Chương 85: Rung thân bá vương hoa
Đả Tự: Bảo Ngọc Ăn Đậu Hũ--- 4vn. eu
Cổ Chu nghe xong không khỏi khẽ giật mình, hai trăm xâu hắn có thể chi, cùng cam lòng chi, so với việc dùng bạo lực khuất phục một nữ nhân, hắn thích nữ nhân tự nguyện phục vụ hơn, nếu như dùng sức mạnh ngay bây giờ, hắn chắc chắn phải chạy trốn, nếu cùng nàng giao dịch, từ nơi này thăng đến Bắc Bình xuất quan, cái cô gái nhỏ nùng nịu này chăng phải sẽ do mình hưởng dụng sao?
Hai trăm xâu tiền tính là cái gì, chỉ bằng một cây nhân sâm trăm năm, đi một hai đỉnh núi đào là thấy, vấn đề lúc này là, nàng ta vì bị bức bách thi hành kế hoãn binh hay thật sự nguyện ý đổi thân thể lấy hai trăm sâu tiền? Nếu như mang nàng về khách điếm, nàng lại đối ý tìm cách thoát thân thì sao?
Bánh nướng cô nương khẩn trương đến nỗi nắm chặt tay, ngực ườn cao lên nói: “Hai trăm xâu, đủ để ta mua một căn nhà, vài mẫu đất, lại thêm một con trâu, cùng muội muội yên ổn mà sống, cho dù thân thể ô uế, không thể gả cho ai, ta.., ta cùng nguyện ý!”
Tây Môn Khánh dùng tay vỗ trán một cái, đột nhiên rất ảo não ngồi bệt xuống đất, Hạ Tầm không biết hắn phát hiện ra cái gì, liền ngồi xuống hỏi nhỏ: “Ngươi nghĩ ra chuyện gì?”
Tây Môn Khánh chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối than: “Hai trăm xâu! Hai trăm xâu tiền thôi! Sớm biết hai trăm xâu có thể.., ta cho luôn! Người ta chỉ thích tiền thôi.
Hạ Tầm nhất thời không biết nói gì.
Trong ngõ nhỏ, cô nương bánh nướng thấy Cổ Chu bán tin bán nghĩ liền cắn răng nhẹ nháng nhấc váy lên: “Ta.., ta chưa từng cho nam nhân nào chạm qua, thân thể ta sạch sẽ, ta.., trị giá đủ..
Váy vén lên lộ ra một đôi chân thanh tủ, nàng đi một đôi giày vải cũ nát nhưng mang lên một đôi chân đẹp thì lại thấy khác biệt, nhìn qua thôi cùng đủ làm người khác liên tưởng đến ý nhị “Lí thượng túc như sương, bất trứ nha đầu miệt”. (Câu thở trong bài Việt nữ tử của Lý Bạch: Trường Can Ngô nhi nữ, Mi mục diễm tinh nguyệt, Kỷ thượng tóc như sương, Bất trứ nha đầu miệt... - Trường Can gái đất Ngô, Mắt như sao trăng sáng, Chân đẫm sương, trên guốc, tất lệch chẳng sửa sang...)
Nếu nàng cởi giày ra, bỏ tất ra, bàn chân tình xảo hiện rõ trước mặt mọi người, không hiểu cảnh tượng đó sẽ như thế nào?
Đây là một trong những chỗ gợi cảm nhất của thiếu nữ.
Cổ Chu liếm liếm môi, ánh mắt bắt đầu nóng rực.
Váy áo tiếp tục kéo lên trên, một bắp chân thanh tú hiện ra, dưới váy là một cái quần trong màu trắng, nhìn đã nhạt màu nhưng rất sạch sẽ. Ống quần căng lên do bó chặt lấy bắp chân, nhìn phía trước thăng tắp, mặt sau là một đường vòng cung hoàn hảo.
Bắp chân hiện lên vẻ gợi cảm tình xảo, người bình thường rất khó có được nhưng nàng lại sở hữu thứ đó, một thứ đường cong hoàn mỹ, tăng thêm hay giảm xuống một chút đều sẽ làm vẻ hoàn mỹ biến mất, nam nhân nào cũng phải mê đấm nhìn vào bắp chân không chút tỳ vết kia.
Ngươi có thể tưởng tượng, nếu như tầng vải mỏng kia không còn nữa, nếu như là ở trên chăn ấm nệm êm, dưới ánh nến đỏ, một đôi chân đẹp động lòng người nhu hòa quấn giao cùng một chỗ, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, thì là khung cảnh kiều diễm đến cờ nào.
Cổ Chu hai mất mờ lớn, trong đầu chỉ nghĩ đến việc vén nốt cái váy kia lên cao, để nhìn thấy phong cảnh càng đẹp hơn, không ngờ đến đây cô gái liền thả váy áo xuống.
Cổ Chu nhìn đến nơi mấu chốt, tự nhiên cô gái lại không tiếp tục nữa, tâm trạng hắn liền cảm thấy hụt hẫng, vừa ngẩng đầu lên thì cô gái đã nghiêm mặt hỏi: “Ta.., ta có đáng giá đến hai trăm xâu hay không?”
Khuôn mặt tính xảo như đồ sứ, da mặt trắng nõn điếm thêm chút hồng, lại bị ánh đèn của cửa tiệm cầm đồ mông lung phản chiểu, gương mặt nàng thật sự kiều diễm không gì sánh được, vưu vật tuyệt sắc thẹn thùng, âm thanh mềm mại yếu điệu phát ra, Cổ Chu nuốt nước miếng ừng ực, liên tục gật đầu nói: “Đáng giá! Đáng giá! Con mẹ nó thật đáng giá!”
Sau đó mắt hắn chợt trợn lên. Bởi vì hắn nhìn thấy cô gái kia hai tay không ngờ chuỵến qua cái eo thon nhỏ không chịu nổi của nàng, ngón tay thon dài xấu hổ rung động, đang tại nhẹ nhàng kéo đai lưng của nàng: “Oa! Chịu không được, chịu không được, hấp dẫn như vậy.
Tây Môn Khánh hai măt nhìn thăng vê phía cô gái, ngay cả Hạ Tâm cùng...
“Thực xin lỗi, ta cùng là một nam nhân, ta chỉ phạm vào tội tất cả nam nhân trong thiên hạ đều phạm phải!”
Ba nam nhân đang không hẹn cùng mở to mắt nhìn chằm chằm vào hông cô nương kia, kỳ biến đột nhiên phát sinh, chỉ thấy đôi mắt đẹp của cô nương bắn ra tia sát khí, váy áo hơi nhúc nhích, một cái chân trắng thăng tấp từ dưới váy đá ra.
“Phốc!”
Một thanh âm rất là nặng nề vang lên, bất quá Hạ Tầm nghe được lập tức hàm răng đau xót, vô ý thức khom eo, mà Tây Môn Khánh thì trực tiếp làm ra động tác che lấy đùng quần, hai con mắt hoảng sợ nhìn vị bánh nướng cô nương một mực thích đỏ mặt, một mực thích thẹn thùng khiếp sợ xem ra hoàn toàn vô hại kia.
Cổ Chu trợn trừng hai mất nhìn cô nương bánh nướng, thân thể hắn cứng ngắc chậm rãi đố sang một bên như thể một pho tượng nghiêng nghiêng, trên không trung cứng đở một lát, rồi đùng một tiếng ngã đùng ra mặt đất. Miệng hắn phát ra những tiếng ọc ọc như tín hiệu radio, âm thanh khàn khàn nức nở nghẹn buốt như con chó nhỏ xa mẹ, giọng hắn phát ra không cao được, chỗ kia bị đánh một đòn nặng như vậy, cho dù người hắn làm bằng kim cương đi chăng nữa cùng không thể còn sức nói chuyện.
“Đồ con lợn! Dám đánh chủ ý với bốn cô nương! Ngươi một đao chọc chết gấu sao? Ngươi là con gấu chó ngu ngốc nhất Trường Bạch sơn!”
Hạ Tầm cứng họng nhìn cô nương bánh nướng, vừa mới đây còn nhẹ nhàng yểu điệu, đến một con kiến cùng không dám giết, vậy mà bây giờ nghiến răng nghiến lợi vừa đánh vừa mắng người, cái chân nhỏ đang ra sức đạp liên tục lên đầu Cổ Chu.
Hạ Tầm trợn mắt há hốc mồm. Nửa viên gạch trong tay tự nhiên rơi xuống, vừa vặn nện trúng đầu Tây Môn Khánh.
Cô nương kia đánh mắng một lúc đến khi mệt mới chịu bước đi. Hạ Tầm vội hạ đầu xuống, không ngờ cô nương kia vừa đi vài bước liền dừng lại, tự nhiên quay trở về lục lọi trong ngực Cổ Chu, lúc sau liền móc ra một tói tiền, ước lượng một chút rồi hung hăng nói: “Đây là lợi tức vì tội đám đùa dờn với bản cô nương, hừ!”
Nói xong nàng đá thêm một cước vào đầu Cổ Chu rồi mới nghênh ngang rời đi.
Đáng thương cho Cổ Chu, cuộn mình dưới mặt đất như con sâu đo, nức nở nghẹn ngào thở không ra hơi.
Tây Môn Khánh trong lòng còn sợ hãi, bám vào tường đứng lên nói với Hạ Tầm: “Lão đệ, ta cảm thấy Tiểu Đông nhà ta.., thật ra rất ôn nhu.
Đêm hôm đó, đến tận khuya Cổ Chu mới về, chân hắn bước theo hình chữ bát, như nước chảy mây trôi, vai không động, tay không đánh, chật vật một hồi mới có thể đi tới gian phòng của mình. Lữ khách trong quán nhìn thấy đều cảm thấy lạ, nhưng vừa thấy sắc mặt hắn tái nhợt, hai mắt đằng đằng sát khí, không ai dám lên tiếng hỏi.
Hạ Tầm nhìn thấy bộ dáng đầy mắt oán độc của hắn. Nhẹ nhàng hạ cửa sô, hướng đến Tây Môn Khánh nói: “Vị cô nương bánh nướng tuy dùng kế thoát thân nhưng đã triệt để đắc tội với tên quan ngoại sâm khách này, ta xem tên Cổ Chu tuyệt đối không buông tha nàng, cùng đồng hành với nhau, chúng ta nên quan tâm đến họ một chút”.
Tây Môn Khánh là dạng thương hoa tiếc ngọc, vừa nghe thấy liền gật đầu lia lịa.
Hôm sau, xe ngựa tiếp tục khởi hành, tòa đại thành tiếp theo chỉnh là Đức Châu, từ Tế Nam phủ đến Bắc Bình, hành khách thủy chung vẫn chỉ có sáu người bọn họ.
Cô nương bánh nướng và muội muội rõ ràng đã đề cao cảnh giác, hai người không đi riêng lẻ một mình, đến khách điếm cùng ngủ gian phòng chính giữa, Cổ Chu tuy hung ác nhưng cùng biết ở đây khác với quan ngoại, không dám tùy tiện hành động lỗ mãng.
Một ngày nọ, xe tới Đức Châu, đức Châu ở Sơn Đông là một tòa thành lớn phồn vinh, dân chúng an cư lập nghiệp, cuộc sống no đủ. Lữ khách ngủ một đêm ở đây, ngày hôm sau còn phải đợi thêm nửa ngày. Bởi vì nhà xe lặn lội đường xa cần sửa chữa bảo dường, đồng thời những khách nhân phần lớn cùng đều có nhu cầu dừng lại ngắm cảnh, mua sắm.
Nghe xa phu giới thiệu lịch trình, Hạ Tầm liền thấy trong mắt Cổ Chu lóe lên một tia dữ tợn, trong lòng khè động, nhẹ nhàng ghé vào tai Tây Môn Khánh thì thầm: “Sắp có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân rồi!”
Tây Môn Khánh đang ngủ gà ngủ gật. Nghe thấy một chữ mỹ nhân, tình thần lập tức đại chắn, vội vàng hỏi: “Ở đâu? Ở đâu?”
Hạ Tầm mỉm cười nói: “Ngay tại Đức Châu!”
Xe đến Đức Châu khi trời tối, đến một khách điếm ăn cơm, ngủ nghỉ, một đêm không có chuyện gì xảy ra, vị cô nương kia từ ngày cướp được túi tiền của Cổ Chu, tuy nói ăn uống ngủ nghĩ cùng không keo kiệt lắm nhưng hai tỷ muội vẫn tiết kiệm hết mức, không biết có phải là dạng người trời sinh keo kiệt hay không.
Buổi sáng hôm sau, đại bộ phận người trong đoàn đi ra ngoài thưởng thức phong cảnh Đức Châu, chọn mua đặc sản địa phương, muội muội bánh nướng một mực ở trong tiệm, đợi đến khi hai người Cổ Chu ra khỏi khách điếm nàng với chạy về phòng mình. Hạ Tầm âm thầm lắc đầu nghĩ: “Rốt cuộc cùng chỉ là một tiểu cô nương, kiến thức còn nông cạn, vẫn muốn đi ra khỏi khách điếm”.
Quả nhiên, cô nương bánh nướng vừa nghe thấy hai người Cổ Chu rời đi. Liền cùng muội muội mang theo bọc nhỏ rời khỏi khách điếm, Hạ Tầm và Tây Môn Khách lập tức giả bộ đi dạo phố, đi ngay sau lưng hai nàng, một mặt theo dõi các nàng, một mặt tìm kiếm hai người Cổ Chu. Rất nhanh sau đó, Hạ Tầm nhìn thấy Cổ Chu đã thay đổi quần áo, trên đầu đội mũ trùm cùng Kha Sóc, được đám đông yểm hộ, đang như lang sói âm thầm theo sau lưng các nàng.
Hạ Tầm nhẹ nhàng đi theo, lại phát hiện hai tỷ muội không đi phường thị phồn hoa, các nàng hỏi thăm người địa phương xong liền đi vào trong một ngõ nhỏ, hai người Hạ Tầm bám theo mới biết thì ra trong ngõ có một gian “Hỗn đường”. “Hỗn đường” chính là nhà tắm. Nhà tắm công cộng xuất hiện từ thời nhà Tống, đến thời nhà Minh, tại thành thị lớn đã có phòng tắm chuyên dành cho nữ tử, các nàng đi đường mệt mỏi, nữ nhi ai chăng thích sạch sẽ, tắm rửa là chuyện đương nhiên, nhưng lúc này thời tiết vào lúc cuối thu đầu đông, khách sạn thiết bị đơn sơ, nếu chỉ dùng một chậu nước ấm tắm rửa rất dễ bị cảm lạnh, hôm nay có cơ hội, tự nhiên muốn tắm rửa vệ sinh một phen.
Hạ Tầm vừa thấy hai người đi tắm rửa, trong lòng không khỏi kêu khổ, nữ nhân tắm rửa làm sao hắn dám đi vào, không biết hai canh giờ có thể đi ra hay chưa nữa, hắn nhìn thấy hai người Cổ Chu và Kha Sóc ở xa xa, quay sang nói với Tây Môn Khánh: “Cao huynh, chúng ta đi uống rượu, nếm vài món ăn địa phương đã!”
Tây Môn Khánh nói: “Được, nhà này là cửa hàng gà quay, xem bộ đáng có phần lâu lắm rồi, có thể giữ được hơn vài chục năm không ngã, tư vị nhất định không kém”.
Hai người đi vào cửa hàng, gọi một con gà quay, mấy món ăn, một bình rượu lâu năm, vừa uống rượu vừa thưởng thức hương vị thức ăn, cổ Chu sợ mất dấu hai cô gái liền đứng ngay dưới gốc cây liễu, hai mắt hắn như đang phóng hỏa, hàm răng nghiến chặt vào nhau, trừng mắt nhìn về phía phòng tắm công cộng mà chờ đợi.
Khi con gà quay thơm nức bị đám người Hạ Tầm gặm được bảy tám phần, Tây Môn Khánh đột nhiên quay qua Hạ Tầm còn đang vật lộn với con gà, hướng ra phía ngoài nói: “Này, đã ra rồi!”