Chương 63: Thề không cúi đầu
Ngân châm đâm mạnh vào tay Tiểu Địch, thân thể nàng run lên. đôi mắt hạn mở to, nàng không ngở một cây ngân trâm tính tế khi đâm vào cơ thể lại đau đến thế.
Lưu Húc nắm chặt đuôi châm, khóe miệng cười lạnh nhìn biểu hiện trên mặt Tiểu Địch, ngón tay dùng sức huy động ngâm châm.
“Ô...”
Máu tươi chảy ra ứiấm đẫm cánh tay áo, từng giọt từng giọt rơi xuống dưới đất. phần xòa re của cây ngâm châm đem những lớp thịt dưới da nàng nghiền nát. Ngâm châm chuyền động, dao động, chà sát... ra vào phá hủy từng tấc cơ nhục một, Tiểu Địch toàn thân run rẩy kịch liệt, cơ nhục trên mặt cùng vặn vẹo vì đau đớn.
“Đau! Thật đau!”
Máu tươi không ngừng chảy ra. đau đớn khó chịu liên tục đánh sâu vào trong tâm hồn nàng, loại đau khổ này đến chiến sì ý chí kiên cường cùng không thể chịu đựng được huống chỉ là một tiêu cô nương.
“Có khai hay không? Chỉ cần ngươi gật đầu ta sẽ tha cho ngươi! Đem những gì biết được nói hết ra, ngươi là một hạ nhân trong Dương phủ. ngươi chết có ai quan tâm? Ai thèm nhớ đến ngươi? Dương Văn Hiên sẽ quan tâm ngươi chết sống sao? Đừng ngất, chỉ cần gật đầu.
Tiểu Địch hai con ngươi trợn trừng lên, trước mắt nàng tất cả đều biến thành một màu đen, từng đợt màu sắc bay múa ở trước mặt nàng, đau đớn làm nàng gần như ngất đi, nhưng sự thống khổ như những cơn sóng liên tục ập đến làm nàng luôn duy trì trạng thái tinh táo.
Nàng dùng hàm rắng trắng bóng cắn chặt cái khăn bịt miệng, hầu như đã cắn xuyên qua nó, đau đớn cùng cực nhưng trong lòng nàng chỉ vang vọng một âm thanh: “Hắn là người xấu, hắn hỏi chuyện về thiếu gia, nhất định là đối với thiếu gia có chủ ý ác độc, không thể nói, ta cái gì cùng không thể nói, nếu nói ra là hại thiếu gia!”
Thân thể nàng run rẩy dữ dội. cả người vặn vẹo liên hồi nhưng cái cố vẫn ngang ngạnh thẳng tấp, dường như cho dù một khổi đá nặng ngàn cân rơi xuống, thân thể non nớt của nàng luôn ngẩng cao, tuyệt không cúi đầu trước tên đại ác nhân muốn hại thiếu gia.
“Không nói? Thật không thể nhìn ra, tiếu nha đầu ngươi lại có thể chịu được!”
Lưu Húc nhe răng cười rút cây trâm ra, Tiểu Địch thân thể mềm nhùn vừa mới thở ra một hơi, lại đã căng thẳng, đôi chân nhỏ cùng liều mạng gồng lên, dẫm mạnh xuống mặt đất, bởi vì dùng sức, dây trói nghiến thật sâu vào nàng da thịt. Ngân trâm trong tay Lưu Húc đã đâm vào cánh tay bên kia của nàng, thống khô lại lần nữa vọt tới.
Lưu Húc ở trong ngục dùng qua hình phạt này rất nhiều năm. hắn hiểu sự thống khổ phải trải qua khủng khiếp đến mức nào, thinh thoảng cùng xuất hiện người ý chí kiên cường chống đờ được, nhưng hắn cùng hiểu rõ, người có ý chí kiên cường cùng chống đờ không được thống khổ liên tục không ngừng. Con người ý chí dù kiên cường đến đâu cùng có hạn, chỉ cần để mặc Lưu Húc hắn buông tay làm. thống khổ sẽ phá hủy cực hạn kia, khiến cho người chịu hình sẽ triệt để sụp đổ.
Khi đó, hắn hội ngoan ngoãn nghe theo ngươi phân phó, đem tất cả bí mật của hắn đều giao ra. Cho dù là bịa đặt chứng cớ, vu cáo đồng liêu, vu tội hảo hữu. kéo thân thích xuống nước, mỗi một đại án đều liên quan đến
rất rộng, những người này nếu không chịu “cung khai”, không phải ngàn vạn người sẽ bị liên luỵ? Bọn họ có lẽ không sợ chết, nhưng mà khi muốn chết cùng chết không được, vì tránh thống khổ so với chết còn đáng sợ hơn, bọn họ sẽ khuất phục.
Ờ trong tay Lưu Húc, đã từng có vô số người rắn rỏi cuối cùng trở nên so với một con sên còn mềm yếu hơn, nghe lời tựa như một con chó, có thể sống qua cực hình thảm nhất mà không chịu khai chỉ có hai loại người, một loại là bọn họ căn bản không cần ép hỏi lời khai gì, cùng không cần lời khai người này, bọn họ bày mưu đặt kế chính là dùng cực hình như địa ngục tra tấn người này, vô luận người này có chịu được hay không, hắn chỉ có thể nhịn xuống, giống như đang ở địa ngục vậy. Một loại khác, là không chờ hình xong, đã khí tuyệt Bỏ mình.
Có thể chịu hết tất cả cực hình, không bao giờ khom lưng quỳ gối, Lưu Húc cùng chưa từng thấy qua. Bao nhiểu quan thần võ tướng tự xưng cứng rắn hơn người vậy mà đều phải khuất phục, hắn không tin một tiếu cô nương nhỏ bé yếu ớt lại chịu được.
Máu tơi đỏ thẫm từng giọt từng giọt rơi trên mùi giầy hắn. đẹp như hoa đào. Tiểu Địch hai mất đẫm lệ mơ hồ, khuôn mặt xinh đẹp thống khổ vặn vẹo, nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn kiên cường chịu đựng không hề cúi đầu.
Đêm còn rất lâu. Lưu Húc đủ kiên nhẫn chờ đợi...
Một đêm dài dằng dặc qua đi, Hạ Tầm và Tiếu quản sự trong tình trạng kiệt sức đi về nhà. Vừa mới vào trong, Tiếu gia nương tử thức trắng một đêm vội vàng chạy ra chào đón, nghe nói nữ nhi một điếm túi tức cùng không có, nhịn không được lại rơi lệ đầy mặt.
Triệu Thôi quan cùng dẫn người đến, hắn đang vô cùng tức giận, năm lần bảy lượt có người nhắm vào Dương gia. Hành thích, bắt người, các loại án cứ tầng tầng lớp lớp xếp thành đống tự nhiên rơi xuống đầu hắn. Cái mù cánh chuồn không hề ổn một chút nào, người hãm hại Dương Văn Hiên đối với hắn mà nói không phải là đối tượng phạm tội, mà là kẻ muốn hủy hoại tiền đồ của hắn, đây là loại cừu nhân sinh tử không đội chung trời.
Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi tình huống xảy ra. khi không có được thứ gì hữu dụng chỉ như thú dữ bị vây hãm chạy về phủ nha, tất cả lửa giận dồn hết lên nhóm bộ đầu tuần kiếm, không ngừng về phía bọn họ gây áp lực, bức bách bọn họ không quản dùng biện pháp gì, nhất định phải đem người tìm trở về, trong lúc nhất thời huyên náo cả phủ nha Thanh châu gà bay chó chạy.
Hạ Tầm vô cùng mệt mỏi. một nửa chén cháo cùng không nuốt xuống được, đẩy bát cháo ra chỗ khác, hắn không ngừng tự thuyết phục chính mình: “Không thể hoảng loạn, không thế hoảng loạn, người bị bắt đi, tối kỵ là chân tay luống cuống, đi tìm linh tinh chắc chắn vừa mất công lại không tìm thấy, phải bình tình, nhất định phải bình tình!”
Tuy an ủi chỉnh mình như vậy nhưng trong đầu hán đang loạn hết cả lên. Hắn đã hình thành thói quen vừa về phủ liền có một con chỉm nhỏ ở bên tai líu lo, thói quen mỗi ngày còn ở trên giường, nàng đã mở to mất lim dim ngủ, lười biếng ngáp dài, trong lúc nửa mê nửa tinh chải đầu cho hắn. Nàng tồn tại, tự nhiên tựa như không khí vậy, cho tới bây giờ không cảm thấy nàng trân quý cùng không thể thiếu, nhưng đợi nàng thật không ở đây, trong lòng lại trống rỗng, một loại cảm giác hít thở không thông, ép tới hắn thở không nổi.
“Làm sao có thể cứ như vậy mất tích? Chẳng lẽ lại giống như huyện Bồ Đài, có ác quỷ thèm sắc đem nàng bắt đi? Không thể, đây là Thanh Châu, không phải là huyện Bồ Đài nho nhỏ, ngay dưới chân vương hầu, nha môn đông đúc, không người nào dám mạo hiểm hành động như vậy, ít nhất trước kia chưa từng có.
Cường đạo bắt người bán đến nơi bướm hoa? Càng không có khả năng, đến thời đại này hắn mới biết được, bắt con gái đàng hoàng nhảy vào hố lửa là chuyện vớ vân, thanh lâu kỳ viện đều là những cô gái tự nguyện hành nghề, căn bản không dám mạo hiếm mua bán nữ tử lai lịch bất minh. Một khi bị người tố giác, chắc chắn sẽ bị niêm phong cửa hàng bắt hết vào nha môn, ít nhất là tại thời đại này, quan phủ giữ gìn trật tự tương đối tốt, thanh lâu không dám mạo hiểm làm việc đó.
Nhưng Tiểu Địch ngoại trừ một nữ nhi có chút tư sắc, còn có thể có cái gì bị người ứièm thuồng, tại sao phải bắt nàng đi? Nếu như là vì buôn bán người, người bắt nàng đi vì sao không đem mấy tiếu nha đầu kia cùng một chỗ bắt đi? Lúc ấy sắc trời đã tối, các nàng cùng không ít người đi ngõ tắt nhỏ, chẳng lẽ bất người chính là chuyên môn nhằm vào Dương gia sao?
Hạ Tầm tình nguyện người nọ là có chỗ nhẳm vào, bởi vì nếu như Tiếu Địch chỉ là bị người bắt ra ngoài bán. như vậy hy vọng có thể tìm nàng về trên cơ bản chính làtriệt để không có khả năng, coi như là vào thời hiện đại, tìm kiếm cứu một thiếu nữ bị lừa bán cùng là chuyện cực kỳ khó khăn, huống chỉ là ở thời đại này. Nhưng mà nếu như không phải như vậy mà nói...
Hạ Tưởng nghi đến đây tự nhiên đứng lên, Tiếu Quản sự vội vàng nói: “Thiếu gia! Người...”
Hạ Tầm khoát klioát tay nói: “Tiếu thúc, người hãy ở trong phủ canh chừng, phòng khi xuất hiện tin tức truyền về không có người kịp ứng đối”.
“Thiếu gia, người định đi đâu vậy?”
“Ta đến Sinh Xuân Đường gặp mấy vị bằng hữu mời họ tương trợ”.
Hạ Tầm đi đến đại sảnh bỗng quay đầu lại nói: “Đúng rồi! Hãy dán cáo thị toàn thành truy tìm tin tức Tiểu Địch, người cung cấp manh mối chính xác thưởng một nghìn xâu, nếu manh mối đó có thể giúp cứu Tiếu Địch thưởng thêm một nghìn xâu! Ai cứu Tiểu Địch về, thưởng năm nghìn xâu!”
Tiếu Quản sự trợn mắt há mồm ngạc nhiên hỏi: “Năm nghìn xâu?”
Lúc trước thiếu gia từ Thái Châu Trích Phàm Uyển chuộc Thính Hương cô nương về bất quá mất hai trăm xâu, tặng lễ cho Tề Vương cùng chỉ đến một ngàn năm trăm xâu, năm nghìn xâu! Tiếu quản sự không dám nghi đến. chỗ tiền đó bằng mới một phần mười tống tài sản của Hạ Tầm.
Cho dù thiếu gia vô cùng giàu có, nhưng số tiền kia cùng thuộc dạng kinh thế hãi tục, đã thế lại còn là tiền mặt, bình thường không đủ khả năng gom góp trong khoảng thời gian ngắn. Hiện tại, bởi vì muốn trở về Giang Nam, lại đi Bắc Bình vì Tề Vương mua bán hàng da cho nên phải bán đi
một ít sản nghiệp. Nếu hiện tại chỉ một khoản tiền lớn như vậy trên người con gái mình, thiếu gia làm sao ăn nói với Tề Vương?
Tiếu gia nương tử phía sau nghe thấy vậy liền chạy đến nói: “Đương gia, nhanh theo lời thiếu gia phân phó, dán cáo thị bên ngoài, nữ nhi của chúng ta nhất định sẽ trở về”.
“Câm mồm”.
Tiếu quản sự bỏ qua nương tử, gò má run rẩy vài cái cố nén bi thương nói: “Ta... ta hướng về phía thiếu gia mượn hai trăm xâu. đem toàn bộ tiền tích góp của nhà ta, một trăm năm mươi xâu tiền đều lấy ra hết, cung cấp tin tức thưởng năm mươi xâu, manh mối giúp đem Tiếu Địch về thưởng một trăm năm mươi xâu, nếu có người trực tiếp cứu Tiếu Địch, xin mượn thiếu gia hai trăm xâu, thưởng cho hắn ba trăm năm mươi xâu!”
Hắn nói xong liền đi qua người nương tử, muốn vào trong viết bảng treo thưởng, ba trăm năm mươi xâu, số tiền tương đương với tám năm bống lộc của một Huyện thái gia, chừng đó thừa đủ đả động nhân tâm cứu Tiểu Địch về. Lúc này Bành Tử Kỳ phong trần mệt mời xông vào cửa. nàng tối hôm qua đi tìm mấy vị sư phụ võ quán, đem các đệ tử võ quán đều tung ra ngoài, sau đó lại chạy về Bành gia trang.
Bành Nhị gia nghe chất nữ nói muốn tìm kiếm một nô tỳ của Dương gia, tuy không cho rằng nô tỳ kia quan trọng đến mức Bành gia phải ra tay nhưng vẫn đáp ứng với nàng. Khi Bành Tử Kỳ gấp gáp quay trở về, cửa thành đã đóng, không còn cách nào khác phải ở nhà một đêm sáng hôm sau mới gấp gáp trở về.
“Bành công tử! vẫn chưa có tin tức của Tiếu Đình, ta đang muốn ghi bảng treo thưởng tìm người, tranh thủ thêm nhiều người nữa giúp đỡ tìm kiếm”.
“Nhị thúc ta đã truyền ra tin tức, lấy danh nghĩa Bành gia, tất cả thuyền. cửa hàng, lưu manh vô công rồi nghề trong phủ Thanh Châu.. . đều phát động tìm kiếm. Người yên tâm đi, bọn họ đều là những người tin tức linh thông nhất, không ai so được với họ, nếu quả thật có người bắt Tiếu Địch bán ra bên ngoài, không thể ứioát khôi tai mắt của họ”.
Tiếu Quản sự cảm kích cúi đầu nói: “Đa tạ Bành công tử”.
“Không cần khách khí. Tiểu Địch đáng yêu dễ thương đến vậy, ta cùng không muốn nàng gặp nạn, Dương Vân Hiên đi đâu rồi?
“Công tử nhà ta đi Sinh Xuân Đường, ý muốn mời Canh viên ngoại hỗ trợ, huy động đám hỏa kế hỏi thăm tin tức Tiêu Định!”
“Sinh Xuân Đường?”
Bành Tử Kỳ giận tím mặt: “Sinh xuân đường có thể tra tin tức cái rắm, cái này cùng không phải tìm kiếm người bị thương, cần chú ý khách mua thuốc xem bệnh. Cái đồ khốn vô tình vô nghi này, lúc này hắn còn muốn đi cùng tình nhân hẹn hò sao?”
Bành Tử Kỳ nói xong liền nắm chặt bả đao bên hông quay đầu rời đi.