Chương 90: Mộc Khôi
Lần này, Quan Hiểu Hà đã không thể trốn được nữa. Mặc dù nàng đã cố gắng né sang bên cạnh, nhưng vẫn bị chậm một bước, chân trái của nàng đã bị khúc cây đánh trúng. Nàng hét thảm lên một tiếng, thân thể lập tức từ trên không trung lảo đảo rơi xuống.
Trong lòng tôi vui vẻ, nhanh chóng đuổi theo. Nhưng nàng đã trốn đi thật xa, tôi chỉ thấy được có một mảnh giấy rách nát đang phiêu phiêu rơi rụng từ trên không trung.
Tôi thuận tay bắt lấy và đặt nó ở trước mặt, vừa nhìn qua liền biết được, đây chính là chân trái của người giấy.
Tôi lại nhìn về phía Quan Hiểu Hà, nàng đã lui ra thật xa, trong thân thể bốc lên hắc khí nồng đậm, giống như một chiếc máy bay đang rơi, thân hình đang ở nơi đó nghiêng về một bên, nhìn kỹ lại, quả nhiên là đã thiếu một chân.
Tôi thực sự không hề nghĩ đến, dù cho tôi dùng đến cấm vật hay là mấy tấm phù, vật lộn với nàng suốt một buổi cũng chẳng được gì, vậy mà cuối cùng dùng một khúc cây tấn công lại có hiệu quả.
Mặc dù khi nãy tôi không biết người áo đen muốn giở trò quỷ gì, nhưng bây giờ nhìn qua có vẻ như nó đã bị thất bại. Người giấy bị đứt mất một bên chân, đã không đứng lên nổi nữa, hắc khí bên trong cơ thể không ngừng tuôn ra bên ngoài, sắc mặt càng ngày càng dữ tợn, rất hiển nhiên, cái tên mặc áo đen kia hẳn cũng đang rất tức giận.
Tôi đi tới, dùng tấm phù chữ Trấn cuối cùng kia, vỗ vào trên thân thể người giấy, sau khi một luồng hồng quang lóe lên, người giấy kia khôi phục lại nguyên hình, lại biến thành dáng vẻ của một mảnh giấy, đồng thời kể cả hồn phách của Quan Hiểu Hà cũng bị nhốt lại vào bên trong, không thể động đậy được.
Tôi cúi đầu nhìn kỹ một lát, lúc này mới yên lòng, phủi phủi tay, cười khà khà, quay đầu nhìn về phía người mặc áo đen.
- Thì ra ngươi cũng chỉ có chút bản lãnh này, bây giờ ngay cả át chủ bài của ngươi cũng bị ta thu thập, ngươi còn có chiêu trò gì, cứ bày hết ra đây.
Trong tay tôi cầm lấy tấm phù chữ Phá, nghĩ thầm lần này xem ngươi còn có tài năng gì, bề ngoài nhìn thì rất mạnh, thực ra cũng chỉ dựa vào tà thuật để điều khiển mấy người giấy, nhưng cho dù tà thuật này lợi hại đến đâu đi chăng nữa, thì người giấy cũng chỉ là người giấy, quá yếu ớt, cái gọi là con cọp giấy, cũng chính là ý tứ này.
Nhưng hắn vẫn cứ ngồi ở chỗ đó, không hề nhúc nhích, trên khuôn mặt cứng nhắc rốt cuộc cũng có chút biểu cảm, nhưng trông cực kỳ khó coi, hắn cười quái dị một tiếng, sau đó chậm rãi đưa tay vào ngực, lấy ra hai cái gì đó giống như con rối, sau đó phun hai ngụm máu tươi ở phía trên và ném nó đi, kêu lên:
- Ngươi lại thử cái này đi...
Hai con rối kia lập tức rơi xuống mặt đất, hai đám khói theo đó mà nổi lên. Tôi lùi lại phía sau hai bước, sau đó tập trung quan sát, liền thấy được ở trong đám khói mù đó chậm rãi xuất hiện hai thứ đen thùi lùi, khuôn mặt dữ tợn trông hệt ác quỷ, thân hình cao lớn, tay cầm đại đao, giống y hệt người giấy kia, sau khi hiện thân, hồng quang trong mắt cũng lóe lên, dường như đang sống lại, sau đó trong miệng gào thét, đạp bước đi tới.
Tôi hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới tên này còn là một thợ thủ công có tay nghề như vậy, không chỉ có thể làm người giấy, còn có thể làm con rối. Hai con rối xuất hiện trước mặt tôi bây giờ hoàn toàn khác biệt với Quan Hiểu Hà kia, thứ chỉ linh kia có chút giống với ảo thuật, lấy giả đánh tráo, nhưng hai con rối này có kết cấu rõ ràng, vừa nhìn liền biết chúng được làm từ gỗ, kể cả đại đao mà hai con ác quỷ này cầm trong tay cũng được làm từ gỗ luôn, khuôn mặt hung dữ giống như ác quỷ trốn thoát khỏi địa ngục, chậm rãi hướng về hai bên trái phải của tôi mà áp sát.
Hai con rối này mang đến cho tôi một cảm giác cực kỳ chắc chắn, hoàn toàn không giống với mấy con người giấy phiêu phiêu lơ lửng kia, mỗi một bước hạ xuống, làm cho người ta cảm thấy rất nặng nề, vung vẩy cây đại đao đen thui trong tay, đầy mặt đều là sát khí.
Tôi lại lấy ra một tấm phù chữ Phá, bản thân hai con rối này đều cao hơn hai mét, cao hơn tôi rất nhiều, thậm chí cái đùi kia còn to hơn cả cái eo của tôi, cái đại đao kia mà dựng thẳng chắc cũng cao bằng tôi, cũng không biết, pháp quyết chữ Phá có hiệu quả như thế nào...
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi lùi về phía sau mấy bước, nhìn ngó xung quanh một lúc, đang suy nghĩ lát nữa làm sao để không thể bị cây đại đao này chém trúng, nó không giống như giấy, cây đại đao bằng gỗ lớn như vậy, nếu mà bị nó chém ở trên người, tôi có thể không chịu được a.
Hai con quỷ này từng bước ép sát, tôi đành phải lui lại mấy bước, lúc này một con ác quỷ trong đó đột nhiên ngửa đầu gầm rú, phát ra âm thanh làm người khiếp hãi, cầm đại đao trong tay, đập mạnh đùng đùng vào ngực của chính nó.
Một con quỷ khác cũng học theo như thế, hai con ác quỷ đồng thời vỗ ngực đùng đùng, phát sinh ra âm thanh quỷ khóc thần sầu.
Tôi sợ hết hồn, tập trung phòng bị, đây là chiêu quái gì đây?
Nhưng sau khi chúng nó gào thét xong, không hề dựa theo tưởng tượng của tôi, đó là phi người qua, cầm thanh đại đao chém tôi một phát, mà là mang theo cây đại đao, tiếp tục tiến về phía trước áp sát...
Tôi ngất mất, tưởng chiêu này có gì tài ba, té ra là hù người à?
Có điều nhìn thấy khí thế hùng hổ dọa người của hai con ác quỷ kia, tôi cũng không dám ra tay lung tung, chỉ đành chậm rãi lùi về phía sau. Bởi vì giờ tấm phù chữ Trấn tôi đã không còn tấm nào, tấm phù chữ Phá cùng tấm phù chữ Khu thì còn mấy chục tờ, nhưng hiện tại tôi không biết, lát nữa cái tên mặc áo đen kia sẽ bày ra mấy chiêu trò đáng kinh ngạc gì nữa, thế nên tôi phải tiết kiệm đạn dược.
Nhưng sau khi tôi lui được một lúc, khi quay đầu nhìn lại, mụ nội nó, không thể lui nữa rồi, đều sắp phải đi ra khu rừng, lui về phía sau nữa, chính là trở về trường học...
Liều mạng đi!
Tôi hạ quyết tâm, đó chỉ là hai con rối mà thôi, ngày hôm nay cho dù là một người bằng đá, lão tử cũng sẽ cho ngươi nổ tung!
Vì vậy, tôi hét lên và lao thẳng về phía trước một chút, sau đó hai tấm phù chữ Phá gần như được ném ra cùng một lúc, bắn thẳng về phía hai tên ác quỷ kia!
Nhưng điều làm tôi không nghĩ tới chính là hai con rối này giống như không hề nhìn thấy vậy, vẫn cứ tiếp tục đi về phía trước như cũ, cho nên khoảnh khắc tiếp theo, hai tấm phù chữ Phá liền đánh vào trên người hai con rối quỷ này, chỉ nghe được hai tiếng nổ ầm ầm vang lên, hai con rối quỷ này đồng thời bị nổ bay ra ngoài thật xa, sau đó ngã mạnh xuống đất.
Tôi đột nhiên cảm thấy bất ngờ, còn tưởng rằng hai món đồ chơi này lợi hại lắm, ai dè ngay cả tránh né cũng không biết, uy lực bạo phát của pháp quyết chữ Phá, ngay cả tảng đá đều có thể nổ tung, lần này, sợ là hai đứa chúng nó tiêu đời hết rồi chứ?
Đang lúc tôi nghĩ tới đây, đã thấy được hai con rối này đang ở trên mặt đất giãy dụa một hồi, sau đó lại đứng lên lần nữa, khi nhìn trên người bọn chúng, không hề thấy có một thương tổn nào.
Lần này tôi triệt để kinh ngạc đến ngây người, tôi chưa bao giờ nhìn thấy được một tình huống nào như thế, hai con rối quỷ này, rốt cuộc được làm từ vậy liệu gì? vì sao chúng có thể chống đỡ được uy lực oanh kích của pháp quyết chữ Phá?
Người mặc áo đen đang ngồi ở đằng xa kia, lúc này thậm chí còn đang cười gằn, giống như đang tự nhủ với chính mình, ở nơi đó chậm rãi nói:
- Đây là do gỗ thiết đàn ngàn năm điêu khắc mà thành, tiêu hao gần mười năm tinh lực của ta, làm sao một tên như ngươi có thể dễ dàng phá tan được, chàng trai trẻ à, người giấy chỉ là trò đùa vặt mà thôi, vui đùa với ngươi một chút, nếu như ngươi có bản lĩnh phá tan đôi mộc khôi này của ta, vậy ta sẽ không nói hai lời, lập tức phủi mông rời đi.
Tôi hừ một tiếng, nói:
- Ngươi nghĩ thật là đẹp, phủi mông một cái liền đi sao? Không dễ như vậy đâu, không phải chỉ có hai cái mộc đầu nhân thôi sao, chỉ là trò mèo, hãy xem ta như thế nào...
Lời nói của tôi còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên cất tiếng cười to, trong miệng hét ra một chữ:
- Giết!
Lại nhìn sang hai con rối được gọi là mộc khôi kia, sau một tiếng kêu này, hồng quang hai mắt bùng lên, lập tức hét lên ầm ĩ, vung vẩy đại đao, nhảy lên thật cao, lăng không chém đại đao xuống về hướng tôi!
Thì ra hai con mộc khôi này không phải là đồ bỏ, chỉ có điều nó không nhận được mệnh lệnh mà thôi...
Thế tới của hai thanh đao này khá ác liệt, kình phong đập vào mặt. Tôi không hề có lực lượng để ngăn cản, chỉ đành phải một bên ôm đầu, một bên tránh nặng tìm nhẹ tìm cách tránh đi, nhưng tôi chưa kịp đứng đậy, hai con quỷ này liền cầm đại đao lần nữa chém ngang về phía tôi, hai bên trái phải, dĩ nhiên khóa lại hết thảy đường lui của tôi.
Trong lòng tôi kinh hãi, hai con mộc khôi này còn biết hợp tác với nhau, tiến lui có chừng mực, thực sự chính là hai cao thủ võ lâm a.
Tuy nhiên, nếu như lúc này tôi không thể tránh khỏi, vậy chỉ có thể bị bức ép đến tử lộ, đây là điều mà tôi không hề ngờ tới, trong lúc cấp bách, tôi không hề tìm cách trốn đi ra ngoài, nếu như đã không thể tránh khỏi, vậy thì không cần tránh né gì hết!
Tôi đứng tại chỗ không nhúc nhích, nắm lấy hai tấm phù chữ Phá, nhìn thế tới của hai cây đại đao, đồng thời ra tay, chỉ nghe hai tiếng nổ đùng đùng vang lên, hai thanh đại đao này bị sức mạnh chấn động bay ngược ra ngoài, nhờ một chiêu hiểm đến cực điểm này mà tôi tránh thoát được một kiếp, hai con mộc khôi kia sau khi bị uy lực pháp quyết chữ Phá làm cho đồng thời lùi về phía sau, hai cây đại đao kia suýt chút nữa bay lên giữa không trung.
Qua một lúc sau, tôi mới bò lên từ trên mặt đất, chỉ cảm thấy cả người đau đớn không thể tả, lại nhìn hai con mộc khôi kia, lại đang cầm đại đao vung vẩy vọt về phía tôi lần thứ hai.
Làm sao bây giờ, hai cái tên biến thái này không hề sợ pháp quyết chữ Phá, làm cho sắc mặt tôi thay đổi, sờ sờ túi Như Ý, bên trong ngoại trừ còn mấy tấm phù chữ Phá cùng chữ Khu, còn có mấy tấm phù chữ Cấm, nhưng tôi không biết liệu pháp quyết chữ Cấm có hiệu quả hay không, bởi vì dựa vào nội dung bên trong cấm kỵ bút ký, pháp quyết chữ Cấm này, có vẻ như chính là dùng để đối phó cấm kỵ giả, cũng chính là những người triển khai tà thuật, nhưng đối với hai tên mộc khôi này, có thể có được hiệu quả một phát giết chết hay không đây?
Nhưng dù có thế nào, tôi biết rằng, muốn đối phó với hai tên mộc khôi này, sợ là muốn dùng đến Huyết Chú.
Tuy nhiên cơ hội của tôi cũng không nhiều, tôi nhất định phải tìm được một biện pháp nào hữu hiệu nhất, một đòn giết chết!
Tôi nhìn thấy hai con mộc khôi đang chậm rãi áp sát, trong đầu không ngừng suy nghĩ qua đủ loại ý tưởng, vô số chữ nhanh chóng lóe lên ở trong tâm trí tôi, đột nhiên, một chữ lập tức dừng lại trong một khoảnh khắc ở trong đầu của tôi.
Chữ này, nhất định có thể đối phó được với hai con mộc khôi này!
Nhưng trước đây tôi chưa bao giờ dùng qua chữ này, liệu ở trong thời khắc đòi mạng này, tôi có thể viết được nó ra hay không?