Chương 62: Chỉ cần gật đầu
“Thiếu gia...”
Vừa nhìn thấy Hạ Tầm, Tiểu Kính Đường và nương tử vội vàng lau nước mắt chào đón.
Trán Hạ Tầm đã thấm đẫm mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng trấn định, nếu như hắn cùng luống cuống, thì mọi người sẽ iục thần vô chủ: “Tiếu thúc đừng nóng vội, Tiểu Địch không việc gì đâu, mau nói cho ta biết vì sao mất tích?”
Tiếu Quản sự ngăn nước mắt nói: “Ta vừa mới nghe qua, tối hôm qua, Tiểu Địch cùng nha đầu Hạ Hà Vương viên ngoại còn có khuê nữ nhà Triệu lang trung, ôm chó nhó chơi trong ngõ. Đến khi trời tối, mấy người Hạ Hà mới chỉa tay nhau, đúng iúc mẹ Tiểu Địch đi ra ngoài gặp được Hạ Hà, đi tới đó tìm thì đà không thấy bóng dáng!”
Tiếu gia nương tử vốn khóc không thành tiếng, quỳ rạp xuống dưới chân Hạ Tầm cầu xin: “Thiếu gia! Thiếu gia! cầu xin ngài nghĩ biện pháp cứu Tiểu Địch về, nha đầu của ta nếu rơi vào tay bọn xấu, cả đời này sẽ không xong rồi, nữ nhi đáng thương của ta...”
Tiếu Kính Đường kéo vợ lại quát: “Đừng khóc nữa, để thiểu gia yên lặng suy nghĩ!”
Hạ Tầm suy nghĩ một lúc thật lâu vẫn không tìm ra cách, vừa đưa mắt lên đã thấy hai vợ chồng họ Tiếu nhìn mình với ánh mắt hy vọng cầu xin liền hỏi: “Các ngươi đã phái người đi tìm chưa?”
Tiếu quản sự không ngừng gật đầu nói: “Ta sai tất cả nha đinh trong phủ đi tìm, Tri phủ nha môn cùng đã báo, nhưng... một tin tức nhó cùng không có!”
Lúc này Rành Tử Kỳ hấp tấp từ cửa chạy vào, vừa vào cứa đã từ chỗ hạ nhân nghe qua chuyện, Hạ Tầm biết đêm nay hắn đi “Kính Hoa thủy tạ” làm nàng rất bất mãn, do hán đi ra ngoài trước Rành cô nương liền bám theo cho nên không hỏi nàng từ chỗ nào xuất hiện mà chỉ nói: “Bành công tử, Tiểu Địch vừa mất tích, không biết có phải bọn buôn người làm việc này, ngươi có biện pháp nào không?”
Bành Tử Kỳ đổi với nha đầu Tiểu Địch không xảo trá này rất hợp ý, vừa nghe thấy nàng mất tích Rành Tử Kỳ vô cùng suốt ruột vội vàng nói: “Các ngươi cứ tiếp tục tìm, ta về nhà một chuyến thinh người trong nhà hỗ trợ!”
Hạ Tầm nói: “Bây giờ trời đã tối, ngươi có kịp ra khôi thành không?”
Bành Tử Kỳ nói: “Thời gian cứa thành đóng vẫn chưa tới, ta dùng kỵ mã phóng đi có lê sẽ kịp!”
Hạ Tầm vừa nghe xong liền vội vàng cho Nhị Lăng Tử chuẩn bị ngựa cho Rành Tử Kỳ, một lúc sau, Rành Tử Kỳ trở người lên thân ngựa nhanh như chớp rời khôi Tiếu gia.
Hạ Tầm an ủi vợ chồng Tiếu Quản sự: “Nhà Rành công tử thế lực mười phần khồng lồ, cho dù nha sai tuần bộ trong Thanh Châu thành bó tay nhưng chắc chán Rành gia có biện pháp. Nếu như Bành gia không thể tìm được thì cả đất Thanh Châu đừng mơ người thứ hai tìm ra, Rành công tử đã chịu hỗ trợ vậy sẽ không có vấn đề”.
Tiếu gia nương tử bán tín bán nghi hôi: “Thật không? Rành gia thật sự có bản lãnh lớn như vậy sao?”
“Đương nhiên! Lời ta nói Tiếu thẩm còn không tin? Người cứ về nghỉ ngơi trước, việc này muốn gấp cùng không được. Thúy Vân, ngươi cùng Tiếu thẩm về phòng đi...”
Tiếu gia nương tử muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng cùng thuận theo ý của thiếu gia, hướng về Hạ Tầm thi lề sau đó được Thúy Vân dìu đi, nhưng vừa tới cửa lại quay đầu nước mát lưng trong dùng ngừ khí cầu khẩn đối với nam nhân của mình: “Đương gia...”
“Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi... Tiểu Địch cùng là con gái ta, ta sao có thể không lo lắng cho nó? Đừng làm cho thêm rối việc!”
Tiếu quản sự ra vẻ tinh táo rồi đuổi bà nương ra ngoài, lại lập tức mặt mày suy sụp nói với Hạ Tầm: “Thiếu gia, chúng ta làm sao bây giờ...”
“Chuẩn bị đèn lồng cho ta, ta muốn ra ngoài tìm nàng!”
Hạ Tầm vừa nói câu đó xong, cồ họng có chút phát nghẹn.
♦♦♦
Tiểu Địch bị trói trong phòng, có chút kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt này, trông hắn không hề giống bọn cướp trái lại còn mang bộ dáng trung thực. Vải bịt miệng nàng đã được lấy xuống, nhưng khi nhìn thấy đao nhọn bên hông người trước mặt nàng liền lựa chọn sáng suốt khôn hô cứu mạng một cách vô ích.
Nàng bị đưa vào trong xe mang đến đây, hiện tại không biết đang ỡ nơi nào, chỉ từ thời gian phán đoán, chắc hẳn rời nhà không xa, ngày mai thiểu gia sẽ đến đưa tiền chuộc nàng về, nghĩ đến đây nàng liền yên tâm hơn nhiều.
Trước mặt nàng là một người trung niên mang bộ dáng trung thực, tướng mạo phi thường hàm hậu, trên người mặc một bộ quần áo làm bằng vải thô, khuôn mặt hán có những nếp nhãn hẳn sâu xuống như bị dao cắt. Dưới ánh đèn phản chỉểu, những nếp nhãn càng hằn sâu khiến khuôn mặt trông có vẻ như đang rất khổ sỡ.
Lưu Húc đem đèn đặt lên bàn, lật giường chiếu lên, íấy từ bên dưới ra một cái thùng sau đó nhẹ nhàng để trên bàn, sờ vài cái Mở ra, dưới ánh sáng ngọn đèn phản chiếu, bên trong thùng phát ra ngân quang iấp lánh, không biết chứa thứ gi.
Sau đó hán xoay người lại nói với Tiểu Địch: “Ta có một vài việc muốn hỏi ngươi, ngươi hãy ngoan ngoãn thành thật trả lời ta, không nên dấu diếm!”
Tiểu Địch nhu thuận đáp: “Đại thúc muốn hôi ta chuyện gì?”
Nàng rất thông minh, kêu tiếng đại thúc, giả trang tiểu cô nương ngoan ngoăn, có lê sẽ làm hán phát lên chút ít lòng trắc ẩn, như vậy trước khi thiểu gia cứu mình trở về, có thể bớt một ít khổ sỡ, Tiếu Địch nghĩ như thế.
Lưu Húc mặt mũi âm trầm nói: “Ngươi hãy kể cho ta nghe thiếu gia ngươi từ khi ỡ Tá Thạch Bằng trại trở về đã làm những gi, tất cả hành động cử chỉ lời nói cho dù ià nhó nhất, không được Bỏ sót một chuyện nào!”
Tiểu Địch kinh ngạc hôi: “Ngươi hôi việc đó làm gi? Chẳng lê ngươi
không phải là cướp?”
Lưu Húc tức giận đến đen cả mặt nói: “Ta nTiìn rất giống cướp sao?”
Tiểu Địch đột nhiên sợ hãi nói: “A... Ta hiểu rồi! Ngươi chính là tên thích khách muốn giết thiếu gia nhà ta! Tên ác nhân kia có phải ià ngươi?”
Lưu Húc không trả lời, nửa ngày sau hắn mới thở dài một hơi sau đó trầm giọng quát: “Ngươi bắt đầu kể đi! ”
Tiểu Địch nói: “Ta chỉ là một tiểu nha hoàn, làm sao có thể biết rõ những việc thiểu gia làm?”
“Tiểu cô nương da trắng thịt mềm, không cần phải ăn đau khồ rồi mới ngoan ngoãn cầu xin tha thứ, ngươi nói hay không?”
Lưu Hức cười âm hiểm xoay người, từ trong rương lấy ra một cây ngâm châm sáng loáng, chừng nửa tấc khúc dưới mỡ rộng ra, phần đuôi thô có thể nhẹ nhàng cầm trong tay. Lưu Húc nắm cánh tay Tiểu Địch đưa lên, cây ngâm châm trên tay hán đưa qua đưa lại lên iàn da mịn màng, ánh mắt lộ ra vẻ lãnh khổc vô tình
Mùi kim sắc bén đâm xuống da, Tiểu Địch lập tức kêu lên: “Ta nói, ta nói, thiểu gia... thiểu gia ngày đó từ Tá Thạch Bằng trại trở về liền lập tức chạy đi tắm rửa, sau đó ăn cơm, đi dạo trong sân một lúc rồi lên giường ngủ”.
“Ngày hôm sau?”
“Ngày hôm sau, thiếu gia rời giường rửa mặt súc miệng sau đó cùng ta đi dạo trên đường phố, khi về phủ thì người đầy mồ hôi phải đi tắm rửa, lúc đó ngươi liền xuất hiện ám sát thiểu gia nhà ta nhưng chỉ giết được Trương Thập Tam, ngươi vừa đi thì thiểu gia và ta liền đến tri phủ báo án...”
Lưu Húc nghe xong trên mặt nối đầy gân xanh gằn giọng nói: “Ta không phải muốn ngươi nói những điều này! ”
Tiểu Địch đáng thương nói: ‘Ta... ta chỉ biết những cái này...”
Lưu Húc thở hổn hển vài cái, hừ lạnh nói: “Ngươi là nha hoàn thiếp thân của hán, kể cả hán cố ý dấu diếm cùng không có khả năng nửa điểm dấu vết cùng không có để lại. Ngươi đã không biết nói cái gì, vậy ta sẽ hỏi, ngươi trả lời! ”
“Hay quá, nếu không người ta thật không biết nên nói cái gì... đại thúc...”
Nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Lưu Húc, giọng nói Tiểu Địch càng lúc càng nhỏ cuối cùng cùng im lặng.
Lưu Húc khê hôi: “Trong phủ các ngươi có một hầm băng?”
“Đúng vậy, sao ngươi lại biết? Ngươi hôi hầm băng làm gi? Ngươi không phải không có tiền đồ như vậy chứ, đến hầm băng cùng muốn đoạt, ta nghe nói...”
“Câm miệng!”
Lưu Húc bị Tiểu Địch nói đến đau hết cả đầu: “Là ta hôi ngươi hay ngươi hôi ta?”
Tiểu Địch rụt rè nhô giọng trả lời: “Ngươi...”
“Biết thế là tốt! Thiếu gia nhà ngươi có biết đến sự tồn tại của hầm băng?”
Tiểu Địch nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, đồng tình giãi thích: “Thứ trong phủ của thiểu gia, ngươi nói thiếu gia chúng ta có biết hay không?”
Lưu Húc cứng họng không biết nói gi, hẳn thẹn quá hóa giận gầm lên: “Ngươi chỉ cần trả lời phải hay không phải, biết hay không biết! ”
“Vâng... đúng vậy, thiếu gia biết rõ”.
Lưu Húc vỗ trán một cái, cảm giác có điểm choáng váng, năm đó hắn ở trong ngục, bao nhiểu vương công đại thần đều đã thẩm vấn qua, không ngỡ hôm nay lại bị một tiểu cô nương làm cho choáng váng mặt mày, làm hăn có một loại cám giác vô iực, hắn tự hỏi mình nhiều năm không dùng ViìnVi phạt, chẳng lẽ công phu thẩm vấn bị thụt lùi?
Hắn cố gắng bình tâm lại, suy nghĩ một lúc rồi mới hôi: “Thiếu gia nhà ngươi từ Tá Thạch Bằng trở về, sau khi tắm rửa ăn cơm có đi qua chỗ nào không? Hầm băng có đi qua không? Ta nghe nói hầm băng ỡ Dương phủ ià do ngươi chưởng quản, chìa khóa một tay ngươi giừ. Ngày hôm sau ngươi cùng thiểu gia trở về có trực tiếp đi đến phòng tẳm hay không? Giừa iúc ngươi rời khỏi hán, đại khái khoảng bao iâu?”
Lưu Húc khi ở trong cẩm Y Vệ mặc dù chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng, nhưng mấy câu hỏi vừa xong cho thấy hắn so với tuần kiểm nha môn cao minh hơn rất nhiều. Tiểu Địch không biết hắn hỏi những thứ này làm gì, tuy nhiên từ trực giác nàng cảm thấy những thứ này vô cùng bất lợi với thiếu gia, bất giác nàng nhớ tới đêm đó thiểu gia lặng lè tiến vào hầm băng.
“Thiếu gia lúc đó tại sao phải tiến vào hầm băng? Hơn nữa lại lén lút không để ai biết! Người này lại một mực luôn chú ý tới một ít sự tìnVi khi đó, chẳng lẽ hắn có chủ ý xấu với thiểu gia? Không được! Ta không thể nói!!”
Lưu Húc thấy nàng thất thần một lúc liền nâng cao giọng quát: “Ngươi nghe rõ không? Mau nói cho ta biết! ”
“A! Thiếu gia nhà ta chỗ nào cùng không đi, hán chỉ đi lại trong hậu viên. Chìa khóa hầm băng kia một mực ở trên người ta chưa bao giờ đưa cho ai, thiểu gia ngày hôm sau trở về mồ hôi đầy người, hắn... hắn cùng ta vào trong phòng tắm, từ đầu đến cuối chưa Từng rời đi”.
Tiểu Địch bối rối bịa chuyên, Lưu Húc nhìn vào mắt nàng thấy ánh mắt trốn tránh sợ sệt liền cười lạnh nói: “Ngươi nói láo! ”
“Ta không có!”
“Tiểu cô nương, ngươi muốn cùng ta đấu trí thực sự còn quá sớm, nói cho ta chân tữớng, sau khi rõ ràng liền thả ngươi đi, bằng không ngươi sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ!”
“Đại thúc, người ta nói đều là lời thật... ô... ”
Tiểu Địch còn chưa nói xong thì trog miệng đã bị nhét vải, Lưu Húc đưa thanh ngâm châm cố quái lên trước mặt Tiểu Địch âm trầm nói: “Xem ra không để cho ngươi chịu chút đau khổ ngươi sẽ không nói thật! Khi nào chịu khai thì ngươi gật đầu một cái”.