Cấm Kỵ Sư

Chương 91: Cửu Âm Tuyệt Mạch

Chương 91: Cửu Âm Tuyệt Mạch


Trên thực tế, rất nhiều người cũng có thể nghĩ ra được chữ này, nếu muốn đối phó với gỗ, cách hiệu quả nhất chính là dùng...
Hỏa (Lửa).
Tuy nhiên, mặc dù để viết ra một chữ hỏa vô cùng đơn giản, nhưng đây cũng là điều khó nhất, bởi vì hàm nghĩa của cấm pháp, là muốn chọn một loại chữ thể hiện được chuẩn nhất đạo lý của tự nhiên, mà chữ hỏa này, đã trải qua mấy ngàn năm phát triển. Nhưng tất cả đại khái đều giống nhau, bất kể hình tượng của chữ có thay đổi như thế nào, nó cũng chỉ có mấy nét bút, căn bản không thấy được khác nhau lớn lao gì.
Do đó, chữ này hẳn có thể sử dụng được, nhưng loại kiểu chữ nào mới có thể hữu hiệu, đây mới là vấn đề làm tôi đau đầu.
Nhưng tôi cũng không có nhiều thời gian để nghĩ về điều đó nữa, hai cái mộc khôi đang ở cách đó không xa lao đến, chạy ầm ầm qua đây!
Vì vậy trước tiên tôi lấy ra một xấp bùa chú, mỗi loại đều có hai đến ba tấm, và sau đó bắt đầu liều mạng, mỗi một cái đều ném hết ra ngoài, tạo thành một thế ném thiên nữ tán hoa, đầu tiên phải xem thử hiệu quả của mấy cái này đã.
Mộc khôi không tránh không né, trực tiếp đón nhận mấy tấm phù, chỉ thấy ở giữa không trung không ngừng có ánh sáng lấp lóe, tiếng nổ vang lên liên tục, sau khi tiếng nổ ầm ầm qua đi, hai mộc khôi kia lập tức bị chặn lại, trong tiếng gào thét kỳ quái, cả hai đồng thời bay thật xa về phía sau, rơi cái ầm xuống đất, một đám khói màu xám lần thứ hai bay lên mù mịt.
Trong lòng tôi thầm mừng rỡ, xem ra phong cách chiến đấu chơi kết hợp này của tôi vẫn có hiệu quả, dù sao chỉ là hai cái đầu gỗ, hừ hừ, làm sao địch nổi cấm pháp của Hàn gia chúng tôi!
Ngay lúc tôi đang nghĩ như thế, lại bất ngờ thấy được người đàn ông mặc áo đen kia lập tức đứng lên, trong miệng niệm nhanh mấy câu tào lao gì đó, đồng thời đem cái chuông kia rung lên leng keng leng keng liên tục, sau một khắc, liền thấy được hai cái mộc khôi kia đang ở trong đám khói mù lảo đà lảo đảo, lập tức đứng dậy lần nữa...
Trong đám khói đang chậm rãi tan dần, có hai điểm đỏ lóe lên, con mộc khôi kia lại phát sinh tiếng gầm rú lần nữa, vẫn tư thế cũ như lúc trước, tay cầm đại đao, bước chân nhanh chóng đi về phía tôi.
Tôi hoảng loạn lùi về phía sau hai bước, hai cái đồ quỷ này rốt cuộc là thứ gì đây, coi như được làm từ một cây gỗ thiết đàn ngàn năm gì đó, thân thể vượt qua sắt thép, nhưng cũng phải có nguyên lí giống như người giấy chứ, ở trong cơ thể cũng chỉ phong ấn một ác linh thôi mà, tại sao tôi ném hết mấy tấm phù chữ Phá, tấm phù chữ Khu, thậm chí ngay cả tấm phù chữ Cấm cũng không làm chúng tổn hao cộng tóc nào hết vậy?
Điều này... Không khoa học lắm a...
Chết tiệt, đã không còn thời gian để suy nghĩ tào lao nữa, nếu những tấm phù này đều không có tác dụng, như vậy cần phải vận dụng đến đạo lý tương khắc trong ngũ hành thôi, chơi hỏa công!
Nhưng dùng kiểu chữ nào đây, nhất thời tôi vẫn chưa thể quyết định được, cơ hội chỉ trong chớp mắt, lỡ đâu sai sót, vậy sẽ chẳng còn cơ hội để viết lại lần thứ hai. Phải biết rằng loại huyết chú này tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, cũng không phải có thể triển khai liên tục.
Ngón tay khẽ nhúc nhích, theo bản năng móc ra một chiếc bật lửa trong túi, sẹt sẹt, ngọn lửa sáng lên. Tôi nhìn chằm chằm ngọn lửa yếu ớt này, nỗ lực dựa theo phương pháp mà ông nội đã nhắc nhở, dùng tinh thần lực của mình hòa vào trong đó, chỉ có như vậy mới có thể tìm được kiểu chữ thích hợp.
Dưới ánh trăng tĩnh lặng, một ngọn lửa nhỏ nhoi lấp lánh, giống như một tinh linh nhỏ bé đang nhảy múa, sức mạnh nhìn qua tuy có vẻ nhỏ yếu, nhưng thực ra trong đó lại bao hàm chân lý của thiên địa vũ trụ, hỏa, có thể phá hủy tất cả, hỏa, đối với con người thời nguyên thủy, đã mang cho con người đến ánh sáng và hy vọng.
Trong dòng sông lịch sử phát triển của loài người, hỏa có cống hiến rất to lớn, nếu như nói không có thủy (nước) thì không có được sự sống, như vậy không có hỏa, thì con người cũng không có cách nào sinh tồn và phát triển, cũng không có được một xã hội văn minh như ngày nay.
Tinh thần của tôi từ từ hòa mình vào trong ngọn lửa, quên đi tất cả mọi thứ, vào thời khắc này, tôi đã không còn thấy được âm thanh la hét của hai con mộc khôi đang lao đến, cũng không nghe được câu thần chú với cách đọc gấp gáp khó nghe cùng với tiếng chuông giống như đòi mạng kia của tên áo đen, thời gian phảng phất như dừng lại, một ngọn lửa kia đang dần dần mở rộng ở trong tâm trí tôi...
Ngọn lửa này, giống như một tinh linh đang nhảy múa, giống như một con hỏa long đang bay lượn, giống như một lá cờ đang bay phấp phới, vào thời khắc này, tôi dường như nhìn thấy được sự tự do, phóng đãng, thích làm gì thì làm của hỏa. Vào thời khắc này, ngọn lửa dường như bùng cháy lên dữ dội.
Cánh đồng hoang vu, thiêu rụi tất cả mọi thứ, như một quả cầu lửa đang bùng nổ ầm ầm...
- Gào....
Một tiếng gầm rú của mộc khôi đột nhiên vang lên bên tai của tôi, làm cho tôi giật mình tỉnh lại, nhìn sang thì thấy được hai mộc khôi đã đến phía trước tôi không đầy ba mét, cây đại đao quỷ to hơn cả một người kia đã giơ cao lên không trung!
Trong lòng tôi hơi căng thẳng, nhưng cũng làm theo dự tính ban đầu, trong tiếng hét ầm ĩ, tôi lại ném ra hai tấm phù chữ Phá, hai tiếng nổ ầm ầm vang lên, hai cái mộc khôi lại bị đẩy lùi về phía sau mấy mét, tuy nhiên lần này bọn chúng vẫn đứng sừng sững không ngã, chỉ hơi dừng một lúc, sau đó lại tiếp tục nhào lên!
Nhưng mà đoạn khoảng cách như thế này đối với tôi đã là quá đủ.
Ánh sáng đỏ trong nhẫn huyết ngọc lóe lên, đầu ngón tay lại truyền đến một cảm giác đau nhói do bị đâm, những dòng máu đỏ chảy vào bên trong, sức mạnh tiềm ẩn của nhẫn huyết ngọc lại bị tôi làm cho thức tỉnh một lần nữa.
Tôi vung tay, lấy máu làm vật dẫn, nhưng không có viết chữ, mà là vẽ ra một ngọn lửa giữa không trung.
Đúng vậy, ngay ở khoảnh khắc nhỏ bé lúc nãy, tôi đột nhiên nhận ra rằng, chính là để có được sức mạnh đến từ nguyên thủy, thì phải thể hiện ra hình thái nguyên thủy nhất của nó, mới có thể biểu đạt ra hàm nghĩa vốn có, bởi vì chữ hỏa vốn là một loại từ tượng hình, nếu trăm sông cũng đổ về một biển, nhưng vậy tôi liền cho nó trở lại hình thái ban đầu.
Máu, màu đỏ của máu, cực kỳ giống một ngọn lửa đang cháy, ở trong đêm đông rét buốc này tỏa ra từng tia từng tia nhiệt lương, tôi biết được, mình đã thành công!
Hai cái đầu gỗ kia lại xông lên lần nữa, tuy nhiên lần này khi đối mặt với ngọn lửa quỷ dị đỏ như máu này, trong mắt của chúng nó dường như biểu hiện ra vẻ mặt e ngoại, nhưng ở trong tiếng chuông giục giã liên hồi, bọn chúng vẫn phấn đấu quên mình mà gào thét múa đao xông lên.
Tôi tung ra một chưởng, dùng hết sức mình, ngọn lửa kia liền bay ra ngoài, vừa khớp đánh trúng vào thân thể của hai con mộc khôi!
Khi hỏa gặp phải mộc, nhất thời liền bao vậy xung quanh, đặc biệt là ngọn lửa có màu đỏ của máu này, đối với ác linh trong cơ thể mộc khôi chính là khắc tinh to lớn nhất, chỉ trong chốc lát, cả hai đầu mộc khôi này đều bị ngọn lửa nuốt chửng, ở trong đám lửa vừa nhảy vừa la.
Cho ngươi nổ cái gì mà gỗ thiết đàn ngàn năm, không sợ đao chém rìu bổ, ngay cả viên đạn cũng không xuyên thủng được, gặp phải ngọn lửa này của ta, cũng phải ăn quả đắng như thường mà thôi.
Người mặc áo đen giờ đây cảm thấy hoảng loạn, hắn liều mạng đọc thần chú, hai cái mộc khôi kia liền chạy về phía sau, nhưng bọn chúng chỉ chạy được hơn mười mét, liền đồng thời ngã nhào xuống đất, ngọn lửa bùng cháy dữ dội, phát sinh ra từng tiếng ba ba, mà trong lúc đó, có hai đám khói đen muốn từ bên trong mộc khôi thoát thân ra ngoài, dường như muốn bỏ trốn, nhưng chẳng còn chỗ nào để chúng trốn, trong nháy mắt liền bị ngọn lửa vây quanh, hai đám khói đen quằn quại giãy dụa một trận, nhưng cuối cùng vấn bị ngọn lửa nuốt chửng, dần dần tan biến.
Đây chính là ác linh được phong ấn bên trong mộc khôi, khóe miệng tôi hơi vểnh lên, cười khẩy, nhưng trong lòng lạ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đi tới, nhìn chăm chú vào người mặc áo đen, lạnh lùng nói:
- Người giấy, người gỗ đều xong hết rồi, giờ ngươi có bản lĩnh thì biến ra hai người bằng đá đi, cho ta ngày hôm nay được mở rộng tầm mắt nào.
Người mặc áo đen không còn biểu hiện vẻ mặt bình tĩnh cùng với xem thường như ban đầu, mà giờ đây hai mắt của hắn tràn đầy phẫn nỗ và sát ý, hắn nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt hung tợn, hừ lạnh nói:
- Đừng tưởng rằng như vậy là ngươi đã đánh bại được ta, đây chỉ là món đồ chơi nhỏ mà thôi...
Hắn đột nhiên vung tay lần nữa, chỉ thấy hai đám khói xám lập tức bay lên, ngay sau đó, một bóng người mơ hồ dần dần rõ ràng ở trong đám khói.
Tôi cứ nghĩ hắn cón có quái chiêu gì đáng sợ lắm, nhưng không nghĩ tới, người xuất hiện trước mặt tôi lúc này, chính là Tân Nhã.
Không, không đúng, đây nhất định chính là người giấy khi nãy, tôi cười lạnh nói:
- Ngươi lại đưa con người giấy này ra làm gì đây, bộ hết chiêu rồi sao?
Người mặc áo đen không hề để ý tới lời trào phúng của tôi, chỉ cười gằn khặc khặc lui qua một bên, tôi đang buồn bực, không biết hắn đang làm gì, nhưng đúng vào lúc này, người giấy kia đột nhiên nói chuyện...
- Hàn Thanh Thiên? Đúng là em sao, đây là nơi nào vậy, chị nhớ lúc nãy chị vẫn còn đang ngủ mà, làm sao, làm sao lại đột nhiên đến nơi này? Là em mang chị ra ngoài này à?
Trong đầu tôi nhất thời liền cảm thấy như bị một trận búa bổ, cảm thấy trời đất như quay cuồng, vừa nãy rõ ràng là một người giấy không hề biết nói chuyện, làm sao chỉ trong chớp mắt liền thật sự biến thành Tân Nhã rồi?
Cổ họng tôi cứng ngắt, hầu như không nói được từ nào, hoặc là nói, tôi căn bản không biết nói cái gì, khổ sở nuốt một ngịm nước bọt, mới chần chờ hỏi:
- Chị, chị đúng là Tân Nhã sao?
Tân Nhã gật đầu, mờ mịt nói:
- Đúng vậy a, mà sao em lại hỏi như vậy, chị đương nhiên là...
Trong lúc nói chuyện, nàng theo bản năng muốn tiến về phía trước, nhưng không ngờ, một bước vẫn chưa còn bước ra, sắc mặt của nàng liền thay đổi trong nháy mắt, cúi đầu nhìn bản thân mình, hoảng sợ nói:
- Thân thể của chị, thân thể của chị bị sao thế này, làm sao lại như vậy...
Trong nháy mắt tôi gần như rõ ràng, đây nhất định chính là hồn phách của Tân Nhã, ở trong khoảnh khắc khi nãy đã bị người áo đen câu qua, phong ấn tại bên trong người giấy, nhưng tôi vẫn không hiểu, vừa nãy rõ ràng hắn ở nơi đó cùng tôi đấu pháp, làm gì có thời gian mà đi câu hồn?
Hơn nữa, Tân Nhã ở cách xa hàng ngàn mét, làm sao hắn lại đến đó được?
Âm thanh nụ cười nham hiểm của người mặc áo đen kia đột nhiên vang lên, hắn ẩn thân ở trong bóng tối, chậm rãi nói:
- Chắc ngươi không nghĩ tới có phải hay không, tất cả mọi thứ đều được ta nắm trong lòng bàn tay, nếu như không có một tia hồn phách của nàng, làm sao chỉ linh kia có thể có được hình dáng của nàng? Khặc khặc khặc, nói cho ngươi biết, vào lúc sáng sớm, ta đã lên sân thượng của trường bày ra một trận pháp nhiếp hồn, để hút tới một tia hồn phách này của nàng, và nó đang đứng ở trước mặt ngươi đây.
Tôi với Tân Nhã đều cảm thấy hoảng sợ, tuy Tân Nhã bây giờ đang bị phong ấn ở bên trong thân thể của người giấy, nhưng cả người nàng cũng run rẩy, ánh mắt sợ hãi, hoàn toàn bị lời nó này của hắn làm cho hoảng loạn mà nói không ra lời.
Người mặc áo đen vẫn tiếp tục nói:
- Cô gái này chính là cửu âm tuyệt mạch trời sinh, hồn phách của nàng chính là linh môi để làm phép vô cùng tốt, đồng thời, nàng cũng là người truyền thừa của nữ thần quạ đen, dùng để triển khai thuật nguyền rủa, thực sự là thích hợp không còn gì thích hợp hơn, ngươi là một tên ngu xuẩn, tự cho là mình có thể cứu được tất cả mọi người, như vậy bây giờ ngươi không ngại giết nàng chết trước đi, bằng không nàng vẫn còn nằm trong lòng bàn tay ta, trở thành một linh hồn tà ác nhất cõi đời này, khặc khặc khặc...
Lời nói này khủng khiếp đến cực điểm, làm cho tôi lạnh cả người, không nhịn được run rẩy, thì ra Tân Nhã vẫn luôn nằm trong sự khống chế của hắn, nếu nói như vậy, người mà đêm khuya lẻn vào phòng học để làm hại Lam Ninh, cùng với quỷ ảnh đêm khuya mà mọi người trong trường vẫn hay đồn đại, đều chính là một tia hồn phách của Tân Nhã bám vào trên thân thể người giấy gây nên.
Tiếng cười của người mặt áo đen đột nhiên đình chỉ, trong mắt hắn có ánh sáng xanh lấp lóe, trong miệng lại bắt đầu niệm thần chú, Tân Nhã đang hoảng loạn lập tức bị hắn khống chế, hai mắt lóe lên ánh đỏ, một lúc sau, hoàn toàn giống như biến thành một người khác, cười gằn bước về phía tôi!
Tôi liên tục lùi về phía sau, trong lòng có một nỗi sợ hãi không tên, thì ra Tân Nhã chính là người bị hại to lớn nhất trong sự kiện này, hơn nữa giờ đang đối mặt với người giấy, mà phụ thể bên trong chính là hồn phách của Tân Nhã, làm sao tôi có thể xuống tay được? Phải biết rằng, nếu tôi mà ra tay không cẩn thận một chút, Tân Nhã liền sẽ phải đối mặt với tai ương hồn phi phách tán.
Tâm tư tôi chuyển động, mấy lần nghĩ muốn vòng qua Tân Nhã, bắt giặc trước phải bắt vua, đầu tiên cần phải đem tên áo đen kia quật ngã, nhưng tên khốn kia lại không cho tôi có được cơ hội này, Tân Nhã vẫn cứ đứng phía trước ngăn cả tôi, người mặt áo đen kia thì đang cười gằn ở phía xa, chậm rãi lùi vào trong rừng cây, dường như đang muốn chờ xem một màn kịch thú vị...
Tuy nhiên, ngay lúc tôi đang cảm thấy bất lực, người mặc áo đen đang chậm rãi lùi vào trong rừng cây kia đột nhiên phát sinh ra một tiếng la thảm thiết, cả người lảo đảo từ phía trong rừng ngã ra ngoài, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra!
Cùng lúc đó, ở trong rừng sâu, một giọng nói có phần lười biếng, kèm theo một chút hống hách, và có một phần bá đạo vang lên:
- Ngươi là con rệp từ nơi nào nhảy ra, lại dám bắt nạt em trai của ta!
Tôi cảm thấy mừng rõ, âm thanh này quá quen thuộc, chính là của Nam Cung Phi Yến, chị gái hồ ly của tôi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất