Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 69. Giết người

Chương 69. Giết người


Chân của nam nhân kia còn chưa có đá đến trên người phụ nữ trung niên! Đã phát ra một tiếng kêu vô cùng thê lương thảm thiết! Thân mình đột nhiên va vào trên tường, sau đó khóc rống ôm chân ngã xuống mặt đất, không ngừng quay cuồng, phát ra tiếng kêu thảm thiết, thống khổ!
Ở phía trên đầu gối hắn thình lình xuất hiện một lỗ máu! Đang róc rách chảy ra bên ngoài.
Đám người tức khắc xôn xao một trận!
Mọi người đều nhìn về phương hướng nổ súng.
Chỉ thấy một nữ sinh mặc đồ thể dục, tóc vàng đang ghìm súng nhanh chóng chạy tới! Người vừa mới nổ súng chính là cô!
Người phụ nữ trung niên tóc đỏ vừa nhấc mắt liền nhìn thấy cô gái tóc vàng bên kia đang chạy tới bên này, đầu tiên là cảm thấy giống như có hơi chút quen mắt, lại tập trung nhìn vào, không nhịn được liền phát ra một tiếng kêu sợ hãi! Sau đó cũng không dám tin tưởng ngồi xổm xuống lay người phụ nữ trung niên vẫn đang liều chết dập đầu, hô: "Em Kiều! Đừng đập nữa! Em mau nhìn xem! Mau nhìn xem! Là Cố Ninh! Là Cố Ninh!"
Người phụ nữ trung niên dập đầu kia bỗng nhiên nghe được tên Cố Ninh, theo bản năng khựng lại, nâng cái đầu đã đập đến chảy máu lên, nhìn về bên kia, sau đó, cô không dám tin tưởng mở to mắt, lông mày dính đẫm máu, chảy vào trong ánh mắt, nhiễm cho tầm mắt một mảnh huyết hồng, ở trong mảnh huyết hồng kia, cô nhìn thấy Cố Ninh đang chạy tới chỗ cô!
Cô mở đôi môi đã rạn nứt ra, cổ họng khô cạn gian nan phát ra âm thanh, mang theo run rẩy và vui sướng không dám tin tưởng: "Cố, Cố Ninh......"
"Mẹ!"
Cố Ninh ôm chặt mẹ Cố khuôn mặt đầy máu, đang quỳ trên mặt đất.
Cô cả người run rẩy, âm thanh mang theo nức nở: "Mẹ!"
"Ninh Ninh...... Là con sao Ninh Ninh, có phải mẹ đang nằm mơ hay không?!" Mẹ Cố không dám tin tưởng trợn tròn mắt, toàn bộ mắt phải đều bị máu nhiễm đến đỏ bừng, thoạt nhìn phá lệ làm cho người ta sợ hãi, nhưng cô ngay cả chớp mắt cũng luyến tiếc chớp một chút, chỉ tham lam ôm mặt Cố Ninh nhìn, sợ chính mình nháy mắt một cái Cố Ninh sẽ từ trước mắt biến mất.
"Là con. Là con. Mẹ, là con. Con tới quá muộn!" Cố Ninh không nhịn được nghẹn ngào, nước mắt đã chảy đầy cả khuôn mặt.
Mấy người anh Ba, đạo trưởng Giả, Trình Minh, Hoàng Mộng Dao đuổi tới không khỏi dừng bước chân, nhìn Cố Ninh bên kia ôm một người phụ nữ đầy đầu là máu, khóc như đứa trẻ, tất cả đều lâm vào trầm mặc.
Đó là Cố Ninh, là Cố Ninh giết tang thi nhưng đôi mắt không nháy dù chỉ một chút, là Cố Ninh cánh tay bị thương đến trình độ kia cũng không có rớt một giọt nước mắt, lúc này lại khóc thành dáng vẻ kia. Nội tâm bọn họ chấn động.
Nhưng không biết vì sao, tình huống kia chỉ làm mọi người cảm thấy vô cùng chua xót.
"Mấy người còn nhìn cái gì! Mau tới đây hỗ trợ!" Cố Ninh hô về phía một loạt người đứng ở bên kia.
Hoàng Mộng Dao sửng sốt một chút, sau đó liền đẩy người phía trước có chút gian nan cõng ba lô của Cố Ninh, vọt qua, lập tức ngồi quỳ trên mặt đất lấy dược phẩm trong ba lô ra, đồng thời chạy tới hỗ trợ Trình Minh đỡ mẹ Cố đang suy yếu, Hoàng Mộng Dao bắt đầu giúp mẹ Cố xử lý miệng vết thương trên trán.
Những người khác vội vàng bắt đầu xem xét trạng huống của ba Cố nằm trên mặt đất.
Đám người trong trường học ban đầu vây xem đột nhiên thấy có nhiều người lao tới như vậy, thoạt nhìn giống như đều nhận thức người phụ nữ dập đầu kia, người không rõ ngọn nguồn liền có chút hối hận, vừa rồi nếu đứng ra hỗ trợ, nói không chừng có thể bắt quan hệ với bọn họ, mấy người kia đều cầm súng, khẳng định đều là người tới nơi đây tụ tập.
Cố Ninh chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, trên mặt cô còn treo nước mắt chưa có khô cạn, hốc mắt đỏ bừng, ánh mắt lại vô cùng rét lạnh, nhất nhất đảo qua đám người vây xem, người tiếp xúc cùng ánh mắt cô đều không khỏi cảm giác được một cỗ hàn ý, không nhịn được tránh đi ánh mắt rét lạnh kia, cuối cùng, Cố Ninh quay đầu, ánh mắt dừng ở trên người nam nhân ngã trên mặt đất vẫn còn kêu thảm thiết, trong ánh mắt mang theo sát khí dày đặc, âm thanh lạnh lẽo: "Anh đáng chết!"
"Cố Ninh!" Anh Ba không nhịn được hô lên một tiếng, theo bản năng muốn ngăn lại.
Lại bị Cố Ninh dùng ánh mắt vô cùng rét lạnh làm cho không nói ra lời.
"Cô không thể giết tôi! Tôi là cháu trai của Vương Kế Trung! Cô giết tôi! Bác tôi sẽ giết cả nhà cô!" Người thủ vệ kia hoảng sợ hô!
Đôi mắt Cố Ninh cũng chưa chớp một chút, cả đầu óc cô đều chiếu lại hình ảnh nam nhân kia vừa rồi đã đá ngã mẹ Cố, cả đầu óc đều là mẹ Cố vỡ đầu, máu chảy đầy mặt, trong đầu cô chỉ có một âm thanh, người này, cần phải chết!
Sau đó, ở trong ánh mắt hoảng sợ của nam nhân kia, Cố Ninh nhấc dao trong tay lên, châm chọc nói: "Đáng tiếc, tôi không quen biết Vương Kế Trung."
"Dừng tay!!!" Chỉ nghe được một tiếng hét lớn! Một đội người từ bên kia vội vàng đi tới, cầm đầu là một nam nhân trung niên mặc đồ màu đen.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất