Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 57. Bị nhốt

Chương 57. Bị nhốt


Lời này của hắn liền rõ ràng chia mười một người ở trong đại sảnh này thành hai trận doanh.
Bên này bao gồm Cố Ninh, Trình Minh, đạo trưởng Giả, Hoàng Mộng Dao, Tạ Vũ Hồng.
Bên kia là Trương Siêu đeo kính đen, Tiếu Vân Vân, Lưu kỳ cõng ba lô mặc áo thun màu vàng, còn có hai cô gái tên Trương Linh, Vương Tư.
Mấy người bên kia ngồi vây quanh cạnh nhau lập tức thay đổi sắc mặt.
Bọn họ ban đầu cùng Trình Minh, Hoàng Mộng Dao, Tạ Vũ Hồng đều học chung một lớp, ngày thường có nhận thức nhau.
Bọn họ không nghĩ lấy vật tư ra cũng chỉ là nhằm vào hai "người ngoài" là Cố Ninh và đạo trưởng Giả. Lại không nghĩ rằng Trình Minh vẫn luôn dính Cố Ninh và đạo trưởng Giả, mà Hoàng Mộng Dao, Tạ Vũ Hồng thậm chí ngoài dự đoán của mọi người đứng qua bên kia. Vừa rồi biểu hiện của Cố Ninh rõ như ban ngày, nhưng tay cô bị thương, bọn họ cũng không có cảm thấy tiếc, đạo trưởng Giả dọc theo đường đi gặp phải nguy hiểm gì cũng chỉ biết chạy.
Nhưng hai người Trình Minh và Tạ Vũ Hồng lại ở trong đội ngũ bọn họ đảm đương tác dụng người bảo vệ, dọc theo đường đi hai người bọn họ giết tang thi nhiều nhất.
Nghe ngoài cửa con chó tang thi vẫn cứ bảo trì tần suất va chạm, sắc mặt mấy người đều có chút khó coi, nhưng ngẫm lại hiện tại loại tình huống này, con chó tang thi kia thoạt nhìn một chốc sẽ không vào được, bọn họ bị nhốt ở chỗ này còn không biết khi nào mới có thể rời đi, như vậy vật tư chính là thứ quan trọng nhất. Thiếu bốn người kia vật tư dư lại của bọn họ càng có thể duy trì được lâu hơn. Nghĩ đến đây, sắc mặt bọn họ mới đẹp hơn một chút. Thậm chí có người còn ôm một ít tâm lý vui sướng khi người gặp họa, ít đồ ăn như vậy, Cố Ninh bọn họ khẳng định không chống chịu được bao lâu.
Cố Ninh lại không có tỏ vẻ dị nghị với lời nói của đạo trưởng Giả, cô dù sao tùy thời đều có khả năng rời khỏi đội ngũ, không cần phải nói thêm gì ở lúc này.
Muốn nói, người ở trong phòng này có tâm tình nhẹ nhàng nhất, vậy không ai khác chính là Cố Ninh.
Dù cho con chó săn tang thi kia xông tới, cô cũng có đủ thời gian trở lại không gian, càng không cần phải ở chỗ này lo lắng vật tư, nửa đêm hôm qua cô đã trở về bên kia một chuyến, đựng nửa ba lô vật tư mới trở lại. dù cho ăn hết vật tư, cô cũng có thể trở về lấy. Hiện tại điều duy nhất cần cô lo lắng chính là ở chỗ này sẽ chậm trễ quá nhiều thời gian cô đi tìm ba mẹ.
Mấy người ngồi vây quanh tại chỗ, bắt đầu ăn bữa sáng.
Buổi sáng hôm nay, tất cả người nơi này đều trải qua vận động kịch liệt, hiện tại đều đói không chịu nổi.
Đạo trưởng Giả ăn xong hai cái lòng đỏ trứng, lúc sau liền kêu rên nói: "Căn bản không đủ no!"
Mấy người bên kia đều không khỏi lộ ra một tia vui sướng khi người gặp họa.
Nhưng rất nhanh, biểu tình trên mặt bọn họ liền đọng lại.
Chỉ thấy Cố Ninh yên lặng từ trong ba lô của cô không ngừng móc đồ ra.
Lạp xưởng, chocolate, bánh mì, bánh nén khô......
Không chỉ mấy người bên kia.
Mà bên này, mấy người đạo trưởng Giả, Trình Minh, Hoàng Mộng Dao, Tạ Vũ Hồng cũng đều nhìn thẳng.
Nhìn vật tư xếp thành ngọn núi nhỏ ở giữa, một đám đều không nói ra lời.
Tuy rằng Cố Ninh lấy ra nhiều vật tư như vậy, nhưng ngoại trừ đạo trưởng Giả, những người khác đều thập phần tiết chế, chỉ ăn lửng dạ, sau đó để Cố Ninh thu hồi vật tư còn dư lại, Cố Ninh lấy nước ra, mỗi người uống một ngụm.
Sự "khẳng khái" của Cố Ninh làm mọi người cảm thấy kinh ngạc, ngay cả tầm mắt Tạ Vũ Hồng vẫn luôn vẫn duy trì lạnh băng cũng trở nên thân thiết hơn.
"Cố Ninh, để em giúp chị cõng đi." Trình Minh nhìn chiếc ba lô bị nhét đến căng phồng nói.
Thật sự khó có thể tưởng tượng sao hôm nay Cố Ninh cõng một chiếc ba lô nặng như vậy còn có thể chạy trốn nhanh đến thế.
"Không cần, cảm ơn." Cố Ninh thập phần nhẹ nhàng cõng chiếc ba lô nặng trĩu kia lên, sau đó nói: "Chị đi lên trên nhìn xem." Nói xong liền cõng ba lô đi về phía lầu hai.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất