Chương 84: Một nhành cây mắc cỡ
Đả Tự: Bảo Ngọc Ăn Đậu Hũ--- 4vn. eu
Qua Tề Hà, vượt Vũ Thành, hôm nay đoàn người đến huyện Bình Nguyên.
Trên đường đi. Hành khách từ trên xuống dưới nhiều lần thay đối. Hạ Tầm phát hiện khách đường dài có tống cộng sáu người, gồm hắn và Tây Môn Khánh, hai vị đại hán khôi ngô cộng thêm hai nữ tử trẻ tuổi, vài ngày sau, mọi người lẫn nhau đã có nhiều ít quen thuộc chút ít, Hạ Tầm đã biết hai đại hán là sâm khách thường qua lại quan ngoại, người lớn tuổi gọi là Cô Chu. Nhỏ tuổi gọi là Kha Sóc.
Nhân sâm trăm năm Trường Bạch sơn ở đó bán không được tiền, nhưng chỉ cần mang một cây về quan nội, giá trị liền gấp mấy trăm lần, chính vì thế nên hai người sâm khách này trông thô tục nhưng ra tay lại cực kỳ giàu có, trên đường đi, hai người đều ở phòng thượng đẳng, ăn đồ ăn đắt nhất.
Hạ Tầm và Tây Môn Khánh trên giấy thông hành ghi là người bán hàng da ở Từ Châu, cuộc sống hằng ngày không thể quá khoa trương, nhưng mà hai người ăn ở cùng không tính là quá kém, có khi thức ăn không tốt, hai người sẽ tùy tiện lấy cớ không ăn, sau đó chạy ra đi tìm nơi khác ăn ngon hơn.
Về phần hai nữ tử, không ai biết tên họ, các nàng xưng hô tỷ muội với nhau, tên hai nàng chỉ có trong tay nhà xe mới có được, cùng chỉ có tuần kiểm ven đường đi mới có quyền kiểm nghiệm, các nàng tự mình không nói. Người ngoài tất nhiên không tùy tiện hỏi khuê danh của một cô nương.
Thoạt nhìn qua các nàng rất không phải nhà giàu có, trên đường đi toàn chọn phòng giá thấp nhất, có khi còn ờ chung với nữ tử khác, ăn thì càng đơn giản, một chén cháo với đĩa dưa muối làm điểm tâm, một cái bánh nướng và một đĩa dưa muối làm cơm trưa, cơm tối lại là một đĩa dưa muối và một cái bánh nướng, thấy vậy Hạ Tầm và Tây Môn Khánh lén nói hai nàng là cô nương bánh nướng.
Tây Môn Khánh thấy nữ nhân xinh đẹp là lại xấn đến gần làm quen, không biết đã qua bao nhiều lần cố gắng, nhưng vị cô nương tỷ tỷ như một cành cây mắc cỡ, cứ hơi nhìn vào mặt nàng là nàng lại xấu hổ cúi đầu, ngươi cố ý đến gần chưa kịp nói với nàng câu nào thì nàng đã đỏ bừng mặt cúi gằm đầu xuống, ngươi cùng xe ngồi duỗi chân ra không cận thận đụng phải váy áo nàng, nàng cùng đỏ mặt xấu hổ cúi đầu.
Tây Môn Khánh chưa bao giờ gặp qua cô nương nào hay xấu hổ thẹn thùng đến như vậy, dù là hắn ở trước mặt mỹ nữ luôn luôn là xáp tới, da mặt thật dày, mấy lần thử xuống cùng không sao, vài chục lần thử xuống cùng đã cảm thấy chán nản, từ đó về sau cùng không đến gần.
Xe ngựa thường đi con đường này đến Bắc Bình, nên đối với thời gian dừng chân nghỉ trọ rất chuẩn, lúc chạng vạng tối vừa mới vào đến trấn Bình Nguyên. Xe ngựa ngoặt đông ngoặt tây một hồi, tới một khách sạn nhỏ thì dừng lại, chỗ này so ra vắng vẻ, chung quanh khách điếm rộng rãi, dễ dàng dừng xe ngựa, cửa ra vào đã ngừng vài cỗ xe ngựa, có xe của hãng xe Tứ Quý Tế Nam, cũng có khách thương lữ hành từ các nơi khác.
Bình Nguyên là huyện nhỏ, ngày xưa lúc Lưu Bị chưa nổi danh từng đến đây làm huyện lệnh, nói chung vẫn là một địa phương được ghi trong sử sách, khách điếm mà bọn họ ở không lớn, Hạ Tầm đã sớm chú ý, các hàng xe tự chọn khách điếm, bọn họ vô cùng quen thuộc với nhau, làm như vậy mới có thể bảo vệ khách nhân an toàn, nhưng về khoản chỗ ở, ăn uống, vệ sinh thì hơi kém, dù sao ở hay không cùng là quyền của khách.
Đồ ăn trong quán không mặn không nhạt, hai người ăn mấy miếng liền nhìn nhau ra hiệu, lấy cớ có việc liền đi ra ngoài tìm tiệm cơm khác, đi tới bên cạnh cửa. Nhìn thấy bánh nướng tỷ tỷ cùng bánh nướng muội muội ngồi ở một bàn phía trước, hướng về phía tiểu nhị xin hai chén nước sôi, đang gặm bánh nướng đã cứng.
Hạ Tầm cùng Tây Môn Khánh ra khỏi khách điếm, tại đầu đường chẳng có mục đích đi dạo một hồi, nhìn thấy một quán thịt lừa phong vị, liền đi vào mua một ít thịt lừa phong vị của địa phương, lại thêm ít thịt lừa nướng làm điểm tâm, lúc này mới chuẩn bị quay về khách điếm.
Lúc này sắc trời đã tối, người đi lại trên đường không nhiều lắm, nhất là vào lúc cuối thu đầu đông, gió lạnh thối, cũng có cảm giác rét lạnh, vốn đây là một huyện nhỏ, trên đường rất khó nhìn thấy người, chỉ thấy mấy đứa nhỏ ham chơi chưa về nhà, mấy con mèo trên đầu"tường, cùng đã cảm thấy cao hứng.
Trong khi đang đi. Một vị đại tẩu chợt chui từ trong phòng ra, đứng ngay trước cửa, hai tay chống nạnh, vận hết khí lực hét lớn: “Nhị cẩu tử! Đứa nhỏ chết tiệt kia. Mặt trời đã xuống núi, còn chưa chịu về hay sao?”
Hạ Tầm vừa đi tới, bị tiếng rống làm cho giật nảy mình, không khỏi bật cười nói: “Đại tẩu Sơn Đông quả thực là bưu hãn hơn người”.
Tây Môn Khánh bất giác nhớ tới nương tử Tiểu Đông ở nhà mình, trong lòng có chút ưu tư gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ài! Nữ nhân, tính tình ôn nhu vẫn tốt hơn, ngươi nhìn bánh nướng cô nương và Tiểu Đông nhà ta xem, nếu Tiểu Đông có thể có một nửa ôn nhu ngại ngùng của bánh nướng cô nương thì ta sẵn sàng chấp nhận ăn chay ba năm... Hả?”
Tây Môn Khánh vừa nói đến đây liền kéo Hạ Tầm vào góc tường, Hạ Tầm cùng là người cơ cảnh, mặc dù không hiểu nguyên nhân nhưng cùng lập tức ấn thân vào tường, thấy Tây Môn Khánh ngoái đầu nhìn ra ngoài hắn liền vội vàng nhìn theo.
Khoảng hơn mười bước trong ngõ hẻm có một tiệm cầm đồ, cửa ra vào treo hai ngọn lồng đèn làm bằng giấy Cao Ly màu đỏ, phía trên viết chữ “Phúc”. Dưới bậc thang bên cạnh đường, một vị cô nương nhỏ bé yếu ớt xinh đẹp nho nhã, trước mặt nàng là một đại hán dáng người khôi ngô, cánh tay hắn vịn trên tường vừa vặn chắn hết lối đi của nàng.
Hạ Tầm ánh mắt từ bên cạnh vai đại hán này lướt qua, vị cô nương kia chăng phải là bánh nướng cô nương sao, đại hán cùng nàng đứng đối diện kia, tuy chỉ xem được bóng lưng cùng non nửa gò má bên mặt, Hạ Tầm liếc qua đã nhận ra chính là sâm khách Quan Đông Cổ Chu, mấy người cùng xe đi vài ngày, Hạ Tầm tuyệt sẽ không nhận lầm.
Chỉ nghe Cổ Chu hắc hắc cười nói: “Tiểu nương tử không cần phải sợ, Cố mỗ không phải người xấu, tục ngữ nói, trăm năm có duyên thì cùng xe, ngàn năm có duyên thì cùng giường, ta và cô cùng đường cùng xe, đồng hành cùng dừng lại, xem ra chúng ta đã có trăm năm duyên phận từ kiếp trước có đúng không? Ta đây chỉ muốn giúp cô mà thôi”.
Cô nương bánh nướng đỏ mặt, vân vê góc áo, rụt rè e lệ nói: “Cố đại thúc muốn trợ giúp ta?”
Cổ Chu nhìn từ trên xuống dưới thân hình thon thả, khí chất diệu như u lan của cô gái, hắn tấm tắc khen: “Cô nhìn cô đi, dung mạo như hoa xuân, lại phải chịu nhiều khổ cực đến vậy, thật ra trên đường ta đã chú ý, trong bọc hành lý tiểu nương tử không có thứ gì, cô xem, hôm nay trời càng lúc càng lạnh, nói không chừng mấy ngày nữa tuyết sẽ rơi, lúc đó cô mặc quần áo mỏng manh, trên đường vạn nhất sinh bệnh, chăng phải sẽ kêu trời trời không thưa, kêu đất đất không thấu. Lão cố ta là người thiện tâm. Nhất thời không đành lòng liền đi theo cô đến đây”.
Cô nương bánh nướng chớp mắt mấy cái, kinh ngạc nói: “Mấy bộ y phục đều là một tay ta làm, kiểu dáng chất lượng rất bình thường, đại thúc muốn mua chúng? Nhưng ta đều là làm cho người ta”.
Cổ Chu nói: “Ài, ta là đại nam nhân, mua mấy thứ đó làm gì, chỉ là mắt thấy tiểu nương từ kham khổ như thế, bộ dáng lại làm cho người ta đau lòng, lão Cổ ta mềm lòng, nhìn không được, muốn giúp đỡ cô”.
“Ô!”
Cô nương bánh nướng ngượng ngùng cười, nhẹ nhàng nói: “Hành trình tuy vất vả nhưng ta có thể chịu đựng, đa tạ ý tốt của cổ đại thúc, ta và thúc bình thủy tương phùng, không thể nhận tài vật của thúc”.
Cổ Chu hắc hắc cười rộ lên: “Tiểu nương tử không phải không công mà hường lộc, vậy chăng phải đơn giản sao, chỉ cần tiểu nương tử ngươi hầu hạ ta, nói với ta một ít lời ngon ngọt là được rồi!”
Bánh nướng cô nương sắc mặt hơi đối, nhẹ nhàng lùi về phía sau nửa bước, giọng nói mang chút khẩn trương: “Đại thúc đây là.., có ý tứ gì?”
Cổ Chu cười nói: “Tiểu nương tử, cô cùng thấy rồi đấy, cố mỗ đi trên con đường này, ăn cơm phải ăn tám chén lớn, dừng chân phải là phòng chữ Thiên hạng nhất, tiền sao, với ta mà nói chỉ là một chút lòng thành, tiểu nương tử chỉ cần đồng ý làm bạn với cố mỗ, giường ấm chiểu êm, cùng nhau đồng hành.
Hắc hắc, đảm bảo toàn bộ lộ trình, cô dùng bao nhiêu Cổ mỗ đều chỉ trả. Lúc chia tay cố mỗ còn tặng thêm cho người một trăm xâu tiền, một trăm xâu đó! Từng đó tiền ta có thể mua sáu tiểu nha đầu về hầu hạ, thế nào? Như vậy các cô sẽ không cần phải ăn dưa muối bánh nướng, bánh nướng dưa muối, cùng không phải khi nhiều khách ít phòng, còn phải bị người ta đưa đến phòng củi, thế nào?”
Cô bé kia vừa kinh vừa sợ lắc đầu liên tục nói: “Cố đại thúc, người ta nói người là người tốt, sao lại nói ra những lời hoang đường vô lễ như vậy, người ta không thích nghe, xin cho ta đi qua”.
Cổ Chu thấy nàng khiếp đảm, sắc tâm càng nối lên nhiều hơn, cười lạnh nói: “Nãi nãi, lão tử ở Trường Bạch sơn, một cây sâm đủ để chơi một hoàng hoa khuê nữ, vì một cây nhân sâm mười năm mà dám giết người, hôm nay tự nhiên nảy thiện tâm, tận tình khuyên giải cô, cô không nên rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt”.
Bánh nướng cô nương thấy bộ dáng hung ác của hắn không khỏi sợ đến hoa dung thất sắc, cả người lùi về phía sau mấy bước, run giọng nói: “Ngươi... Ngươi muốn gì?”
Cổ Chu nhe răng cười nói: “Nói thật cho ngươi biết, tại Trường Bạch sơn, cố gia cùng tính là sâm khách lão đại, mặc dù ở tại đây phạm vào chuyện này, Cổ gia chỉ cần chạy ra quan ngoại trốn, qua một hai năm sóng êm biển lặng, một lần nữa lại nghênh ngang hành tẩu tại Đại Minh, Cố gia đã muốn, chưa bao giờ không chiếm được. Hôm nay nhìn thấy cô gia cảnh bần hàn, nhất thời nối thiện tâm mới cho cô cơ hội, cô đã không muốn, ta chẳng lẽ không thể dùng sức mạnh sao?”
Cô bé kia không ngờ hắn bị cự tuyệt liền trở mặt ngay, cho dù là tên lưu manh đi nữa. Nào có thể dám không kiêng nê làm bậy như thế? Nàng không biết Cổ Chu chính là người hành tẩu bao năm ngoài quan ngoại, nơi nào biết cái gì vương pháp quy củ, ai nắm tay lớn chính là lão đại, trên Trường Bạch sơn cá lớn nuốt cá bé, đen ăn đen, trên núi liều mạng, liều mạng mà làm ăn, đó là giang hồ liều mạng chân chính.
Cô gái hoảng sợ lùi đến mấy bước, sợ đến nỗi nước mắt rơi xuống lã chã, Tây Môn Khánh nhìn thấy liền xắn tay áo lên, Hạ Tầm nhỏ giọng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Tây Môn Khánh trừng mắt nói: “Cứu người, cái loại cơ hội tốt anh hùng cứu mỹ nhân này, ta làm sao có thể buông tha?”
Hạ Tầm nói: “Có thể ở Trường Bạch sơn khai sơn lập địa tự xưng sâm khách lão đại, võ công chắc hẳn không kém, ngươi xác định mình là đối thủ của hắn?”
Tây Môn Khánh nói: “Chưa so qua lần nào, ta làm sao biết được?”
Lúc này Cổ Chu bước từng bước tới gần, áo bào lệch sang một bên lộ ra thanh đoản đao, hắn nhe răng cười nói: “Cô muốn kêu cứu? Cô cứ thử hô xem giọng cô nhanh hay đao của bốn đại gia nhanh? Gấu chó trên Trượng Bạch sơn nặng hơn ngàn cân, ta còn có thể cho nó một đao chọc lấy mật ra!”
Tây Môn Khánh vừa nghe thấy liền rút đầu về, giọng nói đầy hoảng sợ: “Ngươi nghĩ hắn có biết mật người nằm ở chỗ nào không?”
Hạ Tầm tức giận đấy hắn dịch ra, thuận tay nhặt một cục gạch cười lạnh: “Võ công dù cao đến mấy cùng không thể đánh lại ám khí, ngươi xem ta đây”.
Cô bé kia cực kỳ sợ hãi, nàng từng bước từng bước lùi về phía sau, đến khi vai chạm vào vách tường không còn đường lùi, không khỏi cảm thấy toàn thân phát run, vừa nhìn thấy Cổ Chu rút thanh đao sáng loáng ra, Hạ Tầm cầm cục gạch ngay lập tức lao lên.
Đúng lúc này, lồng ngực cô gái tự nhiên phập phồng kịch liệt vài cái, đột nhiên kêu lên: “Hai trăm xâu!”.
Hạ Tầm khẽ giật mình, Cổ Chu đang rút đao ra cùng dừng lại hỏi: “Cô nói cái gì?”
Cô bé kia khuôn mặt hồng đến như miếng vải đỏ, hai chân khẩn trương thăng run lên, thanh âm lại dần dần ổn định lại, nàng nhìn thăng vào Cổ Chu. dùng thanh âm rõ ràng mà ốn định nói: “Ta nói, cho ta hai trăm xâu, chúng ta sẽ thuộc về ngươi!”