Chương 86: Giảo hồ thoát thỏ
Đả Tự: Bảo Ngọc Ăn Đậu Hũ--- 4vn. eu
Tạ gia tỷ muội tắm rửa xong liền đi ra ngoài, muội muội tuổi nhỏ nên không có nhiều ước thúc, một đầu tóc đen dài để xõa ngang eo, chỉ dùng một đây đỏ buộc lên, sau khi tắm rửa song da thịt hồng hào ngon miệng như một miếng táo đỏ.
Tỷ tỷ búi tóc cao lên, lộ hẳn ra cái cổ cao ưu nhã, trên mặt không chút phấn son, thanh thanh đạm đạm, lại thành một ý tranh cô gái nhà bên thanh thuần thanh tà.
Cổ Chu và Kha Sóc sớm chờ từ lâu, vừa thấy hai người đi ra liền cười lạnh một tiếng lập tức tiến tới, bốn mắt nhìn nhau, Tạ gia tỷ muội vừa nhìn thấy hai người liền bị dọa cho nhảy dựng, tỷ tỷ lập tức đẩy muội muội: “Muội muội, đi mau!”
Nàng nói xong liền bước sang một bên giống như muốn dẫn hai người đi chỗ khác, muội muội xưa nay miệng lưỡi luôn sắc bén nhưng nhìn thấy khuôn mặt Cổ Chu đầy tức giận liền sợ hãi không dám kêu một tiếng, vội vàng chạy trở về Hỗn đường, Cổ Chu không thèm để ý đến nàng, hai mất chỉ chằm chằm chuẩn vào đại tỷ Tạ gia, đang hướng về phía một hẻm nhỏ cách vách hỗn đường mà chạy tới.
Hạ Tầm và Tây Môn Khánh không dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo. Ngõ nhỏ uốn lượn lung tung, hình như hình thành một nửa vòng cung, Cổ Chu cực kỳ căm hận cô gái bề ngoài thanh thuần bên trong xảo trá như một con hồ ly nhỏ kia. Hắn nghiến răng nghiến lợi chạy đuổi theo, chỉ một lúc sau liền nhìn thấy cô nương bánh nướng đang đứng phía trước, hắn lập tức nhe răng cười hung ác nhào tới.
Cổ Chu nhe răng cười nói: “Tiểu mỹ nhân, hôm nay lão tử xem ngươi còn có biện pháp nào chạy thoát? Con mẹ nó, lão cổ ta từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm mùi thiệt thòi lớn như vậy, lại bị ngươi... Ngươi muốn trốn sao? Hôm nay lão tử muốn phế ngươi. Một đao xuống, hủy hoa dung nguyệt mạo này của ngươi, ta xem tiểu hồ ly tinh ngươi sau này còn lấy cái gì gạt người!”
Bánh nướng cô nương vừa muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy Hạ Tầm và Tây Môn Khánh xuất hiện phía sau, nàng lập tức ngậm miệng lại, Cổ Chu nhìn theo mắt nàng, quay đầu về phía sau liền thấy hai tên hỏa kế đi đỏi nợ trong đoàn, sắc mặt nhất thời trầm xuống hỏi: “Các ngươi đi theo ta làm chuyện gì?”
Tây Môn Khánh cười hì hì nói: “Chúng ta đi theo để xem cố huynh định làm gì thôi”.
Cổ Chu trầm mặt nói: “Đã cũng lão tử xưng huynh gọi đệ, ta nhắc các ngươi một điều, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân trước tiên phải xem lại phân lượng của bản thân”.
Hạ Tầm cười nói: “Cố huynh nói phải... Hạ mỗ đang muốn ước lượng phân lượng của các hạ!”
Đã là địch tức không phải bạn. Hạ Tầm quyết tâm giúp đỡ cô nương nên không nhiều lời, lập tức đánh về phía cổ Chu, Cổ Chu nhanh chóng vung quyền đỡ đòn, qua một lần giao thủ. Hạ Tầm phát hiện họ cổ cũng có một chút võ nghệ, nhưng chưa đến mức cao minh, chỉ là khí lực hơi lớn một chút, tốc độ nhanh hơn một chút, khi động thủ chỉ dám liều mạng mà thôi.
Kiểm tra một lần là biết hắn lợi hại đến đâu. Hạ Tầm nhất thời trong lòng đại định, sau khi cùng hắn giao thủ vài hiệp thì dùng một chiêu cổ kìm kết hợp đạp vào đầu gối, đem Cổ Chu đạp cho té ngã, tên Kha Sóc đang giao thủ với Tây Môn Khánh thấy vậy liền phân tâm, Tây Môn Khánh thừa dịp khe hở một quyền trúng mũi, nhất thời nước mắt cùng máu mùi chảy dài. Hai mắt đã không thể thấy gì.
Đúng lúc này, đầu ngõ tự nhiên hỗn loạn, rất nhiều phu nhân chen chúc chạy đến, trong tay là đủ các loại dụng cụ, bọn họ hô lớn: “Vô si! Vô lại! Giáo huấn chúng!”
Nhìn bộ dáng các nàng hình như là vừa mới từ nhà tắm chạy ra.
Bánh nướng cô nương khóe miệng nhanh chóng lóe lên một nụ cười giảo hoạt gian kế đã thực hiện được. Hạ Tầm lúc đầu hơi giật mình, hắn ngẩng đầu nhìn xem, chỉ thấy trên đinh đầu chừng một trượng có một cửa thông gió nho nhỏ, nhiệt khí bốc hơi, Hạ Tầm lập tức bừng tinh đại ngộ, vội vàng kéo Tây Môn Khánh nói: “Đi mau!”
Tây Môn Khánh mặc đù còn chưa biết chuyện gì xảy ra nhưng thấy những phu nhân trước mặt dữ như cọp mẹ, người nào người nấy dùng mãnh nhanh nhẹn, lập tức phản xạ theo điều kiện quay đầu chạy trốn, chỉ khổ cho Cổ Chu và Kha Sóc, hai hai sâm khách này vừa mới đứng dậy lập tức bị một đám phụ nhân điên cuồng bao vây lấy.
Mắt thấy cô nương kia vén váy chạy trốn như bay, Hạ Tầm không nhịn được liền gọi: “Bánh nướng cô nương, không cần chạy chúng ta chỉ đến giúp cô thôi!”
Lúc này đã chạy đến đầu ngõ, trước mặt đều là người đi đường, cô nương kia cảm thấy yên tâm liền dừng bước, khi nàng quay người lại bộ đáng liền biến thành nữ tử ôn nhu vô hạn, đôi mắt to mang theo vài phần hoảng loạn, bả vai run rẩy như một con thô nhỏ, lấp bắp nói: “Hạ... Hạ đại ca, người... Người đang gọi ta?”
Tây Môn Khánh chạy đến nói: “Cô nương một mực không chịu xưng tên báo họ, chúng ta không biết xưng hô thế nào, lần nào nghĩ ngơi ăn uống các cô cùng đều gặm bánh nướng, cho nên chúng ta gọi cô là bánh nướng cô nương cho tiện”.
Khóe miệng bánh nướng cô nương tự nhiên hơi nhúc nhích, nhưng lập tức khôi phục nguyên trạng, người không nhìn kỳ chắc còn tưởng mình bị hoa mắt, nàng có phần ngại ngùng đáp lễ: “Đạ tạ hai vị đại ca tương trợ, ta hơi nhát gan, khi hoảng sợ chỉ lo chạy trốn, ngược lại vứt lại hai vị ân nhân, thật sự băn khoăn”.
Tây Môn Khánh lần đầu tiên nghe thấy nàng nói nhiều như vậy, lại toàn là những lời khách khí, mặt mũi liền hớn hở vui mừng nói: “Đâu có đâu có, ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài dựa vào huynh đệ, tục ngữ nói trăm năm mới có duyên cùng xe, chúng ta đây cùng là một đoạn duyên phận...”
Hạ Tầm và bánh nướng cô nương cùng trợn tròn mắt nhìn Tây Môn Khánh, tây Môn Khánh lập tức phát giác những lời này cùng với cổ Chu cùng bánh nướng cô nương lôi kéo làm quen có chút tương tự, hắn hận không thể tát vào miệng mình một cái, Hạ Tầm tức giận trừng mắt liếc qua Tây Môn Khánh, xoay đầu lại, đối với bánh nướng cô nương mỉm cười nói: “Cô nương thủ đoạn thật tốt!”
Bánh nướng cô nương nhấp nháy mắt mấy cái, vẻ mặt ngây ngô hỏi: “Hạ đại ca nói về chuyện gì? Ta nghe không hiểu?”.
Hạ Tầm vừa muốn nói thì bánh nướng muội muội như chim sẻ chạy đến, vừa chạy vừa cười nói: “Ha ha, hai con gấu ngốc đến từ quan ngoại, tỷ, ta đã...”
Nàng liếc trông thấy Hạ Tầm cùng Tây Môn Khánh, lập tức ngậm miệng, cảnh giác nhìn bọn họ, bốn ánh mắt nhìn nhau, tình lại trong tích tấc, sau đó thì thấy trên đường có một đám người chạy đến, một quan tuần kiểm đi ở phía trước, phía sau đi theo hai bộ khoái, xa hơn nữa là bốn năm trợ thủ mang theo xiềng xích, thét to nói: “Ờ nơi nào ở nơi nào? Nhìn lén các lão nương tắm rửa, thật là lù không có tiền đồ, chờ vào đại lao xem ông đây làm sao sửa chữa ngươi!”
Bánh nướng cô nương vội vàng hướng tới hai người thi lễ sau đó nhỏ giọng nói: “Ở đây không phải nơi nói chuyện... Hai vị đại ca, chúng ta mau trở về khách điếm thôi!”.
Bốn người đi trên phố, hai đôi sải bước song song, bánh nướng muội muội thấp giọng nói: “Tỷ, hai người bọn họ tại sao cùng xuất hiện ở đây?”
Tỷ tỷ liếc mắt Hạ Tầm và Tây Môn Khánh đang đi trước, trong mắt lóe lên một tia khinh bỉ: “Ta nói bọn họ trượng nghĩa đến đây giúp đỡ chúng ta, muội có tin không?”
“Có người tốt như vậy sao?”
Muội muội đương nhiên không tin, cười lạnh nói: “Nếu là trùng hợp, bọn họ chỗ nào không đi lại chạy đến phòng tắm nữ ngắm phong cảnh. Nếu không có ý đuổi theo chúng ta, bọn họ làm sao biết tên gấu chó Cổ Chu kia muốn làm hại chúng ta, hừ! Chỉ là cá mè một lứa muốn đánh chủ ý lên chúng ta mà thôi. Nhưng mà, muội thấy hai người bọn họ cho dù có tà tâm cùng không dám có tặc đảm lộ ra, không giống như loại người họ Cố kia, bọn họ không dám làm cái gì đâu”.
Tỷ tỷ nhắc nhỡ: “Cái tên gọi là Cao Thăng thì giống như lời muội nói, có sắc tâm nhưng không đủ sắc đảm, một tiểu tử phế vật chỉ biết ba hoa. Nhưng tên họ Hạ kia không phải như vậy, đôi mắt hắn rất sáng, mỗi lần nhìn vào mắt ta đều làm ta trong lòng hoảng hốt, dường như là bị hắn nhìn thấu vậy. Ngươi nhìn hắn rất ít nói chuyện, bình thường chỉ ngồi yên một chỗ, không giống tên Cao Thăng kia chỉ biết chiếm chút tiện nghĩ, người như vậy hoặc là không động, động thì khó nói sẽ dám làm ra những thứ gì. Nếu hắn thật đánh chủ ý tới chúng ta, phải cận thận, phi thường cận thận”.
Muội muội hình như tỷ tỷ bảo gì nghe nấy, vừa nghe tỷ tỷ nói liền khẩn trương hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tỷ tỷ như đã dự tính trước mỉm cười nói: “Rất đơn giản, dùng kế hoãn binh”.
Nàng hạ giọng nói: “Trên đường đi, ta và muội cẩn thận một chút, không bao giờ đến nơi ít người, hắn dù muốn cùng khó ra tay, còn nữa, lúc về muội nhớ tiết lộ một ít tin tức, nói chúng ta đến nhà họ hàng ở xa nương nhờ, đến Bắc Bình liền đồi xe khách, bọn nó nếu thật có ác ý sẽ không vội vã ra tay.”
Muội muội nghĩ ngợi một lúc liền cười nói: “Đúng, bọn họ sẽ tưởng chúng ta đến tận Bắc Bình, trong khi điểm dừng của chúng ta là Thông Châu, bọn họ nếu là người tốt thì không sao, nếu là người xấu chắc chắn sẽ phải nuốt chủ ý xấu vào trong bụng”.
Hai tỷ muội cười khanh khách.
Hạ Tầm và Tây Môn Khánh sóng vai đi ở phía trước, Hạ Tầm hạ giọng nói: “Tỷ muội bánh nướng không hề đơn giản, chúng ta đang làm đại sự, không nên dây vào rắc rối, ngươi đừng trêu chọc các nàng”.
Tây Môn Khánh mỉm cười nói: “Ta biết, hai đóa hoa đẹp kia có gai, dính vào không được”.
“A?” Hạ Tầm có phần bất ngờ nhìn hắn.
Tây Môn Khánh nhìn xung quanh rồi bình tình nói: “Ngày ấy chứng kiến nàng cơ trí thoát khỏi Cổ Chu, ta đã cảm thấy cô nương này không đơn giản. Ngày đó những gì nàng làm, có lẽ đều là mưu đồ, trong tay thiếu tiền đi đường, điểm này nên không giả, cổ Chu có thể thấy được sắc nảy lòng tham theo đuôi mà đi, đem nàng ngăn ở trong ngõ, nàng là một cô gái yếu đuối hô thiên không nên gọi địa mất linh, trong lúc vội vàng có thể nghĩ ra biện pháp tự bảo vệ mình như vậy, cái này rất không dễ dàng. Mà nghĩ ra được không có nghĩa là làm được, vị bánh nướng cô nương này lại làm được, nàng có thể giả bộ được giống như vậy, khiến cho Cổ Chu hoàn toàn buông đề phòng, cuối cùng trước mắt lại không chút nào nương tay một cước đá trúng chỗ hiếm của hắn. Nghĩ được, làm đến, cái này sao có thể là một cô gái tầm thường có thể làm được? Hôm nay xem ra, chúng ta anh hùng cứu mỹ nhân cùng là dư thừa, nàng đi Hỗn đường tắm rửa, chỉ sợ cùng là đã sớm xếp đặt cái bẫy?”
Hạ Tầm ngạc nhiên nhìn hắn, khuôn mặt giãn ra cười nói: “Không sai, nàng đã đắc tội Cổ Chu, cùng biết Cổ Chu tuyệt đối không từ bỏ ý đồ, từ đây nàng liền bắt tay sắp xếp mọi chuyện để triệt để thoát khôi uy hiếp đến từ Cổ Chu. Hiện tại nghĩ lại. Muội muội nàng khi rời khỏi huyện Bình Nguyên bắt đầu cùng xa phủ nói chuyện phiếm, thường xuyên hỏi tình hình các huyện thành trấn dọc đường, chắc hẳn lúc đó đã tìm ra biện pháp thoát khỏi Cô Chu.
Nàng nghe nói ở Đức Châu có nữ hỗn đường, hơn nữa xe ngựa dừng tại Đức Châu hơn nửa ngày, nàng liền bày ra một biện pháp triệt để.
Nàng bảo muội muội đi vào trong phòng tắm gọi người, còn chỉnh mình dẫn dụ Cổ Chu và Kha Sóc đến phía sau phòng tắm, tạo ra hình tượng hai tên nhìn trộm phu nhân tắm rửa, cuối cùng làm bọn chúng bị tội phóng hỏa mà bỏ tù. Ha ha, thoạt nhìn biện pháp rất đơn giản, hiện tại nghĩ lại. Nàng chạy đến phía sau phòng tắm nhất định sẽ có biện pháp tự bảo vệ mình, chỉ là bởi vì chúng ta nhúng tay nên nàng không có cơ hội thi triển ra mà thôi”.
Tây Môn Khánh gật gật đầu, tò mò hỏi: “Trong tài hành lý các nàng chẳng có gì mấy, chuyện nghèo khó chắc chắn không phải giả, các nàng cùng không biết võ công, nếu không cũng chẳng cần sắp xếp thủ đoạn phiền toái như vậy để thoát khỏi Cổ Chu. Một người gia cảnh nghèo khó, thân thể yếu đuối, lại đa mưu túc trí, giỏi ngụy trang, đây là loại người gì? Các nàng ngàn dặm xa xôi đến Bắc Bình làm gì?”
Ha Tầm trừng mắt nhìn hắn một cái rồi nói: “Ta chỉ biết, ngươi không phải người không đủ khôn khéo, mà là loại người vừa thấy nữ nhân xinh đẹp liền không thể khống chế chính mình, ta đã nói không nên trêu chọc các nàng, từ đây trở đi chúng ta chỉ để ý chuyện đi Bắc Bình, làm tốt đại sinh ý của chúng ta, một lượng hàng da lớn như vậy, người trước kia chưa từng làm, cùng không thể bại lộ”.
Tây Môn Khánh nói: “Chăng lẽ ngươi không hiếu kỳ? Không một chút hứng thú? Dù sao trên con đường dài nhàm chán có các nàng làm bạn cùng không tệ”.
Hạ Tầm giọng như chém đinh chặt sắt nói: “Không thể! Ta cũng có lòng hiểu kỳ, nhưng ta hiện tại chỉ muốn đem những hàng hóa kia toàn bộ an toàn vận chuyển về, không ra nửa điểm chậm trễ, hướng về phía Tề vương gia giao xong, liền trở lại nhà cũ ở phủ ứng Thiên đi cưới vợ”.
Tây Môn Khánh không thể nói gì liền thở dài một hơi, ánh mắt lưu luyến nhìn thoáng qua đôi tỷ muội như hoa như ngọc phía sau, lẫm bẩm nói: “Huynh đệ, lão ca ngươi là người từng trải, ta nói cho ngươi biết, chờ ngươi thật sự cưới vợ, ngươi sẽ hiểu rằng nữ nhân không thể cưới mới là nữ nhân đáng yêu nhất”.
Hạ Tầm không thèm để ý đến hắn, nhớ tới hành trình kế tiếp hắn xác thực cùng cảm thấy khô khan chán nản.
Ngồi trong xe là hai tiểu mỹ nữ đầy hương sắc, nhưng Hạ Tầm phát hiện, chỉ có mỹ nữ còn chưa đủ, thiếu lưu manh đùa giờn mỹ nữ, thì ngày hôm đó thật sự là nhàm chán.
Nhàm chán theo chân bọn họ tới Thông Châu, không ngờ bánh nướng tỷ muội lại xuống xe ở Thông Châu, chờ Hạ Tầm theo xe rời đi, cô nương bánh nướng nhìn hắn với ánh mắt đắc ý đầy khiêu khích, Hạ Tầm cười cười nói: “Tiêu hồ ly này hóa ra một mực phòng bị chúng ta”.
Hạ Tầm rất nhanh đem hai tỷ muội đi cùng xe nhiều ngày vứt ra khỏi chín tầng mây, bởi vì hắn đã đến Bắc Bình.
Lúc này Bắc Bình trên cơ bản vẫn là bộ dáng như thời Nguyên, cung điện nguy nga, chùa miếu hùng vĩ, những khu vườn mỹ lệ, ngã tư đường rộng mở...
Những kiến trúc quy mô to lớn đều giữ lại vẻ cố kính, Yến Vương cùng không cho xây dựng rầm rộ công trình mới ở trong này.
Bắc Bình là một tòa thành lớn, do khai quốc đại công thần triều Nguyên Lưu Bình Trung thiết kế quy hoạch, ngay cả quốc hiệu Đại Nguyên, cùng là do Lưu Binh Trung dùng “Đại Tai Kiền Nguyên” trong Dịch Kinh đặt ra, hiển cho Hốt Tất Liệt, được hắn tiếp thu mà định.
Ờ trong lòng đất nhìn không thấy, phương tiện cung cấp nước cùng thoát nước đều do đều do Thủy giám Quách Thủ Kính Đại Nguyên thiết kế, đường thủy chủ yếu trong thành có hai cái, một cái là do Cao Xà Hà, Thông Huệ Hà cấu thành hệ thống đường thủy, một cái là do Kim Thủy hà, Thái Dịch Trì cấu thành hệ thống cấp nước cho vườn ngự uyển, cư dân dùng nước thì chủ yếu là dùng nước giếng, trong thành còn có đầy đủ phương tiện thoát nước, khiến cho cả tòa thành lớn sạch sẽ, khí phái.
Bộ câu đối trên cửa thành, do Trực học sĩ Đại Nguyên, nhà thư pháp nối tiếng Triệu Mạnh Thuận viết, Triệu Mạnh Thuận là thế tôn đời thứ mười một của Tống thái tổ Triệu Khuông Dận. Người Nguyên khi tới tòa đô thành này, đã tụ tập tất cả người giỏi tay nghề, người trí tuệ tinh hoa văn hóa các dân tộc lúc ấy.
Mặt trời đần ngã về tây, gió lạnh thối vi vu, xe ngựa lăn bánh lộc cộc trên nền đá xanh, mang theo thanh âm réo rắt đầy nhu hòa, chậm rãi chạy vào tòa thành cố, ánh nắng chiều chiểu lên xe ngựa hình thành một cái bóng ngả dài trên mặt đất rồi biến mất trong cửa thành rộng lớn, chỉ còn lại có ánh dương màu vàng, chiểu lên trên hai câu đối màu sắc củ kỳ lại khí thế đoạt người ở hai bên cửa thành: “ Nhật nguyệt quang thiên đức, sơn hà tráng đế cư”.