Cấm Kỵ Sư

Chương 92: Người Giấy? Tân Nhã?

Chương 92: Người Giấy? Tân Nhã?


Ở trong bóng tối, đột nhiên xuất hiện một mỹ nữ từ phía sau rừng cây, hai tay chống nạnh, vẻ mặt hung dữ, không phải Nam Cung Phi Yến thì còn là ai nữa?
Người mặc áo đen kia ngã nhào xuống mặt đất, lảo đảo lùi về phía sau. Một chân dường như đã không thể cử động được, trong miệng liên tục kêu thảm thiết, trong ánh mắt bắn ra hung quang dọa người, hiển nhiên đối với hành vi đánh lén của Nam Cung Phi Yến cực kỳ phẫn nộ.
Lúc này, Tân Nhã đã dừng lại, màu đỏ trong mắt nàng dần dần tan biến, lộ ra một bộ mặt với thần sắc mê mang, dường như nàng đã khôi phục lại thần trí.
Hai tay Nam Cung Phi Yến chống nạnh, tựa như cười mà không phải cười nhìn người mặt áo đen, đột nhiên nói về phía sau lưng:
- Ai nha, Thường Khánh đáng yêu à, hắn sẽ không bị một nhát cắn này của em làm cho chết chứ?
Thường Khánh? Tôi hơi sững sờ, liền thấy bên cạnh nàng xuất hiện một đám khói đen. Ngay sau đó, một người trẻ tuổi mặc toàn đồ đen, với ánh mắt tàn nhẫn dọa người xuất hiện ở nơi đó.
- Hừ, hắn ta không chết dễ như vậy đâu, tuy nhiên hắn dám ở chỗ này làm mấy việc tầm bậy, em đã sớm nhìn hắn không hợp mắt, ngày hôm nay cắn hắn một cái, xem như nhổ một ngụm ác khí, về phần hắn chết hay sống, đều không có quan hệ gì tới em.
Thiếu niên nói với vẻ lạnh nhạt, nhưng Nam Cung Phi Yến lại nở một nụ cười duyên, chỉ vào người mặt áo đen rồi nó:
- Ngươi cái tên xấu xa này, ngay cả em Khánh của ta cũng chán ghét ngươi, xem ra mệnh của ngươi không được lâu dài rồi, nói đi, muốn làm một đứa bé ngoan giao ra đồ vật hại người, rồi quỳ xuống đất xin tha thứ, hay là để cho em Khánh của ta một ngụm nuốt ngươi đây?
Tuy thân thể của người mặc áo đen không cách nào đứng lên, nhưng hắn không ngừng cười lạnh đáp trả:
- Ngươi cho rằng chuyện như vậy có thể xảy ra sao, mấy thứ độc tào lao này, ở trong mắt của ta vẫn không là gì cả...
Hắn vẫn cứ mạnh miệng như một con vịt, sau đó lập tức lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong lòng ngực, mở nó ra, giây phút tiếp theo liền thấy được một con nhện lớn mày đen chậm rãi từ bên trong hộp bò ra, nhanh chóng bò đến trên đùi của hắn, không hề nhúc nhích.
Lúc này tôi mới chạy đến bên cạnh Nam Cung Phi Yến, cao hứng nói:
- Chị đến thực sự đúng lúc quá, may mà có chị, nhưng tên kia đang làm gì vậy?
Nam Cung Phi Yến không hề trả lời, chỉ trừng mắt nhìn tôi rồi cười nói:
- Đoán xem?
Tôi nhìn lại con nhện kia, chỉ trong chớp mắt mà nó liền lớn hơn một vòng, hơn nữa đang ở nơi đó ngọ nguậy, dường như đang hút cái gì đó...
- Hắn đang ở nơi đó dùng con nhện để hút chất độc ra sao?
Tôi hỏi, Nam Cung Phi Yến đang chuẩn bị trả lời, thiếu niên mặc áo đen bên cạnh liền lạnh lùng nói với người mặc áo đen:
- Ngươi nghĩ dùng con nhện này hút độc ra sao, không có tác dụng gì đâu.
Trong lúc nói chuyện, hình thể của con nhện kia đã to lên gấp đôi, hơn nữa vẫn không cừng ngọ ngậy, dường như đang ở nơi đó cố gắng hút hết máu độc, người mặc áo đen kia cười nói:
- Làm sao ngươi bết được bảo bối này của ta không tạo ra được tác dụng gì, đây chính là con Lục Nhãn Độc Chu mà ta đã tìm thấy ở phía Tây Nam bên trong Thập Vạn Đại Sơn, nếu so sánh độc của ngươi với nó, thì độc của ngươi chỉ là muỗi thôi...
Lục Nhãn Độc Chu? Nghe tên có vẻ dường như rất ghê gớm, tôi tò mò đánh giá nó và tôi nhận thấy rằng thân thể con nhện này vẫn không ngừng bành trướng, hoa văn trên người nó cũng rất kỳ lạ, trông giống như sáu con mắt, xem ra người mặc áo đen này nói không ngoa tí này, không hổ là Lục Nhãn Độc Chu.
Mà đúng ngay lúc này, con Lục Nhãn Độc Chu kia đột nhiên không nhúc nhích nữa, nhìn một lúc thì thấy được thân hình nó đang bắt đầu dần dần thu nhỏ lại, nhìn một màn thần kỳ như thế làm tôi kinh ngạc hết sức, nhưng tên thiếu niên áo đen kia lại cười lạnh nói:
- Quả nhiên không tệ, có thể khắc chế được nọc độc của ta, tuy nhiên, dù có như vậy cũng chỉ vô dụng, nếu không tin, ngươi có thể thử đứng lên cho ta xem một chút.
Người mặc áo đen kia phát ra tiếng cười dài, hai tay chống xuống đất, muốn đứng lên. Mặt của thiếu niên áo đen lại lộ ra vẻ xem thường, hắn ta đưa tay ra giữa không trung và đột nhiên nắm lại một cái, sắc mặt của người đàn ông mặt áo đen kia đột nhiên thay đổi, thân thể mới vừa gượng lên được một nửa liền ngã xuống lại lần nữa, đồng thời hai tay ôm bắp đùi không ngừng kêu thảm thiết.
Nam Cung Phi Yến cười híp mắt nhìn hắn, giống như là đang giải thích cho tôi, nàng nói:
- Con nhện độc kia của ngươi dù có lợi hại đến đâu đi chăng nữa, cũng chỉ là một con độc vật tầm thường mà thôi, phải biết em Khánh của ta khi nãy đã đem xương đùi của ngươi bóp nát, lúc này ta muốn xem ngươi làm điều ác như thế nào nữa.
Khuôn mặt của người áo đen kia tỏ vẻ dữ tợn, tóc tai bù xù, hưng ác nhìn chằm chằm chúng tôi, giống như phát điên hét to:
- Thực sự là hoang đường, ngươi cho rằng như vậy là có thể được sao, ha ha ha, hãy xem ngũ quỷ liễm hồn của ta!
Hắn đột nhiên đưa tay vào lồng ngực của mình và cố gắng kéo thứ gì đó xuống. Trong tay hắn, một vật thể lạ lẫm không biết tên bay lên giữa không trung, tôi ngẩng đầu lên nhìn, ở dưới ánh trăng, vật kia lập lòe hòa quang màu đen, chính là viên đá động thiên.
Tôi lập tức nghĩ đến, đây chắc chính là viên đá động thiên kia, viên đá động thiên mà người giấy có hồn phách Quan Hiểu Hà mang theo bên người để đi làm người mẫu, tuy rằng tôi không biết mục đích của hắn là gì, nhưng chắc chắn phải có quan hệ gì với Lam Ninh.
Trong viên đá động thiên, đột nhiên chui ra năm cái hồn phách có hình dạng người lõa thể, quay xung quanh người mặc áo đen, chúng linh động giống như năm con tiểu quỷ mới từ dưới địa ngục chui lên. Khuôn mặt đen thui, hai mắt đỏ lòm, chỉ cao khoảng hơn một mét, trong miệng không ngừng phát ra tiếng chói tai, giống như đang ở nơi đó thị uy với chúng tôi.
Tôi không thể nhịn cười được, chỉ bằng mấy tên tiểu quỷ này cũng muốn tạo thành uy hiếp đối với chúng tôi sao? Mặt hàng này, dù có tới tám con mười con, tôi đều có thể diệt chúng chỉ trong vài phút.
Lòng tự tin bây giờ của tôi đã tăng cao, đang nghĩ muốn tiến lên ra tay, xuất thủ đánh nhau với người mặc áo đen này một trận, nhưng không nghĩ tới Nam Cung Phi Yến lại kéo tay tôi, ánh mắt cảnh giác nói:
- Cẩn thận một chút, đây là những đầu lệ quỷ, chúng vô cùng hung tàn, không có ý thức cùng với thần trí, cẩn thận bọn chúng ôm em rồi cùng nhau chết chung đấy.
Trong lòng tôi rùng mình, nhưng khi ngẩng đầu lên tôi nhìn thấy Tân Nhã đang đứng ở phía sau lưng người mặc áo đen, vội vàng ra hiệu nàng lại đây, Tân Nhã hơi do dự một lúc, đang muốn đi tới, không ngờ người mặc áo đen kia lại hừ lạnh một tiếng, giơ tay ném ra một vật, chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, một đám sương mù nhất thời xuất hiện.
Sắc mặt của Nam Cung Phi Yến thay đổi, đột nhiên nói:
- Không được, hắn đang muốn chạy trốn!
Tôi vừa nghe hắn muốn chạy trốn, nhất thời cuống lên. Vào giờ phút này, khoảng cách giữa hắn với Tân Nhã là không xa. Nếu hắn ta đã cùng đường mạc lộ, chắc chắn sẽ bắt lấy Tân Nhã rồi trốn thoát!
Tôi liều mạng chạy tới, dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể để cho hắn thực hiện được!
Ở phía sau, Nam Cung Phi Yến đang hét lớn gì đó, nhưng tôi không quan tâm, người mặc áo đen này làm nhiều việc ác, từ lâu đã xúc phạm cấm kỵ, ngày hôm nay tôi nhất định không thể để cho hắn chết tử tế được!
Tôi lao người vào trong đám sương mù, vừa lao vào, trước mắt hoàn toàn trở nên mơ hồ, bên tai chỉ nghe được tiếng của của năm con lệ quỷ, cùng với tiếng cười âm hiểm của người mặc áo đen kia.
Tôi cầm chặt trong tay một tấm phù chữ Cấm, đang muốn cố gắng tìm kiếm vị trí của người mặc áo đen, nhưng không nghĩ tới vào lúc này, trong đám sương mù đột nhiên nổi lên gió lớn, một tiếng huýt sáo vang lên, cát bụi và những cành cây khô héo bị cuốn bay lên giữa không trung, làm cho mắt tôi không thể nào mở ra được. Cả người cảm thấy choáng váng, đừng nói tới việc tìm người mặc áo đen, ngay cả bản thân mình đang ở đâu tôi còn không biết.
Tôi thầm hô không xong, chắc chắn người mặc áo đen kia đã dùng loại tà pháp gì đó lợi dùng năm con tiểu quỷ để chạy trốn, trong lòng cảm thấy sốt sắng, nhưng đúng vào lúc này, ở phía trước bất ngờ truyền đến tiếng kinh hô của Tân Nhã cùng tới tiếng cười đầy khả ố của người mặc áo đen kia.
- Tiểu Thiên, nhanh tới cứu em...
Trong nháy mắt tôi liền bắt được vị trí mà âm thanh này phát ra, nghe như Tân Nhã đã rơi vào trong tay của người mặc áo đen!
Tôi nắm chặt tấm phù chữ Cấm, chạy nhanh về phía nơi đã phát ra âm thanh, hét to một tiếng, ném mạnh tấm phù chữ Cấm đi!
Thành công hay thất bại, ngay ở trước mắt!
Đột nhiên, một luồng ánh sáng đỏ chói lòa xuất hiện trước mặt tôi, hết thấy sương mù đều bị cuống đi sạch sành sanh, ánh sáng đỏ bành trướng, càng lúc càng lớn, tiếng cười gằn của người mặc áo đen cũng dừng lại vào lúc này...
Ngay lập tức, một tiếng nổ to vang lên, vang vọng cả bầu trời đêm, ánh sáng đỏ lan rộng, lực xung kích mạnh mẽ hất tung tôi té xuống đất, nhưng tôi vẫn cố giẫy giụa đứng dậy, vẫn cứ xông về phía trước, cứ xông, xông tới!
Mắt tôi gần như đỏ lên, đây chính là cơ hội tốt nhất, dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể để cho người mặc áo đen kia chạy thoát!
Đột nhiên, ở phía sau tôi bất ngờ xuất hiện một nguồn sức mạnh, chỉ cảm thấy hai chân mình đang lơ lửng trên không, tôi bị một người mạnh mẽ kéo lên, đang lúc tôi muốn giãy giụa để chống trả, bên tai lại truyền đến một giọng nói dịu dàng cùng vui vẻ:
- Thằng em ngốc này, bộ em không muốn sống nữa sao...
Tôi nhất thời sững sờ, là Nam Cung Phi Yến.
Một lúc sau, hai chân tôi đã rơi xuống mặt đất, nhưng lại đang ở bên ngoài mười mấy mét, luồng ánh sáng đỏ ở phía trước dần dần tiêu tán, tôi chăm chú nhìn, chỉ thấy ở nơi đó trống không, người mặc áo đen đã biến mất rồi.
Tuy nhiên, ở giữa không trung, có một mảnh giấy đang từ từ rơi xuống.
Tôi gỡ cánh tay của Nam Cung Phi Yến đang cầm lấy tay tôi, nhanh chóng đi về phía trước, đưa tay tiếp được mảnh giấy kia, thấy được đây là một người giấy nho nhỏ, to bằng lòng bàn tay, ở mặt trên có vài nét bút bùa chú đơn giản.
Tân Nhã, Tân Nhã, lẽ nào anh liều mạng như thế, vẫn không thể cứu được em sao...
Tôi cố mở ra hai tay đang khẽ run, người giấy lặng lẽ nằm ở nơi đó, trên lòng bàn tay của tôi. Vô tri vô giác, không nhúc nhích, vào thời khắc này, nó chỉ là một người giấy.
Như vậy, Tân Nhã đang ở nơi nào?
Tôi ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đêm vô tận. Tôi chỉ cảm thấy được lòng mình đang phẫn nộ, chỉ muốn hét to hết mức có thể, vào lúc này, tôi hận không thể bắt lấy tên chó má mặc áo đen kia, đem hắn chém thành muôn ngàn mảnh nhỏ!
Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, tôi quay đầu lại trong sự giận dữ, đang muốn nói gì đó. Nhưng Nam Cung Phi Yến khi nhìn thấy người giấy trong tay tôi, khẽ ồ lên một tiếng rồi nói:
- Ồ, người giấy này, vừa nãy sao giống như mới nhúc nhích một chút....


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất