Chương 89: Vũ Khí Đặc Biệt Của Hàn Thanh Thiên
Người mặc áo đen vừa nói xong, Quan Hiểu Hà kia lại không hề nhúc nhích, ánh mắt hết sức phức tạp, nói bằng giọng điệu lạnh lẽo:
- Đó mà là xương gì, chỉ là một cành cây mục nát mà thôi.
Lời này vừa ra, tôi nhất thời kinh ngạc, rõ ràng nàng chỉ là một người giấy bị người ta khống chế. Làm sao khi tôi nghe ý tứ câu này giống như muốn phản kháng vậy?
Người mặc áo đen khịt mũi cười lạnh một tiếng:
- Khằn khặc, lẽ nào ngươi đã quên, nếu như không phải có ta, ngươi đã sớm hồn phi phách tán, liền ngay cả một cành cây thối nát cũng chả có, làm sao, lẽ nào đột nhiên thấy hối hận?
- Nếu như không phải ông hại tôi, tôi cũng sẽ không phải chết. Và tôi đâu phải rơi vào thảm cảnh như bây giờ, nhiều lần ông ép tôi, còn sử dụng đủ loại tà thuật để biến tôi trở thành một bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ. Lẽ nào tôi còn muốn cảm tạ ông sao?
Ngữ khí của Quan Hiểu Hà tràn đầy giận dữ, giống như muốn trút hết lửa giận.
Tuy nhiên đây không phải tiết tấu như lúc nãy a, tôi còn nhớ rõ ràng, ở lúc ban nãy, khuôn mặt của nàng trông rất dữ tợn, hận không thể lập tức đem tôi bóp chết, làm sao trong nháy mắt, liền muốn lâm trận phản bội?
Trong mắt người áo đen lấp lóe ánh sáng xanh lục, lạnh lùng nói:
- Hừ, hiện tại ngươi chỉ là một chỉ linh mà thôi, phải làm bé ngoan biết nghe lời, nếu không, ta sẽ đem ngươi xé thành từng mảnh nhỏ, làm cho hồn phách của ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh.
Nói tới cũng kỳ, trong mắt người mặc áo đen này lóe lên ánh sáng xanh lục, trên mặt mang theo vẻ dữ tợn, chỉ tay lên trời, giống như đang ném thứ gì đó lên không trung, ngay sau đó, biểu hiện của Quan Hiểu Hà cũng thuận theo mà thay đổi, khuôn mặt trở nên hung ác tàn nhẫn, khóe miệng mang theo một nụ cười tàn khốc, đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào tôi.
Nàng giống như biến thành một người khác, trở lại thành một người giấy bị người khống chế lúc nãy. Nhưng đúng vào lúc này, trong lúc vô tình tôi chợt phát hiện được, vẻ mặt của nàng lại giống y như đúc người mặc áo đen đang ngồi xuống ở sau lưng nàng.
Mà trong ánh mắt của nàng, cũng lấp lóe lên hồng quang yêu dị một lần nữa, sau đó từ từ, nàng hướng về tôi ép sát.
Tôi chợt rõ ràng, người mặc áo đen thông qua phương thức này để điều khiển người giấy, chủ yếu là thông qua con mắt. Bản thân người giấy không có linh hồn, người mặc áo đen đem hồn phách của những người khác truyền vào người giấy, sau đó lại dùng một loại tà pháp nào đó khống chế, ở bề ngoài có thể thấy được người giấy không khác gì một người sống, nhưng trên thực tế, nếu không có sự khống chế của người mặc áo đen, người giấy cũng chỉ là người giấy.
Giống như lúc ở trong phòng học, trong lúc vô tình tôi dùng kim ngọn của nhẫn huyết ngọc, đâm thủng con mắt của “Tân Nhã” kia, chẳng khác nào trong lúc vô tình phá đi tà thuật của người mặc áo đen, hắn không có cách nào thông qua con mắt đó để khống chế người giấy, cũng không thấy rõ được hoàn cảnh xung quanh. Vì vậy nên mới vội vàng thu hồi lại người giấy, nhưng bởi vì không thấy rõ đường đi, nên mới lảo đà lảo đảo, vì vậy mới bị tôi đuổi theo.
Mà vừa nãy cũng giống như vậy, tôi dùng nhẫn huyết ngọc cắt ra thân thể của người giấy, tạm thời phá giải được tà thuật của người mặc áo đen. Nhưng bởi vì đó không phải là chỗ yếu, nên cũng không thể hoàn toàn phá giải, người mặc áo đen thi thuật lần thứ hai, Quan Hiểu Hà liền bị khống chế một lần nữa.
Nhưng thông qua cuộc đối thoại đơn giản vừa nãy của họ, cùng với tình huống bây giờ, tôi đã rõ ràng, bên trong cơ thể của người giấy này, được phong ấn chính là hồn phách của Quan Hiểu Hà.
Mà Tân Nhã giả mạo kia, hơn phân nửa chính là dùng tàn hồn của Lam Ninh, cho nên nói, nó thuộc về một sản phẩm kém chất lượng, nhưng thứ trước mắt này, thậm chí có thể ở ban ngày ban mặt lộ diện trước mắt người khác mà không hề bị phát hiện, mới thực sự là hàng cao cấp.
Tại thời điểm này, bí mật của hai Tân Nhã, cùng với Quan Hiểu Hà sống chết chưa rõ, coi như đã được giải khai...
Tuy nhiên, bây giờ Quan Hiểu Hà vẫn đang cố gắng từng bước ép sát, xem ra nàng đã bị kiểm soát lại, mắt nàng lộ ra hung quang, trên mặt mang theo vẻ dữ tợn, đột nhiên mở miệng nói với tôi:
- Như thế nào, hiện tại ngươi thấy được ta có lợi hại không? Nếu như bây giờ ngươi đồng ý đi cùng với ta, thì ta sẽ đáp ứng, đây chính là cơ hội cuối cùng của ngươi...
Lần này, giọng nói của nàng đã không còn là giọng nữ nhân nữa, mà rõ ràng chính là giọng nói của người đàn ông mặc áo đen, tôi tập trung tinh thần nhìn kỹ nàng, trong lòng thầm nghĩ, lần này đã biết được trong cơ thể người giấy chính là hồn phách của Quan Hiểu Hà, như vậy, dựa vào những việc làm độc ác của người áo đen, dù cho hắn có thân phận như thế nào, tôi sẽ không thể bỏ qua cho hắn.
Trong lòng tôi đang nghĩ ra ý tưởng để cứu lấy Quan Hiểu Hà. Tôi đưa tay và lấy ra hai tấm phù chữ Trấn, chậm rãi lùi về phía sau, kim nhọn trên chiếc nhẫn huyết ngọc từ lâu đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần chờ tới lúc nàng nhào tới đây, chỉ cần tôi tìm được cơ hội đâm trúng con mắt của nàng, liền có thể phá giải được tà pháp của người mặc áo đen!
Đôi mắt của Quan Hiểu Hà tỏ ra uy nghiêm đáng sợ, thân thể trắng giống như tuyết kia ở dưới ánh trăng sáng lên lấp lóa, vẫn như cũng, làm cho tôi có chút không dám nhìn gần. Nhưng đúng vào lúc này, dưới chân của nàng chợt bốc lên từng tia hắc khí, giống như có vô số con rắn nhỏ màu đen, đang quấn quanh trên người của nàng. Chỉ trong chốc lát, nửa người dưới của Quan Hiểu Hà liền bị bao phủ bởi hắc khí, nhìn từ phía xa, giống như là ác ma xuất hiện từ trong bóng tối vậy, khiến người ta không kìm hãm được sự sợ hãi khi nhìn vào đó.
Tôi biết rằng đòn tấn công lần này của nàng chắc hẳn vô cùng mạnh mẽ, vì vậy nên tôi cảnh giác lùi dần về phía sau, cứ nhìn chằm chằm nàng không hề chớp mắt, đang chờ đợi một cơ hội tốt nhất để ra tay...
Thân hình của nàng vẫn cứ lơ lửng trên không trung không chút cố định, từ từ tiến lên như một con quỷ. Đột nhiên, người mặc áo đen kia cười lạnh một tiếng, Quan Hiểu Hà cũng thuận theo nhếch miệng nở nụ cười, nhưng nó lại âm u đến cực điểm, sau đó thân hình của nàng đột nhiên nhào xuống!
Trong lòng tôi căng thẳng, nhìn chằm chằm vào phương hướng nàng đang nhào tới, hét lớn một tiếng, hai tay giơ lên, ném hai tấm phù chữ Trấn đi, nhưng nàng không hề để ý chút nào, trong lúc đang cười khằng khặc quái dị, thân thể xoắn hai vòng xoắn đáng kinh ngạc, liền có thể né tránh được, đồng thời thân thể bay cao lên mấy mét, ở trên cao nhìn xuống, lại nhào xuống lần thứ hai.
Tôi xoay người lui về phía sau khoảng hai mét, tay chạm vào hông và một xấp tấm phù chữ Trấn xuất hiện ở trong tay tôi, trong lòng tôi buông lỏng, lần này tôi đã chuẩn bị đạn dược rất dồi dào, để xem lát nữa hai người chúng ta ai tàn nhẫn hơn!
Tôi nhìn trúng vị trí của nàng, hai tay lập tức động, một đống tấm phù chữ Trấn liên tiếp từng cái từng cái một bắn ra, giống như một khẩu súng máy không cần tiền, hiện tại trong túi tôi tấm phù chữ Trấn là nhiều nhất, hơn hẳn mấy cái khác, phỏng chừng cứ tiêu xài như thế, cũng có thể ném trong khoảng nửa tiếng.
Vào lúc này, tôi thậm chí có một loại cảm giác, giống như đang ném từng tờ tiền giấy ra bên ngoài, tôi hung ác nghĩ, xem như ngày hôm nay lão tử dùng tiền nện ngươi.
Mà lúc này tuy rằng Quan Hiểu Hà nhìn qua khủng bố dị thường, nhưng đối với những tấm phù chữ Trấn của tôi cũng có phần e ngại, căn bản không dám liều mạng, chỉ dựa vào thân pháp quỷ dị cực điểm để né tránh, trong lúc nhất thời không cách nào tới gần tôi. Nhưng tôi cũng đánh không trúng nàng, cái thứ này không hổ là người giấy, giống như một tờ giấy mỏng manh bay tới bay lui trên không trung, mỗi lần đều có thể ở vào khoảnh khắc cực kỳ nguy hiểm, dùng một tư thế để người ta nhìn vào mà than thở, dựa vào khoảng cách nhỏ nhất để né tránh.
Bây giờ cũng chẳng còn cách nào, người ta chỉ là người giấy, có thể tùy tiện gấp lại, chuyện này quả thật so với biến hình thành transformers còn lợi hại hơn a!
Sau một thời gian, tôi không thể nào nhớ rõ mình đã ném ra được bao nhiêu tấm phù chữ Trấn, dù sao ở trong tay tôi cũng chỉ còn được vài tấm phù, vì thế Quan Hiểu Hà trong lúc đang né tránh, dựa vào lúc này tiến lên vài mét, mắt thấy đang cách tôi càng lúc càng gần.
Trong lòng tôi có chút hoảng loạn, nếu cứ tiếp tục như thế, không đợi tôi ném hết mấy tấm phù này đi, nàng liền đuổi đến bên cạnh tôi. Đến lúc đó tôi thực sự không thể trông cậy vào uy lực của mấy tấm phù này nổi, phỏng chừng cuối cùng vẫn phải dựa vào chiếc nhẫn huyết ngọc này để cận chiến với nàng.
Mặc dù trong lòng tôi có ý nghĩ này, nhưng khi tôi nhìn thấy được thân pháp phập phù quỷ dị của nàng. Tôi cũng có chút hiểu mình, nếu muốn dùng kim nhọn của nhẫn huyết ngọc đâm trúng con mắt của nàng là khó khăn cỡ nào, tốt hơn là không nên để nàng lại gần người, rồi sau đó lại nghĩ cách đè ép nàng.
Nghĩ tới đây, tôi lập tức lùi về phía sau, trong đầu nghĩ ra đủ loại biện pháp, đồng thời trong tay không ngừng ném ra tấm phù chữ Trấn, nhưng sau khi ném được một lúc, tôi chộp trong tay lần nữa, nguy rồi, chỉ còn lại một tấm cuối cùng...
Tôi hơi sững người, trong lúc đang muốn đổi một sấp tấm phù chữ Khu, hoặc là tấm phù chữ Phá, thì nàng cũng đã vọt lên, mang theo hắc khí lượn lờ đầy người, trong miệng không ngừng cười quái dị, giống như đã nhìn ra tôi không còn đạn dược nữa,
Trong lòng tôi thầm nghĩ, cô cao hứng em gái cô ấy, lúc này lão tử mới đem mấy viên đạn trên tay này ném xong mà thôi, bên trong kho đạn còn một đống đây này...
Ngay lúc tôi đang muốn lấy ra tấp phù chữ Phá đánh lùi nàng trước, thì dưới chân tôi như giẫm phải thì gì đó, nhất thời dưới chân truyền đến một trận đau đớn xót ruột xót gan, lúc này mới hồi tưởng lại, vừa nãy trong lúc đấu pháp căng thẳng với nàng, thì ra mình đều quên mất đi chấn thương ở chân lúc nhảy lầu...
Cúi đầu nhìn xuống, hóa ra tôi đang giẫm trên một cành cây khô to, đây là một khúc cây lớn, cũng không biết từ trên cây nào rơi xuống, ước chừng to bằng một cánh tay của trẻ con, dài gần hai mét, ở phía dưới mọc ra rất nhiều cành, nhìn qua giống y như một cây chổi.
Trong lòng tôi đột nhiên xúc động, ài, đây quả là một vũ khí tốt mà!
Không nói hai lời, tôi liền xoay eo đem khúc cây này cầm vào trong tay, thuận tay lắc lắc vài cái, tiếng ào ào vang vọng, tôi cảm thấy hào khí dâng cao, hét to một tiếng:
- Sát, cái con người giấy kia, đừng có khinh người quá đang, hãy xem Hàn gia côn pháp của bổn công tử đây!
Lập tức tôi đem khúc cây vung lên, tạo ra những con gió nhỏ, liền chạy đến phía người giấy đập tới...
Thật đừng hỏi, một chiêu này quả nhiên quá dễ dàng sử dụng!
Dù cho người giấy này có quỷ dị, lợi hại đến đâu đi chăng nữa, thì cũng chỉ là một người giấy, lúc này thấy tôi cầm một cây chổi to tập tới, nhất thời liền sửng sốt, phạm vi công kích này cũng quá to lớn đi...
Tuy nhiên nàng vẫn phản ứng rất nhanh chóng, hoặc là nói, phản ứng của người mặc áo đen kia rất nhanh chóng, thân thể nhất thời liền bay lên giữa không trung, miễn cưỡng né tránh đòn công kích của cây chổi, nhưng nó đã không còn linh hoạt và thoải mái như lúc trước.
Lúc này tinh thần tôi trở nên phấn chấn, vung mạnh khúc cây lên, quét ngang xung quanh, vừa vung loạn vừa đuổi theo người giấy này, mỗi một lần đều cuốn theo gió thổi, đánh cho người giấy bay loạn xung quanh, trong một lúc, cũng chỉ có thể né tránh đòn công kích của tôi, không có bất cứ lực phản kích nào.
Tôi đang chiến đấu với uy phong lẫm liệt, hứng thú tăng vọt. Uất ức suốt cả buổi, rốt cuộc lúc này mới được xả giận, tôi một bên đánh một bên mắng: Không mặc quần áo hù dọa tôi này, cho cô không mặc quần áo hù dọa tôi...
Người mặc áo đen khẽ ồ lên một tiếng, cũng có chút sững sờ, đột nhiên tôi nghe ở đằng xa vang lên một đoạn khẩu quyết gì đó, sau đó liền thấy hắc khí quanh người Quan Hiểu Hà tăng lên, trong miệng không ngừng rít gào, giống như cơ thể muốn biến đổi lần nữa vậy.
Tuy nhiên, nàng một bên biến đổi, một bên còn muốn tránh né sự công kích của tôi. Trong lúc nhất thời cũng vô cùng chật vật, mà tôi đánh tới đánh lui, bỗng nhiên trong lòng cũng dâng lên một ý nghĩ, kỳ quái, sao nàng lại ngu ngốc như thế, thực ra nàng chỉ cần bay lên cao lần nãy hơn một chút, không phải tôi không thể đánh tới nàng sao?
Tuy nhiên, nàng biến đối với tôi đó không phải là chuyện tốt, tôi cũng không quan tâm nhiều như vậy, mắt thấy toàn thân nàng sắp bị hắc khí bảo phủ, hành động của nàng cũng chậm chạp lại, nhận ra đây chính là cơ hội tốt!
Tôi hét lên một tiếng, hai chân nhảy lên rất cao, ra sức giơ khúc cây này lên, rồi vung cho nó đổ ập xuống....
Lúc này ta xem ngươi còn chạy đằng nào!