Chương 87: Chi tiết đột nhiên phát sinh (2)
Hạ Tầm mĩm cười nói: “Tốt, ngươi có thể thông báo cho tộc trưởng của các ngươi chuẩn bị hàng hóa”.
Lạp Khắc Thân mở to mắt nói: “Chừng nào ngươi muốn? Ngươi vận chuyển thế nào?”.
Hạ Tầm nói: “Những chuyện này do chúng ta lo liệu, các ngươi chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng, một khi có tin tức, lập tức bắt đầu vận chuyển hàng hóa!”
Lạp Khắc Nhân vỗ vỗ ngực nói: “Chuyện này không thành vấn đề, chúng ta đã chuẩn bị xong từ sớm, lúc nào cũng có thể vận chuyển tới”.
Nói đến đây hắn đột nhiên nhớ tới điều gì đó, bàn tay vỗ vào trán nói: “Đây, chỗ này ta có một món lễ vật, là tộc trưởng đại nhân muốn tặng cho bằng hữu tôn quý Hạ Tầm”.
Hắn quay người, bước đến cạnh tường, lôi từ dưới ghế ra một cái túi lớn, cái túi tuy trông rách nát, nhưng khi mở ra, Hạ Tầm và Tây Môn Khánh vừa nhìn thấy hai mắt liền sáng ngời, đó là da lông hồ ly, ba bộ da hồ ly xinh đẹp, đều tòa ra ánh hồng sắc, tựa như một đám lửa, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên, lập tức cảm giác được sự mềm mại cùng ôn hòa của nó.
Lạp Khác Thân nâng ba tấm da hóa diễm hồ ly trong ngực, nhìn Hạ Tầm trầm giọng nói: “Đại nhân chúng ta nói, khách nhân tôn quý đã cứu bộ lạc chúng ta. Bằng không, trời đông giá rét, lão nhân chúng ta sẽ bị chết đói, phụ nhân cùng hài tử sẽ bị các bộ lạc khác bắt làm nô lệ, thanh niên tráng hán biến thành những mã phỉ chỉ biết giết người cướp của, một đám dã nhân đầy thú tính, Cáp Lạt Mãng chúng ta không còn tồn tại.
Đây là da hóa hồ tốt nhất, do những thợ sân giỏi nhất, tên bắn trúng hai mắt, vì vậy da lông không để lại một vết sẹo, cho dù tại thảo nguyên cùng là bảo vật cực kỳ hiếm thấy, Bột Nhật Thiếp Xích Na đại nhân muốn ta mang đến, tặng cho bằng hữu tôn quý nhất, ân nhân của chúng ta, mời người nhận lấy chúng”.
Lạp Khắc Thân hai taý đưa về phía trước, cả người cúi xuống thật sâu.
Hạ Tầm mỉm cười, rất vui vè nhận lấy da hỏa hồ, hán bắt đầu cảm thấy, lần đến Bắc Bình này so với những gì hắn dự đoán còn thoải mái hơn nhiều, có lê rất nhanh sẽ hoàn thành sứ mạng, áo gấm về nhà, lấy tân nương tử...
Trên thảo nguyên Cát Lạp Mãng, bông tuyết rơi như mưa, chưa xuống đến mặt đất đã tan biến.
Đầu mùa đông, thảo nguyên nhìn như một cánh đồng hoang vu, rất nhiều căn lều lớn nhó tán loạn ở trên một vũng đất, cái chiến trướng màu trắng lớn nhất ở giữa, chính là đại trướng của Tộc trưởng bộ tộc Cáp Lạt Mãng.
Lúc này trong lều có rất nhiều trưởng lão cùng quyền quý trong tộc, trên cái ghế ở trên cùng, Áo Bột Nhật Thiếp Xích Na mặc một cái áo da báo, hai tay hắn đưa lên, đôi mắt mở lớn, đập bàn hét lớn: “Hi Nhật Ba Nhật, ngươi có thể cho ta bớt lo lắng không? Ngươi trong mắt còn có phụ thân này hay không? Có còn tộc trưởng ta hay không?
Ta vì sinh tồn của bộ tộc, thật vất vả mới liên lạc được với một người mua lớn tại Trung Nguyên, có thể đưa cho chúng ta đủ tiền, để cho già trẻ lớn bé trong tộc sống qua mùa đông giá rét, ngươi lại muốn phá hư chuyện tốt, ngươi muốn khuyến khích những người trẻ tuổi kia đi làm cái gì? Đừng tưởng Bột Nhật Thiếp Xích Na ta đã già, mắt đã hoa, lỗ tai đã điếc, ngươi làm những chuyện kia sau lưng ta, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao?”
Đứng ở trước mặt hán là một người trè tuổi đầy ngạo khí, đối mặt với sự nối giận của phụ thân, vè mặt hắn vẫn không cho là đúng cãi lại: “Phụ thân, ngươi bán cho người Minh quốc, những thứ đó đều có thể chế tạo ra quân giới hoàn mỹ, bọn họ dùng những vật này chế tạo ra vũ khí sắc bén, rồi lại sử dụng ở trên người chúng ta. Nếu như Đại hãn biết được, hắn sẽ bỏ qua cho người sao?”
Bột Nhật Thiếp Xích na nặng nề vung tay lên, giận dữ nói: “Không cần phải mang đại hãn ra đây, bộ lạc chúng ta khi sinh tử gần kề, lâm vào khổn cùng, hắn đang ở đâu? Trận bạch tai năm kia, bộ lạc chúng ta chết đói nhiều người như vậy, hắn đang ở đâu? Ta là Tộc trưởng bộ tộc Cáp Lạt Mãng, ta phải phụ trách nam nữ già trẻ trong tộc, ta chỉ muốn tộc nhân ta sống sót, tiểu tử miệng còn hôi sữa ngươi thì hiểu được cái gì? Ngươi cũng như Lặc Bá Khắc, nhớ mãi không quên đi đánh Trung Nguyên sao? Đó là nằm mơ, chúng ta nếu có năng lực đó, lúc trước cùng không bị người ta đuổi ra ngoài!”.
Người trẻ tuổi nghe xong cười càng thêm sáng lạn, cùng càng thêm ngạo mạn, tựa như một hùng sư trẻ tuổi, đứng ở trước mặt một sư vương đã già yểu, ánh mắt bề nghề, ẩn hàm khiêu khích cùng khinh miệt: “Phụ thân, người già rồi, người thật già rồi. Người cho con của người thân thể cường tráng, nhưng không có cho chúng ta một trái tim dùng cảm mà cường đại, bởi vì người thật sự là quá nhu nhược! Nhưng mà, ngươi không có cho chúng ta, Trường Sinh Thiên Tứ đã cho chúng ta, trường Sinh Thiên Tứ cho chúng ta trí tuệ, ban cho chúng ta dùng cảm, ban cho chúng ta lực lượng”.
Hắn khinh miệt nhìn Bột Nhật Thiếp Xích Na, lạnh lùng nói: “Phụ thân, ta cảm thấy người đã không thích hợp làm tộc trưởng, Hi Nhật Ba Nhật ta so với người càng có tư cách lãnh đạo bộ lạc chúng ta hơn, bởi vì bộ tộc Cáp Lạt Mãng cần một hùng sư cầm đầu, chứ không phải con cừu non”.
“Cái gì? Súc sinh kia, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy? Ngươi.., ta muốn trục xuất ngươi, đuổi ngươi ra khỏi bộ tộc, ngươi... Ngươi...”
Bột Nhật Thiếp Xích tự nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, vội vàng lùi về phía sau vài bước, tay vịn ghế ngồi xuống, người trè tuổi vẫn ngạo nghề đứng bất động nói: “Phụ thân làm tộc trưởng chỉ biết dần chúng ta trốn tránh, trốn tránh sự điều động của đại hãn, trốn tránh quân Đại Minh đàn áp, chạy thoát nhiều năm như vậy, kết quả thế nào? Chúng ta vốn có tám vạn bộ chúng, là một bộ lạc cường đại trên thảo nguyên, giờ đây biến thành bộ dáng gì?”
Thanh âm hán càng lúc càng lớn, hung dừ trừng mắt nhìn phụ thân, từng bước tới gần: “Đại ca ta Cáp Nhật Ba Nhật giao chiến với quân Minh bị chết, người lúc ấy đang làm gì? Khi đó ta còn rất nhỏ, một mực đi bên cạnh người, ta biết cực kỳ rõ ràng, ngươi một mực thúc giục tộc nhân chạy trốn, ngươi luôn nói quân ta không thể chiến thắng, nếu như chúng ta có thể đánh, cùng sẽ không phải chạy về phía bắc, thủ đoạn duy nhất bảo vệ tộc nhân của người chính ià chạy trốn! Đó ià thủ đoạn cùng những con thú bị săn, chúng ta là ai? Chúng ta ià chiến sĩ của Thành Cát Tư Hãn, trong thiên hạ, ai không có thể địch!”
Hắn đột nhiên giơ tay trời, dùng ngôn ngữ Mông Cổ cao giọng ca lên, thanh âm hùng vĩ tráng lệ, xuất phát từ trái tim:
“Đưa ta làm Khả Hãn
Tay cầm tinh cùng kì
Dưới không thấy sông biển
Trên không thấy mây trời
Trời không có Tu La
Đất không có Linh Chỉ
Đến cùng trời cuối đất
Phủ phục chân xuống dưới
Là ngu ngốc cờ nào
Phải dám thúc vó ngựa.
Tiếng ca dõng dạc vang lên trong lều, nhất thời hai nhóm thủ lĩnh bộ lạc đang đứng thăng đều bị kinh sợ, tiếng hát làm họ nhớ tới quân đội Đại Nguyên năm đó vô cùng uy phong, trong lòng không chịu được liền hát theo. Bột Nhật Xích Nhật Na cực kỳ tức giận quát lên một tiếng: “Tất cả câm miệng cho ta!”
Tiếng ca im bặt, Hi Nhật Ba Nhật cười ha hả, hán cười to một hồi rồi đột nhiên im lặng xuống hỏi: “Phụ thân, người có biết nhị ca Ô Lan Ba Nhật đã đi đâu không?”
Bột Nhật Thiếp Xích Na thở hổn hển, cố họng phát ra thanh âm phì phò nặng nề nói: “Ngươi... Ngươi không phải nói hắn đến nương tựa đại hãn?”
Hi Nhật Ba Nhật cười một cách quỷ dị: “Bây giờ nói cho ngươi biết cùng không sao, Nhị ca phải đi nương tựa đại hãn là không sai, nhưng mà.., không phải Ni Cổ Tô Khắc Tề Hãn, mà là một vị đại Khả Hãn cường đại ở phía tây, vị Khả Hãn từng nói “Thiên hạ tuy lớn, nhưng không chứa nổi hai vị quân chủ”, hắn muốn làm vua của thế giới”.
Bột Nhật Thiếp Xích Na ngẫm nghĩ, đột nhiên hoảng sợ mở to mắt, vịn ghế đứng lên nói: “Ngươi nói cái gì? Ô Lan Ba Nhật đến nương tựa tên thọt Thiếp Mộc Nhân?”
Hi Nhật Ba Nhật nghiêm trang đáp: “Chính xác, là người thọt dẫn đông phương đến
Bột Nhật Thiếp Xích Na ngồi bịch xuống ghế, hô hấp dồn dập, khàn giọng nói: “Vậy còn ngươi, ngươi muốn làm chuyên gì? Muốn giống nhị ca ngươi, đem tiêu diệt tứ đại hãn quốc, tự xưng người thừa kế Thành Cát Tư Hãn, làm Khả Hãn của chúng ta?”
Hi Nhật Ba Nhật nói: “Không! Hắn không mang trong người huyết mạch hoàng gia, không xứng làm người trị vì Mông Cổ, ta cho rằng với lực lượng của đại hãn, chỉ cần chúng ta có thể đoàn kết với nhau, không phải nhát như chuột như người, chỉ giỏi trốn tránh, chúng ta nhất định có thể khôi phục vinh quang khi xưa, ta cho rằng, chỉ cần ta suất lực tộc nhân tìm đại hãn nương tựa, được đại hãn trọng dụng, tộc nhân chúng ta sẽ không giống như bây giờ, phải chịu đói chịu rét”.
Bột Nhật Thiếp Xích Na cười lạnh một tiếng rồi đứng dậy nói: “Ngây thơ! Tộc nhân chúng ta giờ đây toàn người già, phụ nữ, trẻ nhỏ, căn bản chỉ mang lại sự vướng víu, đại hãn cho dù chạy trốn cùng không nguyện ý mang theo bên người, ngươi muốn nương tựa hắn? Ha ha...”
Hi Nhật Ba Nhật lạnh lùng nói: “Đó là bởi vì chúng ta một mực trốn tránh, một mực làm người nhu nhược, cho nên chúng ta bị đại hãn từ bỏ, giờ đây ta muốn làm một sự kiện, một sự kiện kinh thiên động địa...”
Nói đến đây trên mặt hán lộ ra nụ cười quý quyệt: “Chỉ cần ta thành công, đại hãn sẽ trọng dụng ta, lưu ta lại, như vậy chúng ta sẽ không còn là người lang thang bị vứt bỏ”.
Bột Nhật Thiếp Xích Na phẫn nộ quát: “Ta mới là Tộc trưởng, ta sẽ không cho phép ngươi làm như vậy!”
Hi Nhật Ba Nhật cười lạnh nói: “Phụ thân, người đã làm tộc nhân thất vọng, người cho rằng bọn họ sẽ còn nghe theo mệnh lệnh của người sao?”
Bột Nhật Thiếp Xích nghe thấy lời này không khôi cả kinh hốt hoảng, hắn nhìn sang hai bên, chỉ thấy những con mắt lạnh lùng, Bột Nhật Thiếp Xích Na đầu gối mềm nhũn ra, vô lực ngồi bệt xuống đất.