Chương 42: Võ công cao tới đâu, cũng sợ thái đao.
Cừu Thu thích nữ nhân, nhưng lại không thích nữ tử phong trần. Hắn có tiền, lại chỉ có thể mua được đến nữ tử phong trần, thế là vào một ngày nọ, hẳn lần đầu tiên lớn gan bắt một nữ tử con nhà đàng hoàng về phủ đại thi dâm uy, sau khi qua mấy ngày lại vẫn bình yên vô sự, dâm tâm của hắn bắt đầu bành trướng lên. Được nếm qua ngon ngọt, hắn rốt cuộc không cách nào thu tay lại.
Nhiều năm qua như vậy, nữ nhân trong sạch bị hủy bởi tay hắn có rất nhiều, nhưng mà Cừu Thu làm việc rất Cẩn thận, hắn thích lựa chọn những nhân khẩu mới tới, sẽ không dấy lên được sóng gió gì đối với quan trên, như lần này bắt đi tiểu nương tử Đường gia, chính là đã suy xét tới lui, cảm thấy một hộ vừa mới từ bên ngoài dời đến bồn huyện không căn cơ không gốc gác, kích không nổi sóng gió gì, nếu như hắn sớm biết Đường Diêu Cử có một tầng thân phận khác mà nói, hắn cùng sẽ không làm ra chuyện bắt người này.
Giờ đây tiểu mỹ nhân gọi là Xuân Thôn Nhi này quả thực là càng thêm là mục tiêu lý tưởng, nàng thân thế cơ khổ, gia đình lại không ỡ tại châu phủ, cho dù có mất tích cùng sẽ không có người thay nàng ra mặt báo quan, quả thực là thịt béo đưa đến bên miệng, sao có đạo lý nào mà buông tha. Hôm nay mỹ nhân đã vào ổ mỹ nhân của hắn, có thể mặc hắn hưởng dụng, Cừu Thu dục hỏa công tâm, lập tức đem chuyện không vui bị cướp đêm vứt ra ngoài chín tầng mây, kích động chạy xuống dưới dâm quật của hắn.
Bành Tử Kỳ cùng không bị hành hạ gì, Hoa Tiểu Ngư cùng biết bằng vào xinh đẹp của cô nương này, rất nhanh có thể trở thành ái sủng của lão gia, tuy nói nàng đến đây phải ỡ dưới lòng đất, vinh viển không có cơ hội gặp lại mặt trời, nhưng đầu ấp tay gối cùng với trên mặt đất hay dưới mặt đất cùng không quan hệ, trên giường đều có thể làm, bởi vậy dây thừng buộc chặt tay chân nàng đều là vải mềm, sợ xiết bị thương da thịt mềm mại của nàng, ảnh hưởng tới lão gia hái hoa mất hứng không nói, còn có thêm phần đắc tội với nàng.
Mỹ nhân ổ của Cừu Thu xây ở dưới mặt đất, cửa vào trong thư phòng. Đẩy ra giá sách xếp đầy sách, chính là một thông đạo bí mật. Bành Tử Kỳ sau khi bị trói, thử dây thừng trói tây chân thì nắm chắc vận lực mỡ ra, liền yên tâm mà tùy ý bọn họ bài bố.
Ờ trong kế hoạch, cũng không có yêu cầu nàng nhất định xâm nhập hang hố, nhưng rất nhiều chuyện cùng không cách nào phán đoán trước, chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Nếu như nàng cảm thấy không ổn, thì sau khi xác định thân phận kẻ xấu bắt con gái nhà đàng hoàng thì có thể dử dội làm khó dề, nhưng mà làm như vậy mà nói cùng có thể đả thảo kinh xà. Bành Tử Kỳ phát giác dây thừng trói không làm khó được nàng, lại nghĩ võ sư hộ viện trong nhà một thồ hào chỉ là chút ít gà đất chó kiểng, căn bản không thể làm gì được mình, liền một mực nhẫn nại xuống, hào môn đại hộ luôn có chút ít chỗ bí ẩn, nàng muốn xâm nhập hang hố, thăm dò tận gốc rể.
Từ giá sách đi vào cửa quật, theo thông đạo đi xuống là một lối vào thật dài, trái phải có hơn mười gian phòng, mỗi gian phòng đều có màn cứa, có cái màn nhấc lên Bành Tử Kỳ, bị trói tay hai tay ra sau lưng phát hiện trong những phòng kia phần lớn đều có một cô gái tuổi còn trẻ tướng mạo xinh đẹp, ăn mặc quần áo mong mảnh, xuân sắc như ẩn như hiện, không chút nào che dấu, chỉ là thần sắc thẫn thờ mà nhìn nàng đi qua.
Bành Tử Kỳ bị áp tiến một gian phòng, tuy miệng không còn bị nhét khăn, nhưng mà tay vẫn đang bị trói chặt. Tiếp đó, Cừu Viên ngoại hứng thú hừng hực xông vào: “Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân của ta ở đâu?”
“Ha ha ha ha...” Vừa nhìn thấy bành Tử Kỳ, Cừu Viên ngoại trong lòng nỡ hoa nói: “Tiểu mỹ nhân, chúng ta lại gặp mặt” Nói xong đã cấp tốc nhằm ngực nàng mà chộp tới.
Bành Tử Kỳ vốn đang muốn kéo dài chút thời gian, đợi viện binh chạy đến, không ngỡ Cừu Viên ngoại vừa vào phòng liền vươn trảo, bành Tử Kỳ là cô nương băng thanh ngọc khiểt, đâu chịu để cho hắn động chạm vào thân thể mình, một Thò Tử Đặng Ưng cấp tốc xuất ra, hai chân hung hăng đá vào ngực Cừu Viên ngoại, đem thân thể to lớn của hắn bị đá bay ngược ra, hai tay một vung ra lập tức thanh âm dây đứt vang lên, dây trói tay chân nàng đã từng khúc đứt gãy.
Cừu Viên ngoại ngực chắn động kịch liệt, oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, ngã vào trong ngực hai gia phó, hai đại hán dáng người to lớn sắc mặt âm trầm, hơn nữa giống nhau như đúc ỡ bên cạnh hắn lập tức tung người lướt qua Cừu Viên ngoại, hướng về phía Rành Tử Kỳ bổ nhào tới.
Hai người kia vốn gọi là Hiệp Vô Ưu, Hiệp Vô Lự, là một đôi huynh đệ sính đôi. Người Sơn Đông thượng võ, đại đa số mọi người đều có vài ngón công phu, có thể được Cừu Thu mời làm giáo đầu, võ nghệ tất nhiên càng thêm xuất sắc. Thật ra bọn họ võ công mặc dù cao, so với đệ tử thế gia võ thuật như Bành Tử Kỳ thì còn kém rất nhiều, nhưng mà đây là huynh đệ sinh đôi tâm ý tương thông, giỏi về hợp tung liên kích phối hợp lẩn nhau, hơn nữa bọn họ thân cao lực trầm, điểm này đã hơn xa Bành Tử Kỳ
Mà võ công lợi hại nhất của Bành Tử Kỳ là đao pháp, một đại cô nương đôi bàn tay trắng như phấn thêu, cùng nam nhân so sánh khí thực là chịu thiệt, ở trong không gian nhỏ hẹp này, công phu khinh công tính vi xảo khéo léo của nàng cùng không có bao nhiêu đất dụng võ, cho nên cùng hai người quyền cước một phen, lại vẫn rơi vào thế hạ phong.
Quyền cước đối chiến, hơn mười chỉêu Bành Tử Kỳ đã cảm thấy hai tay run lên, không khỏi thầm sinh sầu lo. Cừu Thu được người che chở chạy đến một gian phòng khác, rít gào nói: “Bắt lấy nàng, bắt nàng cho ta!”
“Không được, đánh lâu nữa đối với ta sẻ có hại, dù sao cùng đã dò xét rõ chỗ này, tốt nhất là chuồn đi”.
Thấy tình hình này, Bành Tử Kỳ đã có ý rút lui, cái này nhờ có Bành Oánh Ngọc đối với chắt gái ân cần dạy bảo. Vị giang hồ này càng già, lá gan càng nhỏ, thật ra cái này cùng nhát gan cùng không phải là thật khiếp đảm, mà là đã trải qua quá nhiều hung hiểm mới dường thành một loại Cẩn thận, một người từng trải tuyệt sẽ không nhất thời xúc động bất kể lợi hại mà cùng người liều mạng. Bành Tử Kỳ không có hành tẩu giang hồ,
những kinh nghiệm giang hồ này đều là lão Thái Công dạy cho nàng, lúc này nhớ tới Thái Công dặn dò, Bành Tử Kỳ một thức liên hoàn cước bức lùi Diệp thị huynh đệ, rồi hướng ra mặt ngoài bỏ chạy.
Trong Mỹ nhân quật có chuông báo động liên thông với bên ngoài, tiếng chuông vang lên, đã có gia nhân tâm phúc trong Cừu phủ vọt vào bên trong, nhưng công phu của bọn chúng so với Diệp thị huynh đệ thua kém rất nhiều, chẳng những không có ngăn chặn được Bành Tử Kỳ, mà còn bị nàng sau khi chạy ra thư phòng, còn để cho nàng chỉếm được một thanh đơn đao nơi tay. Tuy nói đao này không phải vủ khí nàng quen dùng, nhưng một đao nơi tay, Bành cô nương vẫn như hổ thêm cánh, ngoại trừ Diệp thị huynh đệ truy ỡ phía sau mông nàng ra, thì không một người nào có thể đối địch với nàng được quá ba hiệp.
Mắt thấy người chặn đường vây đuổi càng đến càng nhiều, Bành Tử Kỳ thầm nghĩ: “Không thể bát giặc bắt vua, thì trước phải cùng đám người Dương Húc tụ hợp đã. Có mình chỉ điểm, có thể tiến thẳng vào dâm quật, bắt được chứng cớ, cho dù cẩu quan kia cùng hắn có cấu kết, cùng bao che không được”.
Nghĩ tới đây, Rành Tử Kỳ liền từng bước một hướng ra phía ngoài phóng đi, đợi nàng giết đến một ngõ nhỏ ỡ giừa hai căn nhà cao, đột nhiên nghe thấy một tiếng thanh la vang lên, gia đinh Cừu phủ theo sát trước sau lại hướng ra phía ngoài tránh đi, Diệp thị huynh đệ trong tay mang theo thiết côn nặng nề, cùng chỉ ỡ tại ngoài ngõ nhìn chằm chằm, nhưng lại không xông lên chém giết, Bành Tử Kỳ trong lòng khè giật mình, nhất thời có loại cảm giác bất an.
Nàng lập tức hoành đao ngang ngực, Cẩn thận đề phòng, chỉ nghe không trung vang lên một tiếng bùng, Rành cô nương vô ỷ thức ngẩng đầu lên nhìn lại, thì thấy trong không trung sương trắng mênh mông, nhanh chóng tràn ngập cả ngoe nhó, sương trắng vừa vào miệng mùi hai mát, lập tức sinh ra cảm giác nóng bổng ho khan.
“Không ốn, là vôi sống”.
Bành cô nương thầm cả kinh, lập tức ngừng hô hấp, hai mắt nhắm lại, đao trong tay múa lên chỉêu Dạ Chiển Bát Phương, bảo vệ chỗ hiểm trên dưới quanh thân, hướng về phía trước vọt mạnh qua. May mà nàng xem thời cơ sớm, trong tích tác đoạt được tiên cơ, đao trong tay múa đến mưa gió không thấu, lại giết đi ra ngoài. Vị truyền nhân Ngủ Hồ Đoạn Môn đao Bành gia này, không có đụng trúng một nhân vật nào có thể tại đao pháp cùng nàng ganh đua cao thấp, nhưng lại không có biện pháp gì đối phó với vôi sống đầy trời, vôi sống không đâu không vào, mặc ngươi bản lỉnh rất cao, cùng phải bị bám đầy cả người.
Bành Tử Kỳ còn chưa từng có chật vật qua như vậy, nàng nhắm chặt hai mắt vung đơn đao lên, hai mắt chảy nước mắt có chút nhìn thấy một chút phương hướng, nhanh chóng xông về trước đi, đợi nàng xông ra khoĩ vòng vây, nhảy ra tường cao Cừu phủ, bởi vì một đường này thủy chung thi triển một chỉêu Dạ Chiến Bát Phương cực kỳ hao tốn thể lực, cho nên mồ hôi đã thấm ướt áo.
Hai chân vừa mới chạm đất, nàng liền phát lực chạy như điên, lao ra được nửa con phố, chợt nghe thanh âm chạy bộ chỉnh tề truyền đến, hai mắt đẫm lệ hơi mỡ ra, liền thấy lờ mờ hơn mười bóng người, Bành Tử Kỳ bị dọa cho nhảy dựng, nàng giờ đây đã là trộm đi nhà trống, thể lực hao hết, đao trong tay cùng muốn cầm không nổi, sao có thể cùng hơn mười đại hán này tái chiến, dưới chân hơi chần chờ, những người kia cùng đã phát hiện ra nàng, lập tức có người hét to một tiếng: “Chuẩn bị chiến!”
Bảy đại hán đồng loạt dừng thân hình lại, ngay sau đó hướng về phía cánh mỡ ra, triển khai thế hợp vậy, bọn họ thân thủ tuy kiện tráng, thật ra đều không coi là cao thủ quyền thuật gì, nhưng bảy tám người này ăn ý giống như một người, vừa mỡ ra thế bao vây, đã phong bế tất cả đường ra trên dưới của Bành Tử Kỳ, một khi đồng thời công kích tới, đã như một người đồng thời từ bảy tám góc độ phát động công kích, người chân chính luyện quyền thuật cả đời cùng không có thân thủ cao minh như vậy, đây ià chỗ đáng sợ của quân nhân được nghiêm huấn luyện chỉnh.
“Dừng tay! Bành công tứ!” Có người phát ra một tiếng kêu, Bành Tử Kỳ nghe xong vui mừng nói: “Dương công tử.” Ngay sau đó đã cảm giác cánh tay được người đỡ lấy, Bành Tử Kỳ trong tay lỏng ra, đơn đao đã rơi xuống đất, liền yếu đuối dựa vào trong lòng ngực của hắn...
“Không đúng, không đúng!” Cừu Thu ôm ngực ngã ngồi trên giường, trầm ngâm nói: “Cô gái này một thân võ công cao như thể, vì sao cam chịu bị trói, thẳng đến lúc này mới làm khó đề bỏ chạy?”
Nghĩ tới nghĩ lui, thần sắc nổi giận của Cừu Viên ngoại biến mất, khóe mắt hắn không tự chủ được run rẩy vài cái, đột nhiên lộ ra thần sắc sợ hãi: “Đây là một cái bẫy rập... con mẹ nó!”
Hoa Tiểu Ngư cuống quít hôi: “Lão gia, ngài nói cái gì bẫy rập?”
Cừu Thu đưa tay giáng mạnh một cái tát tai, rít gào nói: “Đồ khốn kiếp đui mù, ngươi đã rước tai họa đến nhà chúng ta rồi đó”.
“A? A...”
“Ngu ngốc, còn đứng ngây ra đó làm gì?” Cừu Thu giơ chân nói: “Nhanh, lập tức chuẩn bị xe, đem những người không nên ở lại trong phủ toàn bộ đưa đi”.
Hoa Tiểu Ngư mờ mịt nói: “Đưa đi? Lão gia, hiện nay cửa thành đã đóng, tiểu... tiểu nhân đem người đưa đi chỗ nào?”
“Đưa đi chỗ nào?”
Cừu Thu sắc mặt biến đồi mấy lần, đột nhiên nhe răng cười một tiếng: “Đưa đi hậu nha huyện phủ, gọi Đan Sinh Long ra cho lão tử xem! Hắn ăn của ta, uống của ta, tai vạ đến nơi, hắn sao có thể không liên quan tới? Nhanh, ngay lập tức đi lo liệu, đem tất cả nữ nhân ở đây đều đưa đi, còn có người trong thủy lao kia, tất cả đưa đi, đem ở đây thanh lý sạch sẽ, không thể lưu lại một thứ nào có thể để cho người ta cầm lấy được!”
Trên mặt hắn mang theo nụ cười làm cho người ta tim đập nhanh, hung dừ nói: “Kẻ nào muốn hại ta, cho dù phóng ngựa tới, hươu chết về tay ai, thì vẫn còn chưa biết! ”