Chương 16: Cái loa nhỏ bắt đầu phát
“Biết rồi... biết rồi...”
Ai cũng không biết rốt cuộc là biết những thứ gì, dù sao rốt cuộc xảy ra chuyện gì Đại Ngưu cùng Thúy Vân tình huống tuyệt không hiểu rõ bị nói đến buồn ngủ. Vừa đến mùa hè, tiếng ve kêu liên tục, liên miên không ngừng, đừng nói là ở tại phòng chờ ngồi đã hơn nửa canh giờ, cho dù người đi đường đang đi dọc theo đường nghe tiếng kêu như thế cũng sẽ như bị thôi miên, mí mắt trên cùng mi mắt dưới không ngừng đánh nhau.
Nhưng mà Tiểu Địch lại rất tinh thần, thân ở phòng chờ nhị đường hậu thẩm Thanh châu phủ nha, nàng cảm thấy đặc biệt mát mẻ, cái chỗ này quanh năm không thấy mặt trời, coi như là tại ngày mùa hè chói chang, cũng có gió mát lất phất.
Trong phòng chờ hậu thẩm ngoại trừ mấy cái ghế ra thì cái gì cũng đều không có. Lưu đại nương là chứng nhân đầu tiên bị thẩm vấn, còn lại Tiểu Địch, Thúy Vân cùng Đại Ngưu ba chứng nhân phát hiện vụ án ngồi ở trên ghế, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hàng rào phía trước. Trong này là không cho nói, bên ngoài hàng rào đứng hai nha dịch chống phong hỏa côn, trong phòng chờ tất cả đều thấy rõ tinh tường.
Tiểu Địch đến loại địa phương này tuyệt không sợ người lạ, nàng sau khi vào phòng chờ là hiếu kỳ địa hết nhìn đông tới nhìn tây một phen, sau khi hiếu kỳ liền bắt đầu nhàm chán, thế là phải đi tìm Thúy Vân tỷ nói chuyện phiếm, kết quả nàng vừa mới nói hai câu đã bị công sai đại ca quát bảo ngưng lại, thế là lùi lại muốn Đại Ngưu ca kể chuyện cười cho nàng nghe, đương nhiên lại lần nữa bị công sai đại ca nghiêm nghị quát bảo ngưng lại, Tiểu Địch đành phải chán đến chết ngồi ở đó mà lẩm bẩm.
“Thiếu gia lá gan thật đúng là nhỏ, vừa nhảy vừa hô, xem ta sau này không cần đem chuyện này để chê cười hắn. Nhưng mà... lại nói tiếp cũng trách không được thiếu gia sợ hãi. Trương Thập Tam chết bộ dáng quá dọa người, thiếu gia là người đọc sách, tri thư đạt lễ, hào hoa phong nhã, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua cái này, sao có thể không sợ hãi. Nhưng mà cũng xem không ra, thiếu gia thân thể lại tốt như vậy, hi hi... ”
Tiểu Địch con mắt chậm rãi hạ xuống phía dưới, khóe miệng từ từ nhếch lên trên: “Khi còn bé, thiếu gia béo giống như trái cầu, khi leo cây thì cùng gấu chó không sai biệt lắm, hổn ha hổn hển, nhưng hắn bộ dáng hiện tại... bả vai hắn thật rộng, lồng ngực thật dày, cánh tay so với đùi của mình còn lớn hơn, đùi so với vòng eo của mình còn lớn hơn, còn có nơi đó của hắn...”
Hình ảnh thác loạn một lần nữa hiển hiện trong đầu: Thiếu gia thân thể trần trụi, huy vũ giá áo, cơ ngực cường tráng, còn có thoáng nhìn thấy cây “bồ đào” thật lớn kia cũng nhảy loạn lên theo hắn...
Tiểu Địch nha đầu đột nhiên mặt đỏ tới mang tai, nàng vội nhắm mắt lại, sau đó chột dạ mở một mắt ra, vụng trộm liếc nhìn Thúy Vân tỷ ngồi ở một bên, thấy nàng hai mắt nhìn về phía trước, có chút khẩn trương, cũng không có phát hiện ra vẻ mặt biến hóa của mình, lúc này mới yên lòng lại.
Tuy nói vẫn một mực phục thị cuộc sống hàng ngày của thiếu gia, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng trần trụi của thiếu gia, thân hình tràn đầy vẻ đẹp nam tính dương cương, ở trong đầu nàng để lại ấn tượng khắc sâu, hơn nữa nàng đêm trước đã suy nghĩ về những lời nói của cha, loại mãnh liệt trùng kích này lập tức ở đáy lòng nàng nhộn nhạo lên tầng tầng rung động, hình tượng thiếu gia trong lòng nàng bắt đầu bắt đầu mơ hồ, trong chốc lát là ca ca khả kính đáng yêu, trong chốc lát lại biến thành một nam nhân làm cho nàng nóng mặt tim đập mạnh, loại cảm giác này làm cho nàng có điểm sợ hãi.
Nàng không muốn nghĩ đến chuyện mà làm cho người ta rùng mình đó, ý niệm trong đầu lập tức chuyển dời đi chỗ khác, kinh ngạc suy nghĩ: “Kỳ quái, thiếu gia người tốt như vậy, là ai muốn giết hắn? Lần này may mắn là Thập Tam Lang, tuy một mực rất chán ghét hắn, nhưng thoạt nhìn, người này còn không tính quá xấu, ít nhất trung tâm có thể khen, nếu không phải hắn liều chết bảo vệ thiếu gia, thiếu gia đã bị người ta giết chết rồi. Nhưng mà nếu mình ở đó, mình cũng sẽ đánh liều đi bảo vệ thiếu gia!”
Miên man suy nghĩ một hồi, ý niệm trong đầu nàng lại chuyển tới hành vi cổ quái của thiếu gia đêm qua, nàng một mực nghĩ không ra, thiếu gia đêm hôm khuya khoắt một mình chạy đến trong hầm băng để làm cái gì, khá lâu cũng không thấy hắn đi ra, sẽ không phải là trộm băng ăn chứ? Rốt cuộc là vì sao?
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài hô lớn một tiếng: “Tiểu Địch, đi ra, đợi lão gia thẩm vấn”
Tiểu Địch ai da một tiếng, vội đứng người lên, vỗ vỗ bụi đất trên mông...
***
Trong phòng thẩm vấn, Thôi Quan lão gia Triệu Khê Mạt đại nhân ngồi nghiêm chỉnh, đang cẩn thận hỏi thăm Tiểu Địch cô nương: “Tiểu cô nương, từ chỗ tòa ngũ giác đình của các người, có thể thấy rõ tình hình xung quanh bên ngoài phòng tắm không?”
“Đương nhiên rồi, phòng tắm ở trong vườn hoa, chung quanh cách mười bảy mười tám bước mới có hành lang, chính giữa đều là cỏ xanh cùng bụi hoa thấp bé, giấu không được người. A! Cũng không đúng, ngồi ở trong đình thì không được, bên trái tòa tiểu đình này vài cây tùng trúc, chúng ta ngồi ở trong đình nói chuyện phiếm, nửa bên phải vườn hoa phòng tắm có thể thấy rõ, nửa trái bên cạnh bởi vì có trúc tùng chống đỡ, nên xem cũng không rõ ràng”.
“Ồ, nói như vậy, hung thủ nếu như lẻn vào trong phủ các ngươi, từ hành lang bên trái đi đến phòng tắm, phá mở cửa sổ xông vào hành hung, giết người sau lại theo đường cũ rút đi, chỉ cần hành động mau lẹ, các ngươi là không kịp phát hiện ra hắn?”
Lúc này cánh cửa vang lên, Phùng Kiểm Giáo nhẹ nhàng đi đến. Cái chức quan Kiểm Giáo này có thể có điểm tương đương với chủ nhiệm văn phòng, kiêm quản công văn, cho nên có tư cách ở đây, đồng thời phủ nha nghênh đón sự vụ đưa đến cũng đều do hắn trông nom, cho nên hắn và các vị quan tá đều rất quen thuộc, vị Triệu Thôi Quan này cùng hắn quan hệ cá nhân rất tốt, bởi vậy hắn ngông nghênh đi tới, chỉ hướng về phía Triệu Thôi Quan gật nhẹ đầu, rồi ở một bên quan ghi chép đứng lại.
Tiểu Địch đối với Triệu Thôi Quan rất chăm chú nói: “Đúng vậy, thiếu gia tắm rửa xong sẽ gội ta, hắn không gọi, ta làm sao mà phải chăm chăm vào phòng tắm, ta cùng Lưu đại nương, Thúy Vân tỷ còn có Đại Ngưu ca lúc ấy đang ngồi ở trong đình nói chuyện phiếm. Nhưng mà hung thủ không cần phá cửa sổ, bởi vì thiếu gia nhà ta thích tắm rửa, mùa đông cũng thường thường đi phòng tắm mà tắm nước nóng, cho nên cửa sổ cũng không cần cánh cửa, mà là dùng ván gỗ, mùa đông phong kín miễn cho hàn khí xâm nhập, mùa hè thì hoàn toàn mở ra, chỉ cần nhảy là vào được".
“Ừm, cửa sổ mở ra, các ngươi ngồi ở trong đình, có thể nhìn thấy tình hình trong phòng tắm không?”
Tiểu Địch nói: “Phòng tắm vì thoát nước thuận tiện, cho nên nền tương đối cao, ngồi ở trong đình là nhìn không tới tình hình trong phòng tắm, cho dù đứng... chúng ta hướng vào trong phòng tắm nhìn làm cái gì?”
Triệu Thôi Quan sờ sờ cái mũi: “Ồ, vậy ngươi đem tình huống trước sau Trương Thập Tam xuất hiện ở hậu viện, thẳng đến tiến vào phòng tắm cẩn thận nói một lần, không cho phép có bất kỳ sơ hở."
Tiểu Địch sảng khoái nói: “Được, lúc ấy thiếu gia đã tiến phòng tắm một hồi, chúng ta đang tại trong đình nói chuyện phiếm, Thập Tam Lang đột nhiên đi tới, hỏi chúng ta thiếu gia đang tắm rửa sao”
Thôi Quan đại nhân đột nhiên nói: “Chờ một chút, vừa rồi Lưu thị phu nhân nói, Trương Thập Tam này khi đi tới thì sắc mặt không vui, giống như đang tức giận, có thật không?”
Phùng Tây Huy nghe đến đó, trong mắt tinh quang lóe lên, lập tức nhìn chằm chằm vào Tiểu Địch, Tiểu Địch nhếch miệng nói: “Đúng vậy, Trương Thập Tam ỷ vào thiếu gia tin một bề mà mắt cao hơn đầu, trong phủ người từ trên xuống dưới, hắn ai cũng chướng mắt, đi đường thì cái mũi cũng vênh đến bầu trời mà đi, ai cũng tránh xa, buổi tối hôm qua, hắn cố ý tìm ta mà giáo huấn người ta..."
Tiểu Địch đem chuyện nàng tối hôm qua dùng khối băng trấn nước ô mai uống, cùng Trương Thập Tam cãi nhau khắc khẩu nói một lần, Tiểu Địch tiếng nói rõ ràng, dị thường kỹ càng, nhưng mà cái loại tôi tớ chủ nhà hiềm khích lẫn nhau tranh thủ tình cảm thật sự là quá tầm thường, Thôi Quan đại nhân nghe được rất không thú vị, đành phải không ngừng nâng chén uống trà.
Chừng một chung trà sau, Tiểu Địch còn đang thao thao bất tuyệt:"... về sau cha cũng nói ta, nói ta không hiểu nhiều chuyện, ta là từ nhỏ đi theo thiếu gia, hẳn là phải làm gương cho những hạ nhân mới tới phủ, bằng không tất cả mọi người học ta thì còn không rối loạn quy củ của phủ sao? Ta đã cân nhắc, phụ thân nói có đạo lý, ta hẳn là giúp đỡ thiếu gia, không để cho thiếu gia bận tâm mới đúng, cho nên ta sẽ không tức giận...”
Thôi Quan đại nhân đặt chén trà xuống, không thể làm gì được đỡ lấy cái trán, Tiểu Địch còn đang nói: “Buổi sáng hôm nay ta chải đầu cho thiếu gia, thiếu gia thấy ta còn đang tức giận, đã cố ý trêu chọc ta nói chuyện. Thật ra người ta tính tình rất tốt, lúc ấy đã không tức giận, nhưng ngày hôm qua người ta vừa mới phát tính tình, nếu thiếu gia cũng không quát ta thì ta sẽ không tức giận, nếu quá ngượng thì ta sẽ không để ý đến hắn...”
Nha dịch dựng thủy hỏa côn ở hai bên đứng thẳng, cả bọn đều yên lặng cúi đầu, giống như là đang mặc niệm mà nín cười, Tiểu Địch tiếp tục nói: “Thật ra thiếu gia đối với ta một mực đều rất tốt, hắn thấy ta còn đang tức giận, đã nghĩ biện pháp làm cho ta vui vẻ, nói muốn dẫn ta đi ra phố chơi, còn mua đồ tặng ta, người ta trong lòng như gương sáng vậy, đây là thiếu gia đang hướng về phía ta bồi tội..."
“Khụ! Nói điểm chính, nói Trương Thập Tam vì sao sắc mặt không vui là được rồi!”
“Vâng, Đại lão gia, người ta đã nói đến cái này, Thập Tam Lang cho rằng trải qua chuyện ngày hôm qua, thiếu gia đã không thương ta, kết quả thiếu gia vẫn đối với ta rất tốt, hắn biết sao có thể không ghen được? Hắn khi đi vào đình, nhìn cũng không nhìn ta, trực tiếp hỏi Lưu đại nương cùng Thúy Vân tỷ: "Thiếu gia đang tắm rửa sao?" Hắn không nhìn ta, ta sao thèm nhìn hắn? Ta tựu cố ý cùng Đại Ngưu ca nói chuyện, cũng không có để ý đến hắn, sau đó hắn đi vào phòng tắm, chừng một chén trà sau, ta nghe thấy thanh âm của thiếu gia ở bên trong hô thật lớn: "Cứu mạng, nhanh cứu mạng, ta đã nhảy dựng lên..."
Thôi Quan đại nhân đột nhiên tinh thần tỉnh táo, hắn ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời truy hỏi: “Chờ một chút, từ khi Trương Thập Tam tiến vào phòng tắm, đến khi thiếu gia các người lớn tiếng kêu cứu, trong đó bao nhiêu thời gian, ngươi lập lại lần nữa”
Tiểu Địch nghiêng đầu rất chăm chú suy nghĩ, khẳng định đáp: “Một chén trà, là thời gian một chén trà, bởi vì lúc ấy Đại Ngưu ca đang kể chuyện cười cho ta, hắn nói có một người trong nhà nghèo, ngay cả cái tên cũng không có, về sau đã ở rể vào một nhà gọi là Tỷ gia, từ đó về sau người khác đều gọi hắn là Tỷ phu. Có một lần, hắn cùng người lên tòa án, xin người ghi đơn kiện, người ta hỏi hắn: "Ngươi tên là gì", hắn nói ta gọi là Tỷ phu...”
Bọn nha dịch đầu thấp hơn, cái cằm đã sắp chống đến ngực mình, Triệu Thôi Quan cũng có chút không thể nhịn được nữa, nhưng mà Tiểu Địch cô nương này trông ngọt ngào, bộ dáng ai trông thấy cũng không thể phiền, Thôi Quan đại nhân trong nhà có bốn đứa con, cũng chỉ có một đứa con gái nhỏ, cho nên bình thường sủng ái nhất là các cô gái nhỏ, Tiểu thư Triệu gia cùng Tiểu Địch niên kỷ cũng không sai biệt lắm, Triệu đại nhân trông thấy cũng yêu mến, cũng không đành lòng bày ra quan uy đến mắng nhiếc nàng, đành phải chống hai khuỷu tay lên, đưa tay ôm đầu, làm ra bộ dáng đau khổ không chịu nổi.
Tiểu Địch sinh động như thật nói: “Đơn kiện đưa tới trong nha môn, Huyện thái gia thăng đường đã hô: "Truyền tỷ phu lên đường!" thế là các công sai trong nha môn đã cùng một chỗ hô lên: "Mời cô lão gia lên đường!". Huyện thái gia tức giận nói: "Lũ khốn kiếp các ngươi, cái gì mà cô lão gia!" công sai nói: "Lão gia, tỷ phu ngài không phải là cô lão gia của chúng ta sao?"
Đám nha dịch trái phải chống thủy hỏa côn, nguyên một đám mặt đỏ bụng trướng, như là cóc đang vận khí vậy, lục án thư kí bả vai rung động, bút ở trong tay ở trên không trung xoay loạn mà không hạ xuống được, Thôi Quan đại nhân ngẩng đầu, không thể làm gì được nói: “Ngươi là nói, Trương Thập Tam tới hỏi thiếu gia các ngươi có phải là đang tắm rửa, ngươi cố ý cùng Đại Ngưu ca nói chuyện không để ý tới hắn, sau đó hắn bước đi về phía phòng tắm, lúc này Đại Ngưu ca bắt đầu kể chuyện cười cho ngươi nghe, chờ ngươi nghe xong cái truyện cười này, thì chợt nghe thấy thiếu gia nhà các ngươi đang hô to cứu mạng, có phải không?”
Tiểu Địch ngạc nhiên nói: “Đúng vậy! Thì ra lão gia đã biết, sớm biết người đã biết như vậy, ta cũng không cần kể lại cẩn thận như vậy”
“Ầm” một tiếng, một nha dịch bên cạnh thủy hỏa côn trong tay rơi xuống đất, hắn vội vàng đỡ mũ xoay người nhặt lên, hướng về phía Triệu Thôi Quan hạ thấp người xin lỗi.
Thôi Quan đại nhân liên tiếp hít sâu vài cái, lúc này mới bình tĩnh quan dung, trầm giọng nói: “Tốt, Tiểu cô nương, nói xuống nữa, nói xuống nữa, sau khi nghe được tiếng kêu cứu ngươi làm như thế nào? Những chỗ này nhất định phải nói cẩn thận, không thể có nửa điểm sơ hở, bằng không, một khi bởi vì ngươi có chỗ giấu diếm mà bỏ lỡ hung phạm, Tiểu cô nương, ngươi sẽ bị kiện”
Tiểu Địch gật đầu nói: “Ừm! Nghe được hô cứu mạng, chúng ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thế là đã cùng một chỗ chạy tới, thoáng cái đã xông vào phòng tắm, sau đó chúng ta đã nhìn thấy thiếu gia vung mạnh giá áo trong tay, như phát điên mà nhảy qua nhảy lại, trên mặt đất có một vũng lớn máu, ngay sau đó chúng ta đã nhìn thấy Thập Tam Lang nổi ở trong bồn tắm, con mắt trừng lên thật to, chúng ta đã sợ tới mức kêu lên, cùng thiếu gia cùng một chỗ nhảy qua nhảy lại..."
Thôi Quan đại nhân hai tay vịn án, thân thể có chút nghiêng về phía trước, chuyên chú nói: “Ở đây phải nói cẩn thận một ít, trong phòng lúc ấy có bóng dáng của hung thủ hay không? Có rơi lại binh khí gì hay không, thiếu gia các ngươi lúc ấy bộ dáng là gì, có ăn mặc chinh tề không?”
Tiểu Địch nháy mắt mấy cái nói: “Hung thủ đã chạy rồi, làm sao có thể còn ở đó, hắn nếu còn ở đó, chúng ta nhất định đánh chết hắn, Thiếu gia à, thiếu gia đang tắm rửa, làm sao có thể mặc quần áo..."
Thôi Quan đại nhân ánh mắt ngưng tụ, truy hỏi: “Thật sao? Thân không mảnh vải che thân sao?"
Tiểu Địch khuôn mặt nhỏ nhắn có phần đỏ lên: “Ừm! Là... là...”
“Không có là là! Nơi này không thể hàm hồ, nói rõ ràng, rốt cuộc là có hay không?”
“Đúng!”
“Ừm, vậy tóc hắn, là buộc hay vẫn rối tung”
“Người ta còn chưa có chải đầu cho thiếu gia, đương nhiên là tóc tai bù xù”
“Ừm... rõ rồi. Nói tiếp, nói tiếp, phía dưới ra sao?"
Tiểu Địch chần chờ một chút, thẹn thùng cúi đầu xuống, vân vê góc áo của mình, thẹn thẹn thò thò nói: “Đại lão gia, người ta còn là một cô nương chưa lấy chồng, phía dưới... phía dưới thật sự không có ý tứ nói cho người khác..."
“Ha ha ha...” Cả sảnh đường công sai cũng nhịn không được nữa, đều ôm bụng cười to.
Thôi Quan đại nhân đỏ bừng mặt, cơ thịt trên gò má tức giận co giật nửa ngày, rồi mới chán nản xua tay nói: “Ngươi... xuống... đi xuống đi”
“Chờ một chút!"
Duy Linh
Quyển 1- Sát Thanh Châu