Chương 68: Nhu tình mật ý
“Thiếu gia, không cần đâu.
Tiểu Địch thẹn thùng nói, nàng vẫn xưng hô theo thói quen, nhưng không hiểu sao trước kia trong lòng nàng coi hắn là ca ca, bây giở lại trở thành... thiếu gia, đúng là thiếu gia.
“Ngươi hiện giờ di chuyển không tiện, ta tới sơ long cho ngươi, đợi ngươi dường thương tốt. mỗi ngày lại sơ long cho ta”.
Hạ Tầm cầm lược nhẹ nhàng chải tóc cho nàng, vừa nói xong câu đó môi hắn đã lộ ra một tia cười ranh mành. Tiểu Địch giờ đã biết sơ long còn một tầng ý nghía khác, vừa nghe Hạ Tầm nói nàng liền muốn trốn vào trong chăn. Chỉ là nàng vẫn đang bị thương, muốn cử động thân thể thật sự rất khó khăn.
Hai tay nàng bị miếng vải trắng bao quanh kín mít. mỗi ngày thay băng cùng đều là do Hạ Tầm tự tay thực hiện. Trên người nàng khấp nơi đều có vết thương, riêng hai tay thương thế đặc biệt nghiêm trọng, loại ô cốt ngâm châm đã đem phần cơ nhuc dưới da nàng triệt để phá hủy, chỉ có thể chữa trị bằng cách khoét ra thịt nhão, đắp thuốc mờ lên, chở một lần nữa ứiịt bên trong hồi phục, nếu để nguyên không khoét, thịt nát bên trong sẽ ngưng kết dùn đẩy làm ngón tay trở nên xấu xí, thậm chí là ảnh hưởng đến hoạt động sau này.
Thống khổ như vậy nàng còn chịu đựng được, nhưng đối với việc Hạ Tầm hầu hạ nàng đã qua bảy tám ngày nàng vẫn chưa thể thích ứng, nàng xấu hố nói: “Sơ cái gì long, là... là chải đầu”.
Hạ Tầm nháy mắt mấy cái đầy vẻ trêu trọc nói: “Ngươi nói đúng rồi, sơ long chính là chải đầu”.
Tiểu Địch đỏ mặt cãi: “Lời... lời cửa miệng bình thường, đều chỉ nói là chải đầu”.
Hạ Tầm cười nói: “Được rồi, khi chúng ta nói chính là chải đầu. viết trên glấy thì lại gọi là sơ long”.
Tiểu Địch khẽ gắt một cái: “Xấu xa, người ta không thèm nghe người nói nữa”.
Vì mất quá nhiều máu nên mặt nàng có vẻ tái nhợt, phấn bôi trên mặt cùng chỉ phơn phớt nhưng bị Hạ Tầm trêu dùa nên gương mặt nối lên một chút màu hồng. Mái tóc dài phiểu phốt trên vai, hai hàng lông mày nhỏ nhắn, trên người bận một bộ quần áo rộng màu trắng, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Tiếu gia nương tử đứng ngoài cửa số ghé đầu nhìn vào bên trong, vừa thấy cảnh tượng bên trong liền mừng rờ mỉm cười một cái rồi nhẹ nhàng đi ra.
“Được rồi, tóc đã chải xong, nhìn càng lúc càng đáng yêu!”
Hạ Tầm khen một câu Tiểu Địch liền cười một cái thật ngọt ngào, nhưng khi nhìn thấy Hạ Tầm bưng tới một bát thuốc, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xị xuống, ánh mắt long long mỡ to ra nhìn Hạ Tầm đầy vẻ cầu xin, Hạ Tầm bất động thanh sắc nghiêm mặt nói: “Ngươi muốn uống đường, ta đã Bỏ đường, ngươi muốn uống lạnh bây giờ đã lạnh, đừng tìm cớ nữa. mỡ miệng ra!”
“Thiếu gia...”
“Mờ miệng!”
Cái miệng xinh xắn của Tiểu Địch mếu máo mở ra. hắn bưng bát thuốc nhẹ nhàng tiếp cho nàng uống.
“Thật khổ...”
Tiểu Địch vừa uống vừa kêu. Hạ Tầm thì vừa dỗ dành vừa đe dọa, một bát thuốc nho nhỏ mà phải mất nửa canh giờ mới liết.
“Được rồi, ngươi hãy nằm xuống nghỉ ngơi một chút” Hạ Tầm để bát thuốc xuống, kéo chăn đắp cho nàng rồi đứng dậy định đi.
Tiểu Địch mắt sáng ngỡi nhìn hắn gọi: “Thiếu gia.
“Hử?”
“Ta nghe cha nói...”
Tiểu Địch rúc cằm vào trong chăn, thân thể bên dưới co lại chỉ lộ ra đôi mắt trong sáng hỏi: “Ta nghe cha kể, khi ta mất tích, thiếu gia định treo giải thưởng năm nghìn xâu tiền để tìm ta?”
Hạ Tầm nhíu mày hỏi: “Như vậy thì sao?”
“Không... không sao...”
Tiểu Địch nhẹ nhàng chớp chớp mắt, ôn nhu nói: “Năm nghìn xâu... người ta... người ta làm sao giá trị nhiều tiền như vậy, chừng đó đủ đế mua vài trăm Tiêu Địch.
Hạ Tầm buồn cười liền nói: “Vậy ngươi định giá ngươi bao nhiểu tiền?”
Tiểu Địch chăm chú tính toán một lúc rồi đáp: “Mười... mười lăm xâu... bán ra chắc là được chừng đó?”
Hạ Tầm đứng nhìn nàng mà không nói gì, Tiểu Địch chột dạ vội vàng nói: “Mặc... mặc dù... ta không nấu cơm. không làm nữ công, nhưng ta... ta làm việc rất chịu khó. Chẳng lẽ đến mười lăm xâu tiền cùng không thể tới? Vậy thì mười ba xâu. không thể thấp hơn.
Hạ Tầm buột miệng cười, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên mũi nàng, ôn nhu nói: “Ngươi là báu vật vô giá, người khác trả ta bao nhiểu tiền ta cùng không bán”.
Tiểu Địch mặt mùi đỏ bừng, trong lòng ngọt ngào không bút nào kể xiết.
Hạ Tầm vừa xoay người đi tới cửa, Tiểu Địch lại gọi: “Thiếu gia!”
Tiểu Địch lo lắng nhìn ùãn ùoi: “Người kia... liệu còn ai tới tìm người gây phiền toái không?”
Hạ Tầm sắc mặt chuyển sang âm trầm, nhưng rất nhanh liền biến thành thoải mái mỉm cười nói: “Những ngày này ta một mực ở vừa bên cạnh ngươi đọc sách. Ta thấy trong sách có một câu rất hay, rất có đạo lý”.
“Câu gì vậy?”
“Vi nhân khu sử giả vi nô, vi nhân tôn xử giả vi khách, bất năng lập tóc giả vi tạm khách, năng lập túc giả vi cừu khách, khách cửu nhi bất năng chủ sự giả vi tiện khách, năng chủ sự tắc khả tiệm ác ky yếu. nhi vi chủ hì. Cố phản khách vi chủ chỉ cục: Đệ - bộ tu tranh khách vị, Đệ nhị bộ tu thừa khích, Đệ tam bộ tu sáp tóc, Đệ tứ bộ tu ác ky, Đệ ngù bộ nãi vi chủ. Vi chủ. tắc tịnh nhân chỉ quân hì, Thử tiệm tiến chỉ mưu dã”. (Tạm dịch: người có thể điều khiến là nô, người là tôn trọng là khách, người không thế ở lại là khách tạm. người có thể ở lại là khách lâu dài. khách lâu dài mà không thể làm chủ sự thì là khách thấp kém, có thể làm chủ sự những chuyện cơ yếu, đó chính là có thể làm chủ. Để từ khách đảo thành chủ: Bước thứ nhất tranh khách vị. bước thứ hai tìm cơ hội, bước thứ ba chen chân, bước thứ tư nắm lấy cơ hội, bước thứ năm bước lên làm chủ. Muốn làm chủ thì phải mưu đồ theo từng bước như vậy).
Tiểu Địch mờ mịt hỏi: “Có ý tứ gì?”
Hạ Tầm mỉm cười nói: “Ý tứ là làm khách làm cho tốt, có thể áp đảo cả chủ nhân”.
Hạ Tầm bước ra khỏi cửa. vừa được nửa bước Tiểu Địch lại gọi:
Tiểu Địch hàm răng trắng, ngọt ngào nói: “Không có viêc gì, thiếu gia!”
Hạ Tầm nhìn thấy liền- mỉm cười rời đi.
Hạ Tầm giết chết Lưu Húc cứu Tiểu Địch trở về.
Tin tức Tiểu Địch mất tích trước đó đã truyền khắp Thanh châu, nàng đã được cứu trở lại. đối với cái chết của Lưu Húc phải có giao phó, mặc kệ hắn giao cái gì, quan phủ nhất định là phải đi kiểm chứng, trong lúc vội vàng nghi làm sao có thể gạt được người, lần này là có chuyện xảy ra, cứu người quan trọng hơn, không thể nghĩ trước sau, cho nên chú định là không thế che lấp như cái chết của Trương Thập Tam, Phùng Tây Huy.
Đã như vậy, Hạ Tầm dứt khoát làm lớn chuyện, Tiểu Địch sau khi trở về một mực chắc chắn bị Lưu chưởng quỳ bắt cóc, muốn lợi dụng để cướp tài sản, Hạ Tầm mang tiền đến cứu người nhưng Lưu Húc lòng dạ tham lam muốn bắt luôn cả hắn. hai người giằng co nhau, trong lúc vô tình tranh đấu liền giết chết Lưu Húc.
Tri phủ lão gia, Phán quan lão gia rất thoải mái chấp nhận kết quả này, bởi vì hai vị lão gia đang vội đi Tế Nam.
Thanh Châu gần đây liên tiếp phát sinh trọng án, hai vị Tế Nam Bố chính sứ và Tế Nam Đề hình Án sát sứ đều bị chọc giận, hai vị đại nhân liên hợp lại với nhau cùng ra mệnh lệnh cường chế Tri Phủ và Châu Phán, hai người đi tới Tế Tam pliủ chờ xử lý, án vừa mới bắt đầu liôm nay hôm sau liền được phá, ít nhiều cùng coi là có một chút công lao.
Quan phủ ở đây làm ăn tắc trách qua loa đại khái, Hạ Tầm ngay lập tức đi tìm An Lập Đồng. Hắn đã suy nghĩ sẵn trong đầu quyết định nói nửa thật nửa giả với An Lập Đồng. Trong giả có thật, trong thật có giả mới dễ đàng mê hoặc con người. Hắn chuẩn bị nói cho An Lập Đồng biết Lưu Húc hoài nghi hắn liên quan đến việc Thập Tam Lang, Phùng Tống Kỳ chết, chính vì vậy nên mới bắt cóc Tiểu Địch, muốn tìm ra chứng cớ. Hắn cố gắng giải cứu Tiếu Địch nhưng Lưu Húc không nghe giải thích, trái lại còn muốn giết hắn, trong lúc tranh đầu vô tình giết chết Lưu Húc.
về phần An Lập Đông tin hay không tin chuyện này hắn không quan tâm. dù sao Trương Thập Tam. Phùng Tập Huy đều đã chết,
An Lập Đồng tuyệt đối không tìm thấy chứng cớ hắn đã làm, mà Lưu Húc lại vô tình chết trong lúc xung đột, cẩm Y Vệ điều tra chắc chắn không thế bắt tội hắn. Hắn giở đây cùng không sợ cẩm Y Vệ đến bắt người. Hắn đã nắm trong tay rất nhiều thứ: Đầu tiên, hắn là Dương Văn Hiên, một thân phận vô cùng chắc chắn, Thanh Châu phủ trên dưới đều công nhận, ngay cả thiếp thân nha hoàn Tiếu Địch cùng thừa nhận sự tồn tại của hắn,
Thứ hai, thanh danh của hắn tại Sơn Đông phủ lan truyền khắp nơi, từ sự kiện huyện Bồ Đài, giở đây ngay cả Giang Nam ứng Thiên Phủ cùng có người truyền bá câu chuyện về hắn, phải nói thanh danh của hắn lúc này không khác gì mặt trời giữa trưa.
Có đôi khi thân phận, danh vọng, địa vị chính là một lá bùa bảo hộ vô cùng chắc chắn, cẩm Y Vệ tuyệt đối không bao giờ công khai ứiấm tra hắn. huống chỉ phía sau hắn còn có Tề Vương làm chỗ dựa. Nhưng tấm da hô Tề Vương này sẽ không kéo dài được bao lâu. chuyện hắn đánh cược thua rất nhiều sản nghiệp đã truyền ra ngoài, chuyện về bại gia tử Dương gia trở thành chuyện để cho bậc phụ mẫu giáo dục con cái.
Thời gian gần đây trong thành Thanh Châu có hai vị cô nương danh
tiếng vang xa, một là Tử Y cô nương của “Kính Hoa thủy tạ” được mua so long với giá ba mươi xâu, nàng tự nhiên trở thành trò cười khắp đầu đường xó chợ, ngay cả khi vào trong nơi hoan lạc, những khách nhân cùng lôi ra kể với nhau, Tử Y Đằng cô nương năm ấy mười bảy tuổi trẻ đẹp như hoa, khuôn mặt lúc nào cùng đỏ bừng lên vì xấu hố, nàng giở đây hận Dương Húc muốn chết.
Một người khác chính là người được treo giải thưởng năm nghìn xâu. Tiểu Địch cô nương, tuy nói Tiếu quản sự cuối cùng chỉ dán cáo thị giải thưởng ba trăm năm mươi xâu, nhưng việc Dương đại thiếu gia dùng năm nghìn xâu tiền truy tìm nha hoàn thiếp thân đã được hạ nhân trong Dương phủ truyền khấp Thanh Châu.
Lúc đầu mọi người đều bán tin bán nghi với tin tức này, nhưng khi biết một mình Dương Húc cười ngựa ra ngoại thành, chiến đấu cùng kẻ xấu, cứu Tiếu Địch về sau một hồi huyết chiến, tất cả không ai dám hoài nghi nữa.
Từ khi biết tin đó, những cô nương trong thành Thanh Châu, nhất là những cô nương làm vợ bé, nha hoàn trong phủ đều mơ ước có một nam tử si tình như vậy xuất hiện trước mặt, nếu được như vậy chắc chắn bọn họ sẽ cùng người đó sống trọn một kiếp mãi mãi không xa rời.
Hạ Tầm đến gặp An viên ngoại đúng thời điểm An viên ngoại bị bệnh sốt rét. không muốn lây cho bằng hữu nên nhất quyết không chịu gặp mặt. Dương Húc và An viên ngoại là hảo hữu, An phủ từ trên xuống dưới đều nhận ra hắn. khi hắn kiên quyết đỏi gặp mặt bất đắc dì quản gia An phủ phải vào truyền lại cho An viên ngoại, An viên ngoại rốt cục cùng mời hắn đi vào nhưng phải nói chuyện cách một tẩm rèm.
An viên ngoại đắp ba lớp chăn, đầu đầy mồ hôi, mặt mùi xanh xao, bên cạnh có ít nhất mười hạ nhân đứng xung quanh mắt mùi người nào cùng mở thao láo, Hạ Tầm dưới tình huống này thật sự không có biện pháp nào nói chuyện với An viên ngoại, chỉ có thể ân cần hỏi ứiăm bệnh tình sau đó chấp tay cáo lui. Sau khi về Hạ Tầm liền viết thành một bức thư gửi đến An phủ nhưng An Lập Đồng tuyệt nhiên không chút phản ứng, Hạ Tầm không biết hắn rốt cuộc có thái độ gì, đành phải lấy bất biến ứng vạn biến chờ An Lập Đồng ra chỉêu.
Hạ Tầm tới tiền viện chợt nghe thấy âm thanh huyên náo truyền tới, đầu hắn tự nhiên ong ong cả lên. mấy ngày nay trong phủ hắn lúc nào cùng như vậy. Hạ Tầm bước nhanh về phía trước núp sau tấm bình phong nhìn trộm, quả nhiên đã trông thấy vài tên gia đinh cầm côn bống đứng trước cửa. bên ngoài có rất nhiều phu nhân đánh phấn dầy cộp trên mặt, cô nương trẻ trung cùng không hề ít, Tiếu Quản sự đầu đầy mồ hôi đang quơ quơ cánh tay lớn giọng giải thích.
Hạ Tầm không dám đi ra ngoài, đứng ỡ mặt sau tấm bình phong ứiăm dò nhìn ra, đang muốn gọi Tiếu Quản sự tới, bên ngoài những phụ nhân cùng ửúếu nữ kia đột nhiên thét chói tai ngã trái ngã phải, trong lúc nhất thời làn sóng nứt ra, trong đống son phấn xông ra hai công tử quăng mù cời giáp, mù cùng sai lệch, dây thắt lưng cùng bung ra, hai người thật vất vả xông tới, đẩy ra gia đinh ngăn cản cửa, đứng ở đại sảnh thở phì phò.
Hạ Tầm nhìn thấy không khỏi mỉm cười: “Chu Trì Hậu, Chu Trì Thuần, xem ra bọn họ cùng nên đến đây..