Cẩm Y Dạ Hành

Chương 70: Dạ hành nhân

Chương 70: Dạ hành nhân







Hạ Tầm đối với Thôi Nguyên Liệt tùy cơ hành động, lại truyền thụ một ít quan điếm tán gái, những biện pháp vừa đấm vừa xoa kia, hết sức có khả năng, trong đó phần lớn là tuyệt chỉêu sát thủ mấy ngàn năm nay các nam nhân nghiên cứu ra để chuyên môn đối phó với tình nhân của mình. Bành Tử Kỳ ở một bên hiếu kỳ nghe, khuôn mặt đỏ bừng, muốn cười lại không thể cười, chờ Hạ Tầm nhìn nàng, lại biến thành một bộ dáng cười lạnh.


Trong lòng Hạ Tầm thinh thoảng lại xuất hiện một cảm giác kỳ quái, rõ ràng trước mặt hắn vẫn là Bành Tử Kỳ trước kia, nhưng cảm giác khi đối mặt với nàng lại biến hóa nghiêng trời lệch đất, loại biến hóa này bắt đầu khi hắn cứu Tiếu Địch trở về.


Trước kia hắn và Bành cô nương luôn luôn có một tầng ngăn cách, ngay cả khi hai người cùng chung chí hướng, liên thủ đối phó với ác nhân Cừu Thu huyện Bồ Đài, lúc Bành Tử Kỳ sinh bệnh, hắn ôm nàng đến tận huyện Dương Cốc cầu y, rồ ràng lúc đó tình cảm thân thiết hơn một chút, kết quả vẫn luôn bất hòa, giống như đun nước ở trên cao nguyên, mâi không đạt đến nhiệt độ cần thiết để nước sôi.


Mà hiện tại. sự tình tựa hồ trở nên điên đảo, quan hệ hai người luôn luôn có một loại muốn phá vờ glấy bọc cửa số. tựa hồ như có một bên chủ động, quan hệ hai người sẽ phát sinh biến hóa về chất. Hạ Tầm đã từng trải qua cảm giác này, khi hắn và một nữ hài tử dần dần bắt đầu sinh ra ý nghi yêu thương, hai bên còn không rõ tâm ý đối phương thế nào, chỉ có thể thông qua tiếp xúc như có như không ngôn ngữ cùng động tác để ứiử lẫn nhau.


Đó là một loại mập mờ, mập mờ rất ngọt ngào.


Nhưng mà đối với giờ phút này hắn mà nói, loại mập mờ này là có độc. Bởi vì lão gia của Hạ Tầm tại Giang Nam đã định ra một nữ nhân hứa hôn sắp thành lào bà của hắn. Còn có Tiểu Địch, thái độ Tiếu Quản sự cùng Tiếu gia nương tử cho dù là người mù cùng nhìn ra được, hắn chỉ là vẫn không rõ cảm tình Tiếu Địch tiểu nha đầu kia đối với hắn là ngường mộ đối với huynh trướng, hay đã trở thành tình cảm ái mộ của một thiếu nữ đối với một nam tử.


Hạ Tầm trước kia từng cố gắng cải thiện quan hệ với Bành cô nương, mặc dù khi rảnh rỗi thường trêu dùa vài câu. nhưng bởi vì bộ dáng lạnh lùng của Bành Tử Kỳ, cùng không nghĩ tới bước cuối cùng, giở đây thái độ Bành Tử Kỳ thay đối rất vi diệu, tầng cửa số kia tựa hồ đâm một cái liền bị phá vờ, hắn ngược lại bắt đầu ước thúc chính mình, khiến cho nước sôi hạ nhiệt độ. Điều này làm đôi mất Bành cô nương mang theo vài phần u oán trách cứ, khi nàng nhìn thấy bộ dáng lơ đãng của hắn.


Sắp xếp cho Thôi Nguyên Liệt ở đây, Thôi Nguyên Liệt và Chu Thiện Bích một đôi tiểu tình nhân thiên ân vạn tạ cảm kích trong lòng, Hạ Tầm và Bành Tử Kỳ lại cùng nhau trở về Dương phủ. Đám nữ nhân muốn tự mình đề cử mình bị Tiếu Quản sự đuổi đi, đang lúc miệng đắng lười khô định uống chút nước chợt thấy Hạ Tầm trở về liền vội vàng đứng lên chào đón: “Thiếu gia!”.


Hạ Tầm ngó ra ngoài nhìn, trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi hỏi: “Những người kia đã đi hết chưa?”


Tiếu Quản sự cười khổ nói: “Đi rồi, mỗi ngày đến một đàn, cả ngày bị các nàng lớn tiếng huyên náo, chuyện đứng đắn chăng quan tâm làm. Thật vất vả mới được thanh nhàn một hồi, thiếu gia, ta có vài việc, muốn cùng thiếu gia ngài”.


Tiếu Quản sự vừa nói có chỉnh sự, Bành Tử Kỳ lập tức tự giác tránh đi, nàng đến hành lang bên dưới, khoanh tay đứng thẳng, giống như đang ngấm nhìn phong cảnh, không ngỡ nàng cùng rất hiểu chuyện, thật là người biết điều.


Vấn đề là... Bành cô nương có thính nghĩ siêu cấp, cùng không phải hình thành do luyện võ mà là một loại thiên phú. võ công cha nàng cao minh hơn nàng rất nhiều nhưng nếu so sánh ứiính lực thì còn thua kém nàng rất nhiều, cả Bành gia không ai có đôi tai sánh được với nàng. Bành cô nương sao, người ta là một nữ nhân, đừng bao giờ mong nàng trở thành quân tử.


Tiếu Quản sự nói: “Việc thứ nhất, là Lâm Bắc Hạ Lâm chưởng quỹ đã kiếm đủ tiền muốn chuộc cổ phần tiệm cầm đồ, phái người đưa thư, hỏi thiếu gia ngài khi nào thì qua đấy một chuyến, thanh toán xong tiền khế. Thứ hai, là các vật liệu sất thép kia liên lạc với thiếu gia sấp vận chuyến đến. đến lúc đó muốn thông qua Thanh châu phủ vận chuyển đi ra ngoài, rất nhiều vật liệu sất thép vào thành, cần được Tề vương phủ phái người trông nom, tránh việc bị người Thanh châu phủ nha điều tra ra, gây nên phiền toái, điêm này, mời thiếu gia báo qua với Tề vương phủ.


Việc thứ ba, mấy tác phường chúng ta ‘thua cuộc’ đã chuyển cho Tào Ngọc Quảng, Giang Chỉ Khanh, thu hồi lại số tiền kia, là khoản tiền ngẩn hạn cho vay đi ra ngoài, hướng đầu tư hiện nay đã chuyến về hướng ứng Thiên, lại lưu một bộ phận cho thiếu gia khi đến Bắc Bình chỉ dùng, chuyện này mong thiếu gia cho biết tin tức chính xác. Còn chuyện cuối cùng... tiệm thuốc Tôn gia ngày mai sẽ tố chức hôn nhân, Canh viên ngoại gửi thiếp mời, không biết thiếu gia người có đi hay không, muốn chuẩn bị những thứ gì lễ vật. phân phó xuống để lão Tiếu đi xử lý”.


Hạ Tầm thân thể chắn động hỏi: “Tôn gia muốn tố chức hôn nhân? Nhanh như vậy đã..


“A?”


Tiếu Quản sự có chút ngạc nhiên nhìn về phía hắn. Hạ Tầm khôi phục bình tình, phất phất tay nói: “Không sao, chỗ Lâm viên ngoại không cần đưa túi, buối chiều ta sẽ qua. về chuyện nguyên liệu sắt théps vào thành, sau khi qua hiệu cầm đồ Lâm gia, ta sẽ đi vương phủ tìm Thư công công, mời hắn lưu ý là được.


Chúng ta giở đây phải chỉ rất nhiều khoản tiền, hành trình đến Bắc Bình không dùng được, người giở đây từng bước chuyển hướng về phía ứng Thiên, tìm mấy nhà thanh danh tốt, ngân hàng tư nhân có trụ cột chắc, tạm thời đem khoản tiền này cho vay ra ngoài”.


Tiếu Quản sự liên tục gật đầu ghi nhở trong lòng.


Hạ Tầm trầm ngâm một chút rồi tiếp tục nói: “về phần hôn nhân ở Tôn phủ...”


Bành đại tiểu thư đứng ở hành lang dưới nhà giả bộ xem mây xem cây cối ngấm phong cảnh lỗ tai có chút giật giật, nghe càng thêm cấn thận, nàng giở đây đã biết Hạ Tầm chính là Hạ Tầm, không phải tên lãng tử

Dương Văn Hiên thông đồng với mẹ con Tôn thị không có đức hạnh, nàng rất ngạc nhiên, không biết Hạ Tầm định đối mặt như thế nào với cái số nợ rối mù Dương Văn Hiên lưu cho hắn.


Hạ Tầm trầm ngâm một lúc, trong lòng đột nhiên khẽ động, vội hỏi: “Họ mời những ai? An viên ngoại cùng sẽ đi?”


Tiếu Quản sự nói: “Lão Tiếu ta chỉ nghe phong phanh. Tôn phủ bây giờ đang chuẩn bị lễ cưới, mời rất nhiều họ hàng thân thích, bằng hữu, vằng lai thân sì. An viên ngoại và Canh viên ngoại là người quen, chắc cùng sẽ đi thôi”.


Hạ Tầm trong lòng mừng thầm: “An mập mạp bây giờ như chỉm sợ cành cong, căn bản không dám cùng ta tiếp xúc, ta định lấy mấy chuyện ma quỷ lừa gạt hắn nhưng không có cơ hội. Tuy nhiên người này tham tiền, Tôn gia là khách hàng lớn của hắn, lần này tố chức hôn sự, nhất định mua rất nhiều lụa từ phía hắn, càng như vậy hắn càng không có lý do không đi, như vậy mà nói, ta và hắn sê có cơ hội thành thật cùng nhau nói chuyện”.


Nghi đến đây, Hạ Tầm nói: “Tốt, ngươi chuẩn bị ít tơ lụa, bánh hi và hai mươi xâu tiền, ngoài ra chuẩn bị thêm một bộ trang sức ngọc phi thúy, ta muốn tới Tôn phủ chúc mừng hôn lễ”.


Tiếu Quản sự cùng không hỏi nhiều, vuốt cằm nói: “Vâng, lão Tiếu đã nhớ kỳ, thiếu gia nếu không có việc gì nữa... lão Tiếu phải đi làm việc.”


Hạ Tầm gật gật đầu, đợi Tiếu Quản sự đi khỏi hắn mới chậm rãi đi kliòi thư phòng, tới bên ngoài hành lang chắp tay đứng bên hiên, đối diện với Bành Tử Kỳ

Thu ý dần dần dày đặc, bóng cây dần dần chìm sâu. phóng tầm mắt nhìn lại, trời cao vân bay, mây xanh, tuyết trắng, cấu ghìm ra một thiên địa rộng lớn mà thâm thúy.


Hạ Tầm đưa mắt lên nhìn mây trời, trong đầu nghĩ: “Chỉ cần nàng thành hôn, ta sẽ hết vướng mắc với nàng. Diệu Dặc đã không còn là một cô nương mới lớn, nàng có quan điêm suy nghĩ riêng, thành thân xong sẽ cùng với trượng phu chung sống hạnh phúc. Đoạn nghiệt duyên do Dương Văn Hiên gây ra đã đến hồi kết thúc”.


Bóng đêm tăm tối.


Bành Tử Kỳ một mình ngồi trên mái hiên, mang theo một bầu rượu trongtay, trăng rằm tròn trịa lơ lửng treo trên đầu nàng.


Đối với Dương Húc trước kia, nàng chưa bao giờ thấy có cảm tình với hắn. Khi đó nàng đã biết bản chất con người Dương Húc, nên thủy chung không để bản thân rơi vào lưới tình, cho dù thinh thoảng vẫn xuất hiện chút tình cảm mập mờ nhưng không lún vào quá sâu. Tuy nhiên từ khi nàng biết Dương Húc không phải là

Dương Húc, xiềng xích trói chặt linh hồn đã bị mở tung, tình cảm cứ thế phát triền không thể kìm nén.


Hạ Tầm... hắn là người thay thế Dương Húc, Dương Húc sinh ra đã là quan, nàng và hắn thân phận khác biệt quá lớn. Huống chỉ, hắn còn có một vị hôn thê. Nếu hắn cứ thế là một tên vô si, nàng sẽ đủ sức ước thúc tình cảm của mình, nhưng bây giở lại khác, yêu mà không thể thố lộ.


“Ta nên làm gì bây giờ?”


Bành Tử Kỳ thờ dài một hơi rồi nằm xuống mái hiên, đầu nàng gối lên hai tay, đưa mắt nhìn trời.


Trên bầu trời đầy những vì sao, hai con ngươi nàng nhìn thấy tự nhiên lóe sáng.


“Thái Công của ta làm sao lại lấy Thái Nãi? Ổ, nghi tới. chỉ là chút đồ ăn, Thái Nài đói bụng đến sấp phải chết đã gả về nhà của mình. Nhưng hắn còn không có thảm đến tình trạng đó. Ổ... Tam cô nãi nãi, tam cô nãi nãi là đoạt một thư sinh nghèo..


Nàng vuốt vuốt mùi. mỉm cười nghi: “Lúc đó là thời loạn thế, giở đây... không được”.


“Ôi chao, phiền chết đi được! Trước kia hán trêu chọc ta, ta không để ý đến hắn. Giở đây muốn hắn trêu trọc, hắn lại không dám, đúng là nam nhân xấu mà”.


Bành Tử Kỳ oán hận vung tay lên như muốn đánh Hạ Tầm, trong lòng nàng phiền nào nhìn lên bầu trời đầy sao lấm bấm: “Kỳ hạn ba tháng đến rất nhanh, tên hỗn đản kia hình như không có ý định giữ ta lại.


Bành Tử Kỳ u oán thờ dài, bỗng nhiên tai nàng nghe thấy một tiếng động rất nhỏ.


Bành Tử Kỳ liền bật người ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh, trong nội viện vắng vẻ không một tiếng động, tiếng động vừa xong cùng không thấy đâu nữa.


Bành Tử Kỳ không bỏ cuộc, nàng rất tự tin vào thính lực của mình, âm thanh là từ thư phòng Hạ Tầm truyền đến. chỗ đó ban đêm căn bản không ai lui tới. Nàng biết rất rõ tình trạng canh gác hậu viện của Dương gia, ai ra ai vào đều nắm trong lòng bàn tay.


Bành Tử Kỳ nhún người một cái, cả người giống như lông chỉm nhẹ nhàng rơi xuống đất. tay cầm chặt chuôi đao đi về phía thư phòng.


“Con mẹ nó! Đây là chỗ nào? Sao nhiều phòng quá vậy?”


Lê Đại Ẳn đã phá khóa cửa, hắn chỉ có thể nhẹ nhàng che dấu hành tung, dùng ánh lửa lập lòe nhìn khắp nơi trong phòng, vừa nhìn vừa than: “Mẹ nó chứ, nhìn qua cứ tưởng là thư phòng! Dương Húc tiếu tử sao có thể ngủ ở đây?”


Lê Đại Ắn thối tắt ngọn lửa bỏ vào trong ngực, đang muốn rón rén đi ra ngoài thì trong lòng khẽ động: “Khoan khoan, thư phòng, bình thường trong thư phòng đều đặt những thứ trọng yếu, khế ước mượn tiền của Tiểu thư nhà ta rất có thể được Dương Húc cất dấu ở đây? Nếu như ta tìm thấy rồi hủy đi, sau đó tìm

Dương Húc xử lý, chẳng phải món nợ đó không cần phải trả?”


Lê Đại Ẳn nghĩ đến đây liền một lần nữa kéo tấm màn lại, kích động bật lửa lên. một lần nữa tìm kiếm lục tung căn phòng lên.











Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất