Chương 4
Những ký ức mơ hồ thuở nhỏ, khi trưởng thành trở nên vô cùng rõ ràng.
Tôi chắc chắn đã đoán được nguồn gốc của những người đàn bà điên ấy không bình thường.
Giống như đã đoán được nguồn gốc của mẹ cũng không hề đơn giản.
Mẹ tôi nhỏ hơn cha rất nhiều, lại là người có học, bài tập của tôi trước khi vào cấp ba đều do bà kèm cặp.
Nếu không có mẹ, có lẽ tôi cũng không thể vượt qua môi trường giáo dục lạc hậu để trở thành một sinh viên đại học.
Nếu là tình yêu tự nguyện, khả năng bà đồng ý lấy cha tôi hẳn là rất thấp.
Tôi chưa bao giờ gặp hay nghe nói về bà con bên ngoại của mẹ. Bà như một kẻ cô độc xuất hiện ở thôn Phương mà không rõ lai lịch.
So với những người đàn ông khác trong làng, cha tôi ít khi đánh đập mẹ tôi tàn nhẫn. Nhưng khi giận dữ cực độ, ông không kiêng nể gì, tôi đã nghe ông mắng mẹ nhiều lần: “Mày là đồ hai vạn tao mua về, phục vụ hai cha con tao là số phận của mày!”
[Ở đây, tôi phải nhấn mạnh rằng tôi rất yêu mẹ. Khi những chuyện như thế xảy ra, tôi luôn đứng ra bảo vệ bà. Khi còn nhỏ, mỗi lần cha mắng mẹ, tôi khóc. Khi lớn lên, tôi ngăn cha lại.
Chỉ là đôi khi mẹ không chịu thuận theo cha, thậm chí cố tình chọc giận ông bằng cách đối đáp lại, cào cấu ông. Lúc đó, tôi không thể ngăn cản.]
Nhà nghèo, tôi học giỏi, thi đậu vào trường cấp ba tốt nhất thành phố, gánh nặng gia đình càng đè nặng hơn.
May mắn thay, vài năm nay kinh tế phát triển, một nhà máy may mặc mở gần làng. Nhiều phụ nữ ở thôn Phương đã học nghề may, mang nguyên liệu về nhà, tranh thủ từng phút giây để đạp máy may, kiếm tiền phụ giúp gia đình.
Mẹ tôi cũng là một trong số đó. Để lo cho tôi ăn học, bà còn làm việc chăm chỉ hơn những phụ nữ khác, đèn vàng mờ ảo vẫn sáng đến tận khuya để bà xử lý nguyên liệu.
Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, đôi mắt sáng ngời của bà đã mất đi ánh sáng, phủ lên một lớp mờ đục, cứ gặp gió là chảy nước mắt.
Nhưng tiền lương của mẹ, bà không bao giờ cầm được. Bà hoàn thành công đoạn may, mỗi lần đều là cha mang sản phẩm đến nộp cho nhà máy.
Mẹ muốn tiêu tiền, dù chỉ năm hào hay một tệ, đều phải xin phép cha và giải thích mục đích sử dụng.
…
Tôi biết những điều này không đúng, nhưng tôi không dám suy nghĩ sâu.
Dù sao, mẹ chưa bao giờ kể khổ với tôi. Chỉ khi tôi không nghe lời hoặc lười học, bà mới tức giận muốn đánh tôi. Còn lúc khác, bà luôn dịu dàng và mỉm cười.
Dù sao, dù trong nhà có mâu thuẫn lớn nhỏ, nhưng so với các gia đình khác, vẫn còn khá hơn nhiều.
Chuyện của người lớn, họ tự giải quyết còn hơn là để con cái xen vào, làm rối tung cả gia đình. Cùng lắm, sau này tôi sẽ bù đắp cho mẹ thay cha.
Tôi không ngờ rằng, có một ngày, mẹ sẽ phơi bày tất cả những chuyện này.
Nghe bà kể lại những quá khứ đau đớn gấp trăm ngàn lần so với những gì tôi tưởng tượng, tôi cảm giác như nửa cuộc đời mình sụp đổ.
Những giá trị đạo đức xã hội mà tôi được giáo dục, những kiến thức cao siêu mà tôi học được, tất cả đều trở thành những lưỡi dao hành hạ tôi.