Chương 80: Nhân sinh trường hận thủy trường đông (2)
Bành Tử Kỳ nhẹ nhàng mỉm cười, bước đến gần Hạ Tầm, cánh tay hất rau rác trên vai Hạ Tầm xuống, ôn nhu nói: “Tốt rồi, Tri phủ đại nhân đã đến, việc ở đây có thể giao cho quan phủ xử lý, chúng ta đi thôi”.
Lúc này một người đeo khăn tang giận quá chạy đến chỉ vào mặt Hạ Tầm nói: “Ngươi không được đi! Chuyện này liên quan đến ngươi.
“Tiểu huynh đệ, hai chúng ta ra đây tâm sự!”
Giáo đầu võ quán Bành gia Lãnh Vô Kỳ dùng tay chộp vào vai người vừa nói, khuôn mặt lộ nét cười âm hiểm đem hắn mang đi luôn.
Hạ Tầm cười khổ thở dài nói: “Tôn gia.
Bành Tử Kỳ ôn nhu nói: “Có một số việc cần phải chính mình tự gánh chịu, người bên ngoài không thế thay thế!”
Hạ Tầm trầm ngâm gật đầu. Hắn nhìn qua cửa chính vẫn đang đóng chặt của Tôn gia rồi cùng Bành Tử Kỳ sóng vai rời đi.
“Bích vân thiên, hoàng hoa địa, tây phong khẩn, bắc nhạn nam phi. Hiểu lai thùy nhiễm sương lâm tày? Tồng thị li nhàn lệ. Hận tương kiến trì. oán phụ khứ tật. Liễu ti trường ngọc thông nan hệ, hận bất thiến sơ lâm quải trụ tà huy. Mã nhân truân truân hành, xa nhân khoái khoái tùy, khước cáo liễu tương tư hồi tị, phá đề nhân hựu tảo biệt li, thính đắc nhất thanh khứ dà tùng liễu kim xuyến, diêu vọng kiến thập lí trường đình giảm liễu ngọc cơ: Thử hận thùy tri?”.
Hí lầu lý chỉnh xướng lên “Thôi Oanh Oanh Đợi Nguyệt Tây Sương Ký”, Hạ Tầm trong tay nắm cuốn sách cuối cùng cùng không có trả lại, buồn buồn thở dài.
Tôn Tuyết Liên, tôn Diệu Thương hai mẹ con xe ngựa đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, dược phô Sinh Xuân đường bị Tào Ngọc Quảng dã tâm bừng bừng chuẩn bị tại địa bàn Thanh châu đại triển quyền cước thu lấy, Tôn gia nhanh chóng bán sạch toàn bộ gia sản. Bồi thường cho gia quyến người chết, phân phát tất cả nô bộc trong phủ, sau đó lặng yên đi xa, trước khi đi, lại đen khoản tiền thiếu nợ Dương Húc cả vốn lẫn lãi cho lão quản gia đưa đến phủ hắn, chờ hắn nhận được tin tức, thì người sớm đã không biết tung tích, thậm chí không biết là đi về phương hướng nào.
Đau thương đến từ trong lòng. Rời khỏi Thanh Châu đầy đau thương, kết thúc ân oán với Dương Húc, đây cùng là lựa chọn tốt nhất của các nàng.
Trên đường có mấy xe ngựa đi qua, đến gần hắn liền dừng lại.
Một cỗ xa phía trước vén màn lên, An viên ngoại béo ục ịch như một pho tượng phật di lặc ngồi sẵn bên trong, An viên ngoại trên mặt nở nụ cười, nhìn có vẻ hơi ngốc nghếch lớn tiếng nói: “Dương... Dương huynh, ta muốn rời khỏi đây, ngươi... Hãy bảo trọng! Ha ha.
Hạ Tầm không nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu, An mập nói xong liền chảy cả nước miếng vội lấy tay lau đi, cánh tay còn lại phất phất, mồm lắp bắp nói: “Đi... xe đi...”
Đoàn xe An gia lộc cộc rời khỏi thành, Hạ Tầm chỉ có thể nhìn bóng lưng hắn mà cười khổ trong lòng.
Từ lúc An viên ngoại nghe từ chỗ lang trung Phương Tử Nhạc nói người trúng Khiên Cơ độc mặc đù được cứu sống, cùng sẽ lưu lại một ít di chứng như đau đầu, choáng váng, ù tai, mặt tê dại. Người run rẩy, thậm chí thần trí ngơ ngác, An mập lập tức như đã chuẩn bị sẵn dính tất cả các đi chứng đặc thù này.
Hắn đau đầu, choáng váng, tai bị ù. Mặt hắn tê dại, thỉnh thoảng hắn run rẩy vài cái, nghe nói mấy ngày hôm trước còn thần kinh thất thường, đem cửa của Tri Phủ nha môn nhân trở thành nhà xí. Ở trước mặt mọi người cởi áo nới dây lưng thuận tiện một phen...
Tóm lại hắn hiện tại đã bị phế, triệt để bị phế!
Cho nên. An mập có thể chảy nước miếng, bù đầu. Phát ra thần kinh, hợp tình hợp lý trở lại Kim Lăng...
Ai nói hắn ngốc? Đây mới đúng là người thông minh nhất!
Đối với An viên ngoại di chứng Khiên Cơ, Hạ Tầm lòng dạ biết rõ, đối với ý định của An viên ngoại, hắn cùng vừa xem là hiểu ngay, nhưng mà hắn không muốn lại đánh chủ ý tới An viên ngoại, từ khi hắn biết được An viên ngoại là chính miệng nghe Lê Đại Ẩn nhận tội toàn bộ tội danh giết chết Trương Thập Tam cùng Phùng Tây Huy, người này còn sống ý nghĩa đã vượt xa chết đi.
Huống chi Thanh Châu giờ đây đã trải qua vô vàn sóng gió, Thanh châu phủ nha, Bố Chính Sứ Ti, đề Hình Án Sát Sứ Ti, tất cả mọi người đều muốn nổi điên, cả Thanh Châu nổi điên, nói không trừng trị Kim Lăng Cấm Y Vệ cùng sẽ nổi điên, cố quá thành quá cố, đạo lý này hắn đương nhiên hiểu rõ.
Hạ Tầm chỉ nghĩ đến tâm sự của hắn, không hề để ý đến ánh mắt u oán của Bành Tử Kỳ, kỳ hạn ba tháng lập tức tới ngay, cho dù chưa đến kỳ hạn thì hung thủ hành thích hắn đã đền tội, nàng không còn lý do nào để tiếp tục ở lại bên cạnh hắn, trong nhà đã phái người đến hỏi nàng bao giờ trở về, nhưng tên tiểu tử trước mặt một câu giữ nàng lại cùng không chịu nói, đúng là một tên đầu gỗ mà!
Hạ Tầm ngẩng mặt lên, điều chỉnh tính thần, thúc ngựa nói: “Đi thôi, chúng ta trở về”.
Bành Tử Kỳ âm thầm cắn răng một cái. Rồi thúc mạnh ngựa chạy theo.
Ngựa đến trước cửa Dương phủ đúng lúc nhìn thấy hai bóng người đi tới. Nhìn thấy mặt hai người. Hạ Tầm liền xoay người xuống ngựa bước nhanh đến đón, trước mặt hắn là Thôi Nguyên Liệt, theo sau là quản gia Chu phủ Chu Động, thôi Nguyên Liệt cao hứng chạy đến cúi người chào một cái rồi phi thường kích động nói: “Văn Hiển huynh, đại ân đại đức của huynh, suốt đời đệ không thể quên, xin nhận một lễ của tiểu đệ”.
Hạ Tầm vội vàng đỡ hắn dậy, liếc mắt nhìn qua Chu quan gia Chu Động một cái rồi cười nói: “Chuyện gì mà làm người vui mừng đến vậy?”
Thôi Nguyên Liệt khoa chân múa tay vui mừng nói: “Nhạc phụ đại nhân đã đáp ứng lời cầu thân của nhà ta, ha ha.., tiểu đệ có thể cùng Thiện Bích kết làm phu thê là nhờ huynh trưởng hết lòng trợ giúp, Nguyên Liệt được hạnh phúc này đều là do huynh trưởng ban tặng, phần đại ân đại đức này, Nguyên Liệt cả đời không dám quên”.
“A? Chúc mừng, chúc mừng!” Hạ Tầm vừa nghe thấy liền vui vẻ nói, Thôi Nguyên Liệt ghé đầu lại gần tai hắn, tươi cười như hoa nói: “Nhạc phụ đại nhân chăng những đáp ứng việc cầu thân của nha ta, lại còn... Muốn ta nhanh chóng thành thân, ha ha ha.., tiêu đệ rất nhanh sẽ trở thành tân lang”.
Hạ Tầm khẽ giật mình, sau đó liền lập tức hiểu ra, chuyện hai người bịa đặt đã có tác dụng không ngờ, Chu đại nhân lo lắng thai nhi trong bụng nữ nhi to lên, không thể che dấu làm Chu gia mất mặt, nhịn không được cùng cười khanh khách lên.
Bành Tử Kỳ ở một bên oán hận nghĩ: “Nếu thích làm mai cho người khác như vậy, tại sao không giúp ta..
Đau khổ, mặc dù là một bộ phận không thể thiếu trong cuộc sống, nhưng mà vẫn còn có vui vẻ cùng tương lai, cuộc sống kia chính là vinh viễn làm cho người ta mong đợi. Hạ Tầm thay Thôi Nguyên Liệt cảm thấy cao hứng, vốn lòng có chút tinh thần sa sút lại một lần nữa phấn chắn lên.
Chu quản gia Chu Động ở một bên một mực mỉm cười nhìn hai người nói chuyện, cặp mắt lão đảo đi đảo lại trên người Hạ Tầm giống như băn khoăn một hồi, rồi mới lấy trong tay áo ra một tờ giấy, chậm rãi đưa tới nói: “Dương công tử, ngươi xem vật này..
“Đây là cái gì?”
Hạ Tầm mở tờ giấy ra nhìn, hóa ra lại là danh sách bắt đền, trong lòng không khỏi cảm thấy tức cười, gật đầu nói: “Ha ha, ta hiểu, ta hiểu”. Nói xong liền xé vụn tờ giấy ngay trước mặt Chu quản gia.
Chu Động một đôi mắt lão ngóng nhìn Hạ Tầm thật sâu, khóe môi chậm rài nâng lên một nét cười ý vị thâm trường, hắn có chút cúi người xuống, nếp nhăn như cây khô trên mặt, liền bởi vậy mà có vẻ càng sâu.
Một trận gió thối qua kéo theo vài chiếc lá héo úa.
Thu ý đã sâu, gió tây lên, cái lạnh đã tràn tới Thanh châu.
Như Nguyệt
Quyển 2: Sấm Bắc Bình