Cấm Kỵ Sư

Chương 88: Chỉ Linh

Chương 88: Chỉ Linh


Đây là muốn đòi mạng người ta mà...
Quan Hiểu Hà trần như nhộng xuất hiện ở trước mặt của tôi, tôi liền cảm thấy trong lòng mình giống như bị một cái búa đập mạnh một phát, giống như là bị một cây nhọn đâm vào trong.
Trời đất chứng giám, tôi khi nào thấy qua cái này? Tuy rằng lúc này đang buổi tối, thế nhưng nguyệt quang chiếu vào trong rừng cây, tuy nói có chút mông lung, nhưng những nơi cần thấy thì vẫn thấy rõ mồn một, tôi muốn nghĩ không nhìn cũng không được...
Kỳ thực tôi cũng rất muốn nhắm mắt lại, hoặc quay người đi, nhưng tôi không dám. Bây giờ tôi biết rằng nàng không phải là chân thân, mà là người giấy do người áo đen này điều khiển. Lỡ đâu tôi vừa nhắm mắt quay người đi chỗ khác, nàng đi lại đây cắn tôi một cái thì phải làm sao bây giờ?
Dù sao đi chăng nữa, vì nhiều loại nguyên nhân khác nhau, tôi buộc phải mở to đôi mắt của mình ra và nhìn chằm chằm vào nàng. Tôi nghĩ thầm, ngày hôm nay tôi xem hết cơ thể của cô thì xem cô làm gì được tôi!
Chắc như thế này chỉ có thể là tôi, mở to hai mắt nhìn chằm chằm nhưng trong lòng lại bồn chồn, nếu đổi lại là Tiểu Hồ Tử, phỏng chừng hắn đã sớm cười khẩy, nhàn nhạt quăng ra một câu: lão tử đều xem qua rất nhiều lần rồi...
Trong lòng tôi suy nghĩ lung tung một trận, thực tế thời gian cũng chỉ mới trôi qua hơn một phút đồng hồ. Người mặc áo đen kia thấy tôi dường như bị chấn động, không khỏi cười gằn. Trong mắt bỗng nhiên lấp lánh ánh sáng màu xanh lá cây, cùng lúc đó, tôi nhìn thấy trong mắt Quan Hiểu Hà cũng đột nhiên bùng nổ hồng quang, tuy rằng chỉ vừa lóe lên liền biến mất, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, nàng sống dậy!
Không sai, chính là sống, nếu như nói lúc nãy nàng chỉ là một người hai mắt vô thần, khuôn mặt vô cảm, si ngốc giống y như người giấy chỉ có huyết nhục mà không có linh hồn, như vậy hiện tại, nàng chính là một người sống sờ sờ.
Nàng từ từ quay cổ lại và nhìn chằm chằm vào tôi, đột nhiên hướng về phía tôi bên này mà tiến tới.
Tôi theo bản năng lùi về phía sau hai bước, không biết nàng muốn làm cái gì, đồng thời tôi cũng sẵn sàng để chuẩn bị chiến đấu. Tôi thầm nghĩ đừng tưởng dáng vẻ của cô bây giờ rất đẹp, đến lúc cần ra tay tôi cũng tuyệt đối không nương tay...
Nhưng mà nàng đi về phía tôi rất chậm, với một khuôn mặt âm trầm và không chút biểu tình. Tuy rằng ánh mắt của nàng có chút khiếp người, nhưng cũng không có ý định muốn động thủ, bước từng bước một, cách tôi càng lúc càng gần...
Vào lúc này, mặt trăng treo lên giữa bầu trời, nguyệt quang chiếu xuống khu rừng cây nhỏ, một thân hình lõa thể yểu điệu thướt tha như vậy đi hướng về phía tôi, hơn nữa còn không hề ngượng ngùng, mà còn mang theo một ánh mắt quỷ dị. Mẹ nó, dưới tình huống này, tôi nên tiên hạ thủ vi cường, hay là nên quay đầu bỏ đầu chạy đây?
Trong tay tôi cầm lấy tấm phù chữ Trấn, rối rắm một lúc lâu, mấy lần muốn ra tay, nhưng nhìn thấy nàng với khuôn mặt vô hại đi về phía trước, tôi hoàn toàn không biết nàng rốt cuộc muốn làm gì, lại nói, hình ảnh trước mắt này quá đẹp, nhưng tôi lại không dám nhìn, trái tim tôi đập loạn xạ, vì vậy cuối cùng... tôi vẫn không thể nào xuống tay được.
Hết cách rồi, bây giờ tôi đâu thể nào tập trung tinh thần được, liền ngay cả tay với chân đều như nhũn ra. Căn bản không có cách nào ra tay với nàng, tôi chỉ có thể chậm rãi lùi về phía sau, hễ nàng cứ tiến một bước, thì tôi liền lùi lại một bước...
Đồ chơi này quả thật đáng sợ, đây là lần đầu tiên trong đời tôi biết được, thì ra một nữ nhân lỏa thể trước mặt đang hướng về phía tôi đi tới, thậm chí so với một con nữ quỷ còn khủng bố hơn.
Chỉ là tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nàng chỉ là một người giấy, coi như không hề mặc quần áo, tôi cũng không đến nỗi phải mất mặt như thế chứ? Lẽ nào người mặc áo đen kia ở trong bóng tối giở trò gì đó...
Tôi chợt nhớ đến trận sương mù khi nãy, cùng với hồng quang lấp lóe ở trong mắt của nàng, trong lòng bỗng nhiên rùng mình, nhưng càng nghĩ về nó, tâm trí tôi càng lúc càng rối loạn, trong lúc nhất thời tôi không có cách nào tập trung được tinh thần dù chỉ một lúc.
Nàng vẫn bước từng bước ép sát, tôi chỉ có thể bắc đắc dĩ lùi về phía sau, mấy lần muốn ném mấy tấm phù ra ngoài, nhưng căn bản không thể xuống tay được.
Cứ như thế, tôi lại bị nàng từng bước ép sát, cho đến khi thân thể phải dựa vào một thân cây lớn, lúc này mới dừng lại. Đang muốn đi vòng qua cái cây này, ai biết được trước mắt đột nhiên hoa lên, cũng không biết làm thế nào, dĩ nhiên nàng đã đứng ở trước mặt tôi.
Không thể không nói, người giấy này quả nhiên trắng, trắng đến nỗi làm cho người ta chấn động hồn phách, trắng đến hoa cả mắt, nhưng trong lòng tôi biết điều này không hề ổn, lập tức cắn răng, tấm phù chữ Trấn đổi sang tấm phù chữ Khu, trước hết để cho nàng tránh xa tôi một chút...
Tôi nắm lấy tấm phù chữ Khu, và tôi vỗ thẳng một phát, hướng về phía sau gáy của nàng, hiện giờ ở trên thân thể của nàng, tôi chỉ dám nhìn về phía đầu mà ra tay. Không ngờ bàn tay tôi vừa mới duỗi ra, nàng đột nhiên liền bay lên lơ lửng, ít nhất cũng cách mặt đất hơn một thước, vì vậy ở trước mắt tôi xuất hiện một mảnh trắng muốt chói mắt, trong lòng tôi nhất thời chịu không nổi, cánh tay tôi dừng ở giữa không rung, không có ném tấm phù này...
Tôi không thể nào xuống tay được, nhưng nàng lại không chút khách khí, chỉ nghe nàng cười lạnh một tiếng, hai tay cùng giơ ra, đột nhiên nắm lấy cổ họng của tôi!
Tôi nhất thời liền bị nghẹt thở, sức mạnh của nàng lớn đến mức lạ kỳ. Giống y như một chiếc bàn kẹp ê- tô vậy, mạnh mẽ bóp lấy cổ của tôi. Dần dần đem tôi nâng lên từ mặt đất, ấn cả người tôi dính vào thân cây to. Những móng vuốt kia giống như hóa thành những móc sắt cướp đi linh hồn tôi, và hãm sâu vào bên trong da thịt của tôi.
Tôi dựa vào, nàng thực sự vẫn dám hạ tử thủ a, từ nhỏ xem ti vi, bên trong liền nói nữ nhân đáng sợ, nữ nhân bình tĩnh càng đáng sợ hơn. Nhưng bây giờ tôi mới biết, nữ nhân cởi truồng mà còn bình tĩnh được, mới là con mẹ đó đáng sợ nhất!
Cuối cùng tôi cũng tập hớp được chút sức lực cầm lên tấm phù chữ Khu, nhắm ngay vào đầu của nàng mà đập tới. Nhưng nàng chỉ thoáng nghiêng người sang một bên, cả người liền trở nên nhẹ nhàng như một mảnh giấy, giống y như đúc lúc con nữ quỷ “Tân Nhã” ở bên trong phòng học, mọi sự công kích của tôi, nàng đều dễ dàng né được.
Bởi vì nàng vốn là người giấy.
Trong lòng tôi chấn động, lúc này mới hoảng hồn hiểu ra được những gì tôi đang làm, thầm mắng mình hồ đồ, nàng rõ ràng là một người giấy, coi như cởi truồng thì có thể làm sao, nhiều lắm cũng chỉ là vẽ trên giấy một cái mông, Hàn Thanh Thiên a Hàn Thanh Thiên, mày làm sao có điểm ấy mà cũng ứng phó không được, sau này sao còn dám đi thu phục những con yêu ma quỷ quái kia chứ, trừng phạt những người được gọi là cấm kỵ giả, mày như thế còn làm cái rắm cấm kỵ sư? !
Đang lúc thời điểm nguy cơ vạn phần, rốt cuộc tôi mới tỉnh ngộ lại, nói như vậy chính là vừa rồi cái tên áo đen kia đã động tay động chân, mê hoặc tâm thần của tôi, mụ nội nó, muốn dùng một người giả không mặc quần áo để làm cho ta điên đảo tâm thần rồi trúng tà thuật của ngươi sao? Không có cửa đâu!
Tôi nghĩ thông suốt đạo lý này, trước mặt liền biến thành màu đen. Quan Hiểu Hà lúc này mắt đã lộ hung quang, trong miệng phát ra tiếng cười khằn khặc quái dị, toàn bộ khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo, đâu còn dáng dấp làm cho người ta thấy thương như khi nãy nữa.
Tôi cố gắng nắm tay và tập trung toàn bộ tinh thần của mình, gai nhọn trên nhẫn huyết ngọc lại xuất hiện lần thứ hai, nương theo một quyền của tôi mà đánh tới!
Cú đấm này có thể đánh trúng được nàng hay không đã không trọng yếu, chỉ cần nàng bị nhẫn huyết ngọc này của tôi đánh trúng, tôi đảm bảo coi như nàng không chết cũng trở thành tàn tật!
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của tôi, thấy quyền của tôi đánh tới, vẻ mặt của nàng nhất thời biến đổi, giống như không nghĩ tới tôi còn có sức lực để phán kháng. Toàn bộ cái đầu bỗng nhiên hướng về phía sau gập xuống, dĩ nhiên lấy một tư thế mà loài người không thể nào làm được né qua.
Nó giống như thể đầu của nàng bị người ta lập tức cắt đứt vậy, làm người ta nhìn vào mà cảm thấy sợ hãi.
Tuy nhiên tôi đã sớm biết nàng vốn là người giấy, lúc này đừng nói là cái đầu có thể gấp lại, dù cho có gấp thành một cái máy bay giấy, tôi cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ. Hơn nữa theo động tác né tránh này của nàng, sức mạnh ở trên hai tay của nàng cũng buông lỏng một chút, tôi nhân cơ hội này quay ngược tay về dùng gai nhọn của nhẫn huyết ngọc xẹt qua trên cánh tay của nàng, chỉ nghe thấy cú đâm này, có âm thanh giống như âm thanh của một tờ giấy bị xé ra. Ngay lập tức, nàng hét thảm một tiếng, hai tay buông lỏng, lập tức phiêu phù bay đi ra xa.
Hai chân tôi bất ngờ rơi xuống đất, trên cổ cũng được thoải mái, hít thở cũng bắt đầu thông thuận. Ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng, tôi thấy được trên cánh tay bị tôi đả thương của nàng, xuất hiện một vết nứt, nhưng không hề chảy máu.
Hít hà, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, người giấy chính là người giấy, mặc kệ có mặc quần áo hay không đều giống nhau.
Trong lòng tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhìn người giấy này nói:
- Làm ơn đi, thời tiết lạnh như thế này mà cô ra đường trước tiên không chịu mặc quần áo sao? Tôi thừa nhận rằng cô rất ưa nhìn, nhưng cũng chẳng có ý gì, tôi chỉ cần vừa nghĩ đến cô là một người giấy, liền ngay cả xương cũng không có nửa cái, trong lòng liền cảm thấy buồn nôn.
Nàng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào tôi như một người chết, đột nhiên cười gằn, đưa tay đặt ở trên miệng của vết thương, chỉ chạm một phát, vết thương kia liền biến mất rồi.
Tôi há hốc mồm, nàng lại còn có thể đem mình dính lên? Điều này quả thật đáng sợ quá đi...
Nàng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào tôi như vậy, nhưng đột nhiên lại mở miệng, yếu ớt nói:
- Ai nói tôi không có xương?
Vừa dứt lời, nàng đột nhiên đưa tay vào cào nát lồng ngực của chính mình, sau đó, nàng bất ngờ rút ra một chiếc xương sườn từ bên trong!
Trong tay của nàng cầm lấy cái xương sườn kia, trên khuôn mặt mang theo vẻ khinh bỉ nhìn tôi và nói:
- Anh xem, đây không phải là xương của tôi hay sao?
Trong đầu tôi cảm thấy mơ hồ một lúc, cảnh tượng này đúng là quá không thể tưởng tượng nổi. Nàng rõ ràng chính là một người giấy, làm sao có khả năng sẽ có xương đây? Còn có, thanh âm khi nói của nàng, rõ ràng là thanh âm của một nữ nhân.
“Tân Nhã” trước đây hoàn toàn là người áo đen kia thông qua miệng nàng mà nói chuyện, chính bản thân nàng không có khả năng nói chuyện. Quả Quan Hiểu Hà lúc này thật giống như chẳng thể có thể nói chuyện được, thậm chí còn có năng lực suy nghĩ của chính mình, nếu không, làm sao nàng có khả năng có thể nói chuyện cùng với tôi?
Hơn nữa, nàng lại còn có xương. Điều này chẳng lẽ mang ý nghĩa Quan Hiểu Hà là một người giấy rất cao cấp?
Tôi cảm thấy hết sức nghi hoặc, không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nàng bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quái dị với tôi, sau đó liền đem khúc xương kia ném đi như ném rác rưởi, quăng nó ởi dưới chân của tôi. Trong ánh mắt của nàng, toát ra biểu hiện thê lương...
Trong lòng tôi hơi động, vội vàng cúi đầu nhìn xuống xem, nhưng khi tôi thấy được khúc xương kia, thì ra nó chỉ là một cành cây...
Nhưng đúng vào lúc này, lời nói âm u lạnh như băng của người mặc áo đen kia đột nhiên vang lên.
- Chỉ linh, ta ra lệnh cho ngươi, lập tức đem xương của ngươi nhặt lên...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất