liên quan mới đúng.
Tuy nhiên vào giữa đêm mà nhìn thấy một ngôi mộ như vậy, trong lòng vẫn có chút khó chịu. Tôi đề cao tinh thần, dùng tinh thần lực để tìm kiếm dọc theo phương hướng mà người giấy kia biến mất.
Đại khái đi được khoảng chưa đầy một trăm mét, tôi chợt phát hiện, ở trước một thân cây trước mặt, dường như đang ngồi một người.
Tuy nhiên, vì ở dưới bóng cây nên tôi không nhìn thấy rõ lắm, tôi đề cao cảnh giác và chuẩn bị ra tay trong bất kỳ tình huống nào, sau đó tôi xoay người lại và đi từ từ về phía bên đó.
Dần dần đến gần hơn, tôi đang trốn sau một thân cây và lặng lẽ nhìn về phía đó. Lần này, dựa vào nguyệt quang, rốt cuộc tôi đã có thể thấy rõ được tình cảnh trước mắt.
Quả nhiên đây là một người, một người đàn ông mặc áo được được bao phủ ở trong bóng tối, đang cúi đầu xuống, ngồi ở dưới gốc cây, hai tay nâng trước ngực, không biết hắn ta đang làm gì.
Trong lòng tôi hơi động, đây lẽ nào chính là người đứng ở phía sau giật dây?
Tôi nhìn chăm chú vào người đàn ông mặc áo bào màu đen đang cúi thấp đầu kia, trong lòng càng cảm thấy nghi hoặc, tuy không thể thấy rõ được khuôn mặt của người này, nhưng dường như lại có một cảm giác...
Một loại cảm giác như đã quen nhau từ trước...
Trong lúc tôi đang suy tư, người đàn ông kia dường như đã phát hiện ra tôi, đột nhiên nở nụ cười khằn khặc quái dị, rồi từ từ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt lộ ra hai ánh sáng xanh lục, giống như đôi mắt của một con quái vật nào đó vậy!
Trong lòng tôi kinh hãi, nhịp tim đập loạn lên, vội vàng nghiêng đầu, núp ở phía sau thân cây. Không dám đưa mắt nhìn về phía bên kia, nhưng trong lòng lại kinh hãi vạn phần.
Người này... Người này...
Người đàn ông bí ẩn đột nhiên cười quái dị một tiếng, ở trong rừng cây chậm rãi nói chuyện.
- Ngươi đến rồi...
Giọng nói này trầm thấp và khàn khàn, giống như rất lâu rồi chưa được nói chuyện vậy, khiến cho người ta nghe vào cả người đều không dễ chịu. Nhưng vào thời khắc này, ở trong lòng tôi như đang dời sông lấp bể vậy, một cảnh tượng cũ thoáng chốc hiện lên trong đầu.
Không sai, người đàn ông bí ẩn này, chính là người áo đen đã từng đưa cho ta một viên đá gọi là đá động thiên!
Mà những lời hắn vừa nói, càng làm cho tôi kinh hãi không ngớt, lẽ nào hắn đã biết trước tôi sẽ đến, thậm chí hắn ở chỗ này là chờ tôi sao?
Nhưng mặc kệ như thế nào, tôi cũng không thể tiếp tục ẩn nấp, vì vậy tôi cố căng da đầu xoay người đi ra ngoài, hai tay nắm chặt, đứng ở một chỗ không xa trước mặt hắn.
Lúc này, tôi đã cách rất gần, mới thấy rõ được thì ra người kia đang ngồi khoanh chân ở dưới gốc cây, mà mặt đất trước mặt hắn, đang bày một vài đồ vật nhỏ nằm rải rác xung quanh, dường như có một vài mảnh giấy, đang dùng một khối đá màu đen đè lên. Mặt đất bên cạnh thì bày ra vài cái chuông, ngoài ra còn có một ít đồ vật linh tinh, nhưng tôi không biết đó là gì.
- Là ngươi?
Tôi cảnh giác dò hỏi.
- Ha ha ha, đúng vậy, chúng ta lại gặp mặt...
Trong bóng tối, người mặc áo đen này đột nhiên ngẩng đầu lên, đó là một người đàn ông cao, gầy và đen, dáng dấp của hắn vẫn như lúc xưa, khuôn mặt tràn đầy tà khí, ánh mắt giống như ác ma nhìn chằm chằm vào tôi, trong miệng cười to, nhưng mà trên mặt của hắn không có một chút mùa xuân, vừa nhìn liền thấy quỷ dị không nói nên lời.
Quả nhiên là hắn, chẳng biết vì sao, sau khi tôi xác nhận điều đó, trong lòng tôi không hề cảm thấy căng thẳng, trái lại lồng ngực của tôi lạy cháy lên lửa giận hừng hực. Nếu như không phải hắn, năm đó ông nội cũng sẽ không bị thương, cũng không thể nhanh như vậy liền rời bỏ tôi, đem mình đóng kín ở trong hang núi, sống chết không rõ.
Tôi cười lạnh, bây giờ tôi đã không phải là một thiếu niên hồ đồ chỉ biết có một chiêu của năm đó, cho dù lúc này đụng phải người đàn ông thần bí mặc áo đen này, tôi cũng dám cùng hắn liều mạng.
- Người giấy vừa nãy, có phải do chính ngươi làm ra không?
Tôi hỏi thẳng.
- Người giấy gì? À, ngươi nói sai rồi, sao lại gọi nó là người giấy được, nói đúng hơn, tên gọi của nó, là chỉ linh.
Trong mắt của người mặc áo đen lấp lóe ánh sáng màu xanh lục, không có giải thích cũng không hề phủ nhận.
- Chỉ linh? Hừ, nói thật dễ nghe, có điều chỉ là tà pháp mà thôi, bây giờ nó đã bị tôi phá vỡ, ngươi còn điều gì khác để nói không? Những chuyện ở trong ngôi trường kia, chắc đều là tác phẩm mà ngươi làm ra đúng không, còn có, tại sao ngươi lại muốn hãm hại Lam Ninh.
Tôi ép hỏi hắn nguyên một tràng, nhưng hắn lại không để ý chút nào, cười khằng khặc quái dị mấy tiếng, sau đó mới chậm rãi nói ra:
- Nếu là người khác ở trước mặt ta lúc này, sợ là đã sớm quỳ gối dập đầu cầu xin tha thứ rồi, nhưng ngươi lại dám hỏi ta như thế, không tồi không tồi, có vẻ như trong hai năm qua, tiến bộ của ngươi không hề nhỏ.
Tôi không kiên nhẫn nói:
- Đừng nói mấy lời vô nghĩa này làm gì, người khác sợ ngươi, nhưng ta không sợ ngươi, nếu như ngươi đã không có gì để nói, vậy ta sẽ...
Hắn bỗng nhiên ngắt lời tôi:
- Chàng trai trẻ, đừng có hổ báo dọa người như vậy, ta hỏi ngươi, viên đá động thiên mà ta đã đưa cho ngươi, hiện tại đang ở nơi nào?
Hắn vừa đề cập đến chuyện này, lửa giận của tôi càng nồng đậm hơn, lạnh lùng nói:
- Cái viên đá động thiên chó má gì đó của ngươi, ta đã sớm đập nát nó rồi, mấy trò đùa vặt vãnh của ngươi, ta còn không để vào trong mắt.
- Ha ha ha ha...
Hắn đột nhiên cười phá lên, nhưng điều khủng bố chính là trên khuôn mặt của hắn không hề có nửa điểm cảm xúc, giống như lớp da khuôn mặt đó không thuộc về hắn vậy.
Trong lòng tôi cảm thấy kinh tởm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hoảng sợ, hắn làm cho người ta cảm giác dường như hắn bây giờ so với năm đó càng thêm quái dị.
Sau khi hắn ta cười được một lúc, mới chậm rãi dừng lại, sau đó gật đầu và nói:
- Tốt tốt, quả nhiên ta không có nhìn lầm người, chàng trai trẻ, nếu hiện tại chúng ta đã gặp nhau lần nữa, như vậy liền nói rõ, giữa ta và ngươi hữu duyên, ta liền hỏi ngươi một lần nữa, có bằng lòng đi cùng với ta hay không?
Tôi khoát tay nói:
- Ngươi đừng có nói nhảm nữa, dù cho ngươi hỏi ta ngàn lần vạn lần cũng như vậy, bây giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, rốt cuộc ngươi là ai, ngươi làm tất cả những thứ này rốt cuộc có mục đích gì?
Đột nhiên, đôi mắt của hắn lập lòe ra một tia tinh mang, lạnh lùng nói:
- Trước đây ta đã từng nói, nếu như ngươi chịu đi theo ta, ta tự nhiên sẽ nói hết cho ngươi biết, nhưng ngươi vẫn cứ một mực u mê không tỉnh, như vậy ngày hôm nay chính là cơ hội cuối cùng của ngươi.
Hắn vừa nói xong, đột nhiên đưa tay ra gỡ những tảng đá màu đen đè trên những mảnh giấy, sau đó cầm một chiếc chuông ở trước mặt, lắc chuông leng keng leng keng vài tiếng, đồng thời ở trong miệng hắn niệm mấy câu thần chú bằng giọng điệu trầm thấp, cái đầu của hắn cũng lắc lư theo.
Ngay lập tức, tôi thấy những mảnh giấy ở trước mặt của hắn, đột nhiên có một tấm nhảy lên, trong giây lát tôi liền thấy rõ, cái kia rõ ràng chính là một người giấy...
Trong lòng tôi vừa mới cảm thấy kinh ngạc, thần chú trong miệng người mặc áo đen đột nhiên tăng nhanh, rồi sau đó, một đám khói xám bay lên, trong đó dường như có thứ gì đó đang chầm chậm ngưng kết thành hình...
Chỉ lát sau, đám khói xám dần dần tản đi, một bóng người xuất hiện ở trước mặt tôi. Mơ hồ có thể nhìn thấy được ở bên truong dường như là một cô gái, nhưng khuôn mặt không hề có cảm xúc, hai mắt vô thần, đang ngơ ngác nhìn tôi.
Quan Hiểu Hà!
Không sai, người đột nhiên bất ngờ xuất hiện này, chính là nữ người mẫu mặc áo khoác màu đen, mang theo khẩu trang cùng với kính râm, đồng thời cũng là nữ sinh đã nhảy lầu chết vào năm ngoái, Quan Hiểu Hà.
Tuy nhiên sau khi đám khói xám hoàn toàn tản đi, tôi lại giật nảy mình. Không thể không liên tiếp lui về phía sau, chỉ cảm thấy toàn bộ da đầu tê rần, trong lòng cũng kinh hoàng. Nhìn Quan Hiểu Hà đang ở trước mắt, trong lúc nhất thời tôi không biết nên làm thế nào cho phải.
Bởi vì, lúc này toàn thân nàng trần như nhộng...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất