Chương 98: Quỷ Sai Câu Hồn.
Hà Điền Điền?
Tôi bỗng nhiên nhớ tới, đó chẳng phải là cô gái mấy ngày trước A Long theo đuổi hay sao, hơn nữa lúc ấy tôi đã từng gặp qua nàng một lần, khi đó giữa hàng lông mày của nàng đã tràn đầy tử khí.
Cách chưa tới một tháng mà đã sắp không được rồi sao?
Tôi vội hỏi A Long rốt cuộc sao lại thế này, A Long nói, Hà Điền Điền đã bị bệnh mấy ngày rồi, sáng ngày hôm nay có mấy đồng học đi tới thăm nàng, nghe nói nàng bị bệnh nghiêm trọng lắm, đã nằm trên giường không dậy nổi, bệnh viện cũng bó tay không biện pháp, tra không ra nguyên nhân.
Tôi thầm nghĩ nếu bệnh viện mà tra ra được bệnh của nàng thì mới là chuyện lạ.
Vì thế tôi lại an ủi A Long vài câu, dù sao cũng không thể làm gì được, lại nói chuyện này không có liên quan gì tới hắn, khuyên hắn đừng nên khổ sở vì chuyện này quá, không cần lo lắng thêm nữa.
Ai ngờ, A Long lại bắt lấy tôi nói, hy vọng tôi có thể cứu Hà Điền Điền, hắn biết tôi không phải người bình thường, hắn luôn coi tôi giống như cao nhân, lúc này đây nếu tôi có thể ra tay cứu Hà Điền Điền, hắn sẽ mang ơn tôi vĩnh viễn.
Nhìn dáng điệu nghiêm túc vội vàng hiếm có của A Long, tôi cũng có chút do dự, thật ra không phải tôi không muốn ra tay quản chuyện này, chỉ là số mệnh của con người có nhiều có ít, lúc trước tôi trông thấy hắc khí giữa hai hàng lông mày của nàng đã thật đậm, trên cơ bản đã không còn thuốc chữa nữa rồi, đây là do tà ám đã thâm nhập sâu vào trong xương cốt, huống chi lại qua nhiều ngày như vậy rồi, cho dù tôi có ra tay chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì, có câu nói thần tiên cũng không có sức mạnh lớn lao gì, huống gì là tôi nên tôi nào đâu có biện pháp nào?
Nhưng mà đi tới thăm nàng một chút vẫn được, lỡ đâu có thể giúp được gì thì sao, tôi đang muốn đồng ý thì lúc này Thiệu Bồi Nhất đẩy cửa đi vào.
Tôi vừa thấy hắn vào phòng, bỗng nhiên liền giật mình, gia hỏa này nói nhà bọn họ là khiêu đại thần, mà nghe nói khiêu đại thần đều biết xem bệnh, còn gặp qua âm gì đó, bằng không nhân cơ hội lần này thử hắn một chút?
Tôi biết cái tên này sẽ là một khiêu đại thần mà không phải là người thường, nói cách khách hắn sẽ không có quan hệ gì với Nam Cung Phi Yến, phải biết rằng khiêu đại thần ở Đông Bắc chính là thỉnh tiên, như thế nào là tiên? Nam Cung Phi Yến chính là tiên đó!
Vì lẽ đó nên tôi túm lấy Thiệu Bồi Nhất rồi kéo thêm cả A Long nói sơ về chuyện này một lần nữa, sau đó gọn gàng dứt khoát hỏi hắn, có thể hỗ trợ hay không?
Thiệu Bồi Nhất hơi suy nghĩ một chút.
- Chuyện này sao, tôi đi qua đó xem một chút cũng được, nhưng mà tôi cũng không dám bảo đảm là có thể chữa khỏi đâu, tuy nói nhà của chúng tôi đều là khiêu đại thần, nhưng mà tôi chỉ là hiểu một chút da lông bên ngoài thôi, nếu làm không thành cũng đừng trách tôi.
A Long vừa nghe hắn có thể tới xem bệnh tất nhiên là vui mừng không thể tả, muốn xuất phát ngay bây giờ, tôi kéo hắn lại nói.
- Cậu vội cái gì hả, bây giờ người ta đang ở đâu cậu có biết không?
A Long sửng sốt đáp.
- Đương nhiên là tôi biết chứ, vừa rồi tôi có hỏi thăm qua rồi, đang ở trong bệnh viện trung tâm thành phố…
Chừng một tiếng sau, ba người chúng tôi đã xuất hiện trước cửa phòng bệnh của bệnh viện trung tâm thành phố.
Người thân của Hà Điền Điền đều ở đây, là hai người đàn ông, một người là ba của Điền Điền, người còn lại là anh trai, quần áo hai người đều tương đối mộc mạc, vừa nhìn là biết là người thật thà.
Họ cũng không có vẻ ngoài ý muốn khi thấy ba người chúng tôi đến đây, sau một phen nói chuyện ngắn gọn thì chúng tôi được biết khi họ nghe tin Hà Điền Điền bị bệnh nặng đã từ quê xa chạy lên đây, không nghĩ tới sau khi đi tới nơi này lại nhận được thông báo nguy kịch của Hà Điền Điền.
Mà trước khi chúng tôi đến nơi này, hai người họ đang xử lý thủ tục xuất viện cho Hà Điền Điền, sau đó sẽ mướn một chiếc xe đưa nàng về quê.
Suy nghĩ của họ rất đơn giản, cho dù người có sắp hấp hối đi chăng nữa thì cũng phải đợi tới khi về đến nhà mới được trút hơi thở cuối cùng, nếu không chính là chết nơi tha hương, dựa theo quy củ nơi quê quán bọn họ điều này sẽ khó được vào trong phần mộ tổ tiên.
Tôi nghĩ đối với họ mà nói chuyện đã như vậy rồi thì chúng tôi cứ đi vào nhìn một cái cũng được, dù sao cũng là đồng học với nhau chỉ sợ sau này không được gặp lại nhau nữa.
Thật ra ngoại trừ A Long ra thì căn bản là tôi chưa thể tính là quen biết nàng, ngay cả Thiệu Bồi Nhất cũng chưa gặp nàng lần nào, mà bọn họ lại do dự một chút rồi nói, bác sĩ có dặn qua vì tránh để quấy rầy người bệnh, chỉ có thể cho phép một người vào thăm, hơn nữa không thể vượt qua năm phút đồng hồ.
Ba người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau chưa nghĩ đến rằng chuyện sẽ thế này, thời gian thăm hỏi không được quá năm phút, cái này cũng không có gì đi, nhưng mà vấn đề là chỉ có thể vào một người, trong ba người chúng tôi ai sẽ đi vào trong đó?
Theo lý thuyết, lần này vốn dĩ tính toán cho Thiệu Bồi Nhất thử một lần, tự nhiên là sẽ để cho hắn đi vào, nhưng A Long là thứ tương tư thành họa, đặc biệt là khi Hà Điền Điền sắp hấp hối, khẳng định hắn sẽ đặc biệt muốn vào nhìn nàng một cái.
Kỳ thật, tôi cũng rất muốn vào xem, làm người thừa kế cấm kỵ sư nhưng tôi chưa có tiếp xúc qua tình huống tương tự như thế này bao giờ, nếu không phải muốn thử bản lĩnh của Thiệu Bồi Nhất thì khẳng định tôi sẽ đi vào.
A Long vác vẻ mặt khẩn trương, ánh mắt trông mong nhìn về phía hai người chúng tôi, sau cùng chính bản thân hắn lựa chọn lui về sau, tôi vỗ bả vai Thiệu Bồi Nhất, nói với hắn.
- Vào đi thôi, đại thần.
Hắn cứ nhếch miệng cười với tôi như thường lệ, đưa tay chỉnh lại cái tui sau lưng, nhấc chân đi vào phòng bệnh.
Sau đó tôi cùng A Long chờ đợi ngoài cửa phòng bệnh, A Long nóng lòng, ghé vào cửa sổ phòng bệnh nhìn vào bên trong, vì thế tôi cũng đi tới xem thử, nhưng vì góc độ nhỏ nên chỉ có thể nhìn được nửa giường bệnh, mà Thiệu Bồi Nhất đứng ở bên cạnh giường bệnh, giống như đang cúi người quan sát, dù tôi với A Long có nhón người thế nào thì cũng không thể nhìn thấy mặt của Hà Điền Điền.
Tôi đang sốt ruột, ước chừng cũng khoảng hai ba phút sau, Thiệu Bồi Nhất quay người đi ra khỏi phòng, tôi vội lôi kéo hắn dò hỏi tình huống, hắn quay đầu nhìn thoáng qua người nhà Hà Điền Điền ngồi ở cách đó không xa, nhỏ giọng nói với hai người chúng tôi.
- Tôi nói cho hai người nghe, vừa rồi sau khi tôi đi vào đã phát hiện một chuyện rất ghê gớm, tôi nói ra các người cũng đừng có mà sợ quá đấy.
Tôi cùng A Long liếc nhau, cơ hồ đồng thời nói.
- Cậu mau nói, cậu phát hiện cái gì?
Thiệu Bồi Nhất hạ giọng thần bí nói.
- Tôi phát hiện trước người Hà Điền Điền, có một quỷ sai câu hồn đang đứng…
Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, sau đó sắc mặt A Long liền thay đổi, bộ dáng giống như bị dọa cho nói không nên lời, lúc này Thiệu Bồi Nhất mới chậm rãi nói.
- Tôi có thử giao lưu với tên quỷ sai kia, nhưng nó hoàn toàn không để ý đến tôi, sau đó tôi nói sẽ đốt cho hắn trăm vạn tiền giấy nó mới tạm thời rời đi trước, ba ngày sau nó lại tới câu hồn.
Tôi kinh ngạc nói.
- Vậy chẳng phải nói tuổi thọ của nàng đã hết, ngay cả quỷ sai cũng tới rồi thì còn có thể cứu chữa được không?
Thiệu Bồi Nhất chau mày.
- Chuyện này cũng khó nói, chủ yếu là tôi nhìn thấy sát khí giữa lông mày nàng rất đậm, chắc không phải là do mắc bệnh cấp tính gì mà là bị người thi hạ tà pháp, nếu không phải thế tôi cũng sẽ không cầu tình với quỷ sai.
A Long nghe chúng tôi nói chuyện mặt mày đều xanh lè rồi, ánh mắt nhìn Thiệu Bồi Nhất giống như nhìn thấy quỷ. Tôi thấy mắc cười nên vỗ vai hắn để hắn bình tĩnh một chút, sau đó bắt đầu thương lượng với Thiệu Bồi Nhất.
Chuyện này thực khó giải quyết, nếu là quỷ mị quấy phá bình thường, diệt trừ cũng không có việc gì, nhưng lúc này đây quỷ sai cũng tới rồi, cái này nói lên chuyện gì? Phải biết rằng, chỉ khi nào có người tuổi thọ hết, Diêm Vương lấy bút son phê vào thì quỷ sai mới đi đến bắt người, lấy xiềng xích trói linh hồn đưa tới âm tào địa phủ báo danh, lúc này mới coi như là quá trình tử vong bình thường.
Nhưng mà Hà Điền Điền có tử vong như người bình thường không? Dù sao tôi cảm thấy cũng không phải, Thiệu Bồi Nhất cũng cảm thấy không phải.
Vì thế hắn quyết định buổi tối hôm nay sẽ hành động, trước hết nghĩ biện pháp làm Hà Điền Điền tỉnh lại, rồi hỏi nàng một chút có chuyện gì xảy ra, như thế mới có thể biết cách cứu nàng được.
Nhưng mà làm như vậy cần phải có sự đồng ý của người nhà Hà Điền Điền, nếu không mọi việc chỉ coi như nói suông mà thôi, ở bên kia người ta đang còn tính chuyện mướn xe đưa về đó, người ta có thể nghe lời nói một phía của mấy thằng nhóc chưa ráo máu đầu như chúng tôi sao?
Tôi bày tỏ lo lắng của mình với Thiệu Bồi Nhất, hắn lại nhếch miệng như chưa hề để ý, lộ ra nụ cười ngốc nghếch kia, xua tay nói với tôi.
- Chuyện này dễ làm mà, mấy người coi tôi nè.
Vì thế trong ánh mắt nghi hoặc của tôi và A Long, hắn đi tới bên cạnh người thân Hà Điền Điền, vỗ ngực tự tin mười phần nói.
- Tôi muốn khiêu đại thần cho đồng học Hà Điền Điền, chiêu hồn!
Vừa nghe mấy lời này thiếu chút nữa tôi té cắm đầu xuống đất, tên này cũng gọn gàng dứt khoát quá hả? Người ta có biết cậu là ai đâu mà để cho cậu khiêu đại thần, hơn nữa nơi này là bệnh viện, cậu dám làm chuyện mê tín ở nơi này thì người ta sẽ nắm cổ cậu tống ra ngoài đấy.
Nhưng điều làm tôi không nghĩ tới là ba cùng anh trai Hà Điền Điền liếc nhau, đồng thời quay đầu, nghi hoặc hỏi Thiệu Bồi Nhất.
- Có thể làm được sao?
Thiệu Bồi Nhất nhếch miệng cười.
- Có thể làm được!