Chương 93: Thường Khánh
Tôi sững sờ, vội cúi đầu nhìn xuống, quả thật thấy được người giấy trong tay vừa động đậy, hơn nữa cũng không phải cảm giác do gió thổi mà động, mà là... Loại cảm giác có thứ gì đó đang run rẩy trong lòng bàn tay của mình.
Chẳng lẽ, Tân Nhã không bị người mặc áo đen kia mang đi?
Trong lòng tôi lo lắng không yên, thấp thỏm nhìn Nam Cung Phi Yến, nàng nhìn chằm chằm người giấy này một lát, rồi cười nói:
- Chị hiểu rồi, vừa nãy trong lúc hồn phách của nàng thoát khỏi sự khống chế, đã nhân cơ hội bay trở về thân thể, nhưng một tia hồn phách bị câu ở trong người giấy này lại chạy không thoát, không có vấn đề gì đâu, đợi lát nữa chúng ta đưa tia hồn phách này của nàng trở về là được.
Vừa nghe nàng nói như thế, tôi liền thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy yên lòng, nhưng vừa cúi đầu nhìn người giấy trong tay, tôi vội vàng hỏi:
- Cái kia, cái này... làm sao để bảo quản vậy?
Nam Cung Phi Yến nở nụ cười duyên, cất tiếng nói:
- Cất ở trong túi là được rồi, xem dáng vẻ hấp tấp của em kìa, đừng có quên, ở bên kia còn có mấy người giấy nữa đó, em đừng chỉ quan tâm đến mình cô bé ấy chứ.
Lúc này tôi mới chợt nhớ, sau khi người mặc áo đen kia chạy mất, những đồ vật mà hắn để ở dưới gốc cây cũng không bị mang đi, trong đó có không ít người giấy. Lần này tốt rồi, nói không chừng những hồn phách thất lạc của Lam Ninh đều nằm ở bên trong.
Tôi cẩn thận cất kỹ người giấy của Tân Nhã, sau đó chạy vài bước đến bên dưới gốc cây, vừa cúi đầu nhìn, quả nhiên nơi đó có vài người giấy, còn có một vài thứ như rễ cây thối nát, nhìn đen thùi lùi, không nhận ra đó là món đồ gì.
Tôi cầm lên một người giấy trong số chúng, nhìn kỹ một chút, người giấy này cùng với những người giấy kia cũng không hề có sự khác biệt, nhưng chắc do tâm tình thả lỏng, nên sau khi quan sát một lúc tôi liền phát hiện ra một điều, thì ra mặt trái của người giấy viết ngày sinh tháng đẻ cùng họ tên, nhìn kỹ, người mà được viết tên trên người giấy này chính là: Đinh Linh Linh.
Tôi cảm thấy ngạc nhiên, chẳng trách hành vi của Đinh Linh Linh lại quái dị như vậy, thì ra hồn phách của nàng cũng sớm bị người mặc áo đen này khống chế. Nhưng sau khi tôi lấy mấy tờ người giấy khác lên xem, không hề có ghi ngày sinh tháng đẻ cùng họ tên, mà chỉ vẽ ra những nét bùa chú nhìn khá phức tạp, hơn nữa mấy tờ người giấy này so với mấy tờ người giấy khác cũng không giống nhau cho lắm, nhiều hơn mấy phần sát khí âm trầm.
Nam Cung Phi Yến đi tới, đưa tay cầm lên một người giấy, sau đó cúi đầu ngửi ngửi một phát, cau mày nói:
- Sát khí thật nặng, người giấy này dường như không phải là một người giấy bình thường, khá giống...
Nàng còn chưa nói xong, thiếu niên mặc áo đen kia đột nhiên từ một nơi không xa đi tới, cầm trong tay một người giấy, đưa cho Nam Cung Phi Yến, nói:
- Ở đây còn có một cái này, thực ghê tởm, ở đâu cũng có.
Tôi vừa nhìn qua, liền nhận ra đây chính là người giấy của Quan Hiểu Hà, khi nãy đã bị tôi dùng tấm phù chữ Trấn nhốt lại.
Nam Cung Phi Yến nở nụ cười, lúc này mới dường như nhớ đến điều gì đó bật thốt lên:
- Ai nha, hai em xem chị này, quên mất không giới thiệu, đây chính là Tiểu Thiên, em trai mà chị vừa mới nhận, đây chính là Thường Khánh, cũng là em trai của chị, hai đứa làm quen nhau một chút đi ha.
Hóa ra người thanh niên mặc áo đen này tên là Thường Khánh, nhưng dường như hắn không có hảo cảm gì với tôi, chỉ trợn tròn mắt, nhưng tôi vẫn rất cảm kích hắn, nếu không có hắn ra tay thu thập tên mặc áo đen kia, e rằng giờ này tôi còn đang đau khổ chiến đấu
Tôi đưa tay ra với hắn, cười nói:
- Người anh em Thường Khánh, cảm ơn cậu vừa nãy đã ra tay giúp đỡ.
Ai biết hắn lại ngạo nghễ nhìn tôi, trên mặt đầy vẻ xem thường, hừ một tiếng, liền tự mình đi tới một chỗ khác, không thèm để ý đến tôi.
Tôi cảm thấy hơi lúng túng, nhưng cũng không để ý lắm, không để ý thì không để ý, đối với tôi bây giờ mà nói, chỉ cần không đối nghịch với tôi chính là người tốt.
Tôi đem những người giấy này cất đi, còn mấy thứ đồ vật lung tung lang tang không biết là gì kia, đều dùng một mồi lửa để thiêu hủy hết. Sau đó tôi mới triệt để yên tâm, lúc này đột nhiên nhớ tới, tại sao Nam Cung Phi Yến lại ở chỗ này? Và mấy ngày hôm nay nàng đi nơi nào?
Tôi mở miệng hỏi nàng, nàng bĩu môi, nói với vẻ mặt không tình nguyện:
- Đừng nói về nó nữa, còn không phải do tên kia sao, mấy ngày hôm nay ngày nào cũng phải giúp hắn làm việc, đều vội muốn chết, nếu không phải ngày hôm nay trùng hợp đến phần mộ Hoàng Bì, thì cũng chẳng có cơ hội gặp em đâu.
- Phần mộ hoàng bì sao? Ý của chị là, ở nơi này sao?
Tôi kinh ngạc nhìn xung quanh một chút, lúc này mới nhớ tới ở nơi sâu trong khu rừng, đúng là có một mảnh mộ phần, thì ra nơi đó được gọi là phần mộ Hoàng Bì.
Nhưng tại sao lại phải gọi là mộ phần Hoàng Bì chứ? Hơn nữa, cái “tên kia” ở trong miệng của nàng, lại là ai đây?
Hiển nhiên Nam Cung Phi Yến cũng không muốn nói cho tôi tường tận, nàng ngẩng đầu nhìn mặt trăng, đột nhiên có chút lo lắng xoay người nói:
- Thường Khánh à, em đừng có quên lời mà tiên sinh bàn giao đó.
Thường Khánh ừ một tiếng nói:
- Chị phải đi sao?
Nam Cung Phi Yến gật đầu nói:
- Ừ, chị phải hỗ trợ đem hết những hồn phách bị phong ấn trong người giấy cứu ra, nơi này đành giao cho em.
Thường Khánh gật đầu đáp ứng, sau đó liền quay người chậm rãi rời đi, khi hắn đến phía sau thân cây, cả người liền loáng một cái biến mất không còn tăm hơi.
Tôi kinh ngạc nói với Nam Cung Phi Yến:
- Dáng vẻ thật thần bí, rốt cuộc hắn là ai vậy?
Nam Cung Phi Yến khẽ mỉm cười:
- Hắn à, nhà hắn ở cách nơi này không xa, em đoán xem hắn là ai?
Tôi oán thầm, cái này làm sao mà đoán được, có điều khi tôi gãi gãi đầu, chợ nhớ tới vừa nãy Nam Cung Phi Yến gọi thanh niên kia là Thường Khánh, nếu Nam Cung Phi Yến là hồ tiên, như vậy, lẽ nào tên Thường Khánh kia lại là xà tiên sao?
Tôi nghĩ tới ánh mắt tàn nhẫn của thanh niên kia, cộng với dáng vẻ ngửa mặt lên trời hận đời vô đối ấy, không khỏi rùng mình một cái, nghĩ nghĩ, quá nửa là vậy rồi.
Tôi cũng không hề nói ra, nhưng Nam Cung Phi Yến dường như cũng biết tôi đã đoán được, liền mỉm cười, vung vung tay nói:
- Đừng quan tâm mấy thứ đó làm gì, chuyện của mấy ngày nay, sau khi có dịp chị sẽ kể cho em, bây giờ chúng ta trước tiên nên đi cứu người đã.
Tuy rằng trong lòng tôi còn có rất nhiều nghi vấn, nhưng mà bây giờ phải tạm thời gác lại một bên, vì thế tôi với Nam Cung Phi Yến cùng nhau trở về trường học.
Nói đến cũng kỳ, lúc nãy đánh nhau ầm ầm, chân của tôi không cảm thấy đau, lúc này không có gì, lại mơ hồ cảm thấy đau đớn, sau khi đi được một đoạn đường, đã có chút không theo kịp Nam Cung phi Yến.
Nàng thấy bước đi quái dị của tôi, sau khi hỏi nguyên do, không nhịn được mỉm cười, đưa tay xoa xoa nhẹ ở chân tôi mấy lần, sau đó đứng dậy nói:
- Được rồi, em đi lại thử xem.
Tôi nửa tin nửa ngờ đi mấy bước, quả nhiên thần kỳ, thật sự không còn đau đớn nữa, xem ra, truyền thuyết về hồ tiên biết chữa bệnh, hẳn là thật rồi...
Chẳng mấy chốc, hai chúng tôi đi đến phía dưới ký túc xá nữ, Nam Cung Phi Yến đưa tay ra trước mặt tôi, ý muốn hai người giấy của Tân Nhã cùng Đinh Linh Linh, sau đó nàng nhẹ nhàng tiến vào ký túc xá nữ sinh.
Nhìn Nam Cung Phi Yến đi xuyên tường vào ký túc xá nữ sinh, như vào chỗ không người, trong lòng tôi thực sự ước ao, nếu như có một ngày tôi cũng đi xuyên tường được, cũng có thể tàng hình, vậy là quá trâu bò rồi, sau đó sẽ không cần lo đến vấn đề phải bò vào từ lan can ở nhà vệ sinh ký túc xá rồi...
Nhưng tôi cũng có việc của riêng mình, Nam Cung Phi Yến đi cứu Tân Nhã cùng Đinh Linh Linh, trong thời gian ngắn sẽ không về được, nên tôi một mình đi tới sân vận động, cũng móc ra từ trong ngực mấy người giấy, nhìn tới nhìn lui một chút, vẫn đang phân vân không biết bây giờ trước tiên nên cứu Lam Ninh, hay nên thả Quan Hiểu Hà bị trấn áp đây?
Thực ra tôi không lo lắng lắm cho Tân Nhã và Đinh Linh Linh, mặc dù bây giờ tôi chưa biết giữa các nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng các nàng đều là những người sống, sau khi hồn phách trở về cơ thể, hơn phân nửa là không sao.
Nhưng Quan Hiểu Hà đã là cô hồn dã quỷ, đã sớm không còn thân thể, Lam Ninh cũng giống như nàng, cũng là một cô hồn dã quỷ, hồn phách của hai người, nên giải quyết thế nào đây?
Suy nghĩ một hồi, tôi quyết định đem Lam Ninh để qua một bên, dù sao trong mấy người giấy kia có chứa hồn phách của nàng hay không, tôi còn chưa biết, tôi không muốn nhất thời bất cẩn, xảy ra sai sót gì thì phiền phức.
Vì thế tôi trước tiên thả ra Quan Hiểu Hà, hỏi nàng vài câu, làm rõ đầu đuôi sự tình này đã...
Chỗ tôi ngồi vẫn như cũ, vẫn ở dưới cái giá bóng rổ, lấy ra người giấy của Quan Hiểu Hà. Người giấy này quả thực cùng những người giấy kia không giống nhau, nói chính xác hơn, những người giấy khác đều chỉ là một tấm giấy thật mỏng manh, mà người giấy này, giống như người giấy ở cửa hàng bán đồ chơi, bên ngoài là một lớp giấy, bên trong có mấy cây giống cây trúc chống đỡ, tuy rằng nhìn giản dị không thể giản dị hơn, nhưng chắc hẳn đây được coi là xương cốt của nàng.
Nghĩ đến nó, chắc đây chính là chỗ bất đồng của nàng, sở dĩ nàng có thể lấy giả đánh tráo, ban ngày đi loanh quanh ở trong trường học đều không có chuyện gì, chắc hẳn cũng vì điều này.
Tuy nhiên lúc này ở mặt trên người giấy, còn dán vào tấm phù chữ Trấn của tôi, tôi đưa tay bóc ra, sau đó vẫy vẫy nhẹ tờ giấy xuống mặt đất, mở miệng nói:
- Quan Hiểu Hà, cô có trong đó không?
Sau khi kêu một tiếng, tôi chờ một lát, nhưng không thấy đáp lại, tôi ngẫm nghĩ, liền nói tiếp:
- Cô đừng sợ, tôi thật lòng muốn giúp cô, cái tên xấu xa kia đã bị chúng tôi đánh chạy, dù cho trước đó đã xảy ra bất kỳ chuyện gì, bây giờ cô cũng có thể nói rõ ràng với tôi, hãy tin tôi, tôi sẽ không làm hại cô.
Lần này, ở bên trong người giấy mới truyền ra một tiếng thở dài thăm thẳm, một thanh âm vang lên:
- Tôi đây, cảm tạ cậu đã giúp tôi đánh đuổi tên chỉ chú sư tà ác kia...
Chỉ chú sư? Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về danh từ này, chẳng trách tên kia nóng lòng muốn làm người giấy như vậy, hóa ra một một chỉ chú sư...
Tôi đang suy nghĩ thì đột nhiên bên trong người giấy bay ra một đoàn khói nhàn nhạt, tôi biết, hồn phách của Quan Hiểu Hà sắp xuất hiện ở trước mặt mình.
Nhưng ngay lúc nàng lập tức xuất hiện, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện cực kỳ đáng sợ, sợ hãi làm tôi vội vã thốt lên:
- Ngừng lại đã, trước tiên cô đợi một lát rồi hẳn ra...