Chương 74. Lại giết người
Cố Ninh lại không có cảm thấy ngoài ý muốn, anh Ba mặc dù là ngồi trên xe nhắm mắt, eo cũng tự nhiên dựng thẳng, hơn nữa hành vi cử chỉ dọc theo đường đi, còn có súng của bộ đội, Cố Ninh nhiều ít cũng đoán được anh Ba có thể là một quân nhân.
"Vậy cậu cũng là một binh lính sao? Sao kỹ năng bắn súng kém như vậy?" Đạo trưởng Giả hỏi Trương Dương.
Trương Dương nắm chặt súng trong tay, mặt đỏ lên, nói: "Cháu là người của bộ phận bếp núc!" Lúc trước chính là bởi vì thi bắn súng không đạt tiêu chuẩn mới bị an bài vào bộ phận bếp núc. Lúc này bị đạo trưởng Giả ở trước mặt nhiều người nói chính mình bắn súng kém, Trương Dương quả thực muốn khóc.
"Được rồi." Cố Ninh đánh gãy đạo trưởng Giả còn định tiếp tục nói, sau đó nói với anh Ba: "Trước nhờ bác sĩ đi xem chân của ba cháu, cần loại thuốc gì, cứ liệt kê danh sách ra, cháu sẽ giải quyết."
"Vậy được rồi. Trương Dương, cậu đến phòng y tế mời bác sĩ Cao đi."
"Vâng." Trương Dương lên tiếng, sau đó liền cõng súng chạy một mạch về phương hướng của phòng y tế.
Rất nhanh đã mời được bác sĩ Cao lại đây.
Làm người hơi chút kinh ngạc chính là vị bác sĩ Cao này lại là một cô gái thập phần trẻ, đại khái tầm 27-28 tuổi, tóc ngắn đến mang tai, trên người mặc một chiếc áo trắng đã xám xịt, bên dưới mặc quần jean, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh, dưới chân đeo một đôi giày thể thao màu đen, cõng một hòm thuốc, tuy rằng trên người có chút dơ, nhưng lại cho người ta cảm giác thập phần sạch sẽ thoải mái thanh tân.
Cô cõng hòm thuốc đi lại đây, gật đầu với anh Ba một cái, sau đó hỏi: "Người bệnh ở nơi nào?"
"Hiện tại vẫn còn ở trong ký túc xá học sinh. Tôi bảo Trương Dương đưa cô qua." Anh Ba nói với bác sĩ Cao xong, lại quay ra nói với Cố Ninh: "Cố Ninh, chú còn có chuyện khác cần xử lý. Nếu cháu có việc gì tìm chú thì đi đến lầu 5 tòa nhà giáo viên."
"Vâng. Cảm ơn chú Ba." Cố Ninh gật đầu nói, vẫn không có đổi xưng hô, nếu diễn trò vậy phải làm đầy đủ.
Sau đó đám người Cố Ninh được Trương Dương dẫn tới ký túc xá học sinh.
"Em chính là cô gái nhỏ giết người ở cổng trường?" Bác sĩ Cao đột nhiên đặt câu hỏi.
Cố Ninh năm nay đã tròn 23 tuổi, luôn bị người ta gọi là cô gái nhỏ cũng không khỏi có chút xấu hổ, bác sĩ Cao hỏi thẳng như vậy, Cố Ninh cũng là có chút không biết trả lời như thế nào, nhưng vẫn thành thật nói: "Đúng vậy."
"Giết tốt lắm." Bác sĩ Cao nhàn nhạt nói: "Tên đó sống trên đời chính là lãng phí vật tư."
Cố Ninh nao nao, sau đó cười cười không nói gì.
Sau đó nhìn chung quanh.
Hai bên đường có không ít người vội vàng đi qua, học sinh đã không còn dư lại mấy người, tuyệt đại đa số học sinh sau khi phát sinh tận thế phản ứng đầu tiên đều là chạy về nhà, hiện tại trường học này phần nhiều là người từ bên ngoài tiến vào. Mạt thế đến bây giờ đã hơn ba tháng, ở trên đường đã rất khó nhìn thấy người mặc quần áo sạch sẽ tinh thần sáng láng, từng khuôn mặt chết lặng đi qua bên người Cố Ninh.
Cũng không có bao nhiêu người ném ánh mắt dư thừa đến, nơi này mỗi ngày đều gia tăng không ít người, ai cũng vội vàng tìm đường sống, không có tinh lực dư thừa phân tán cho người khác.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy đám người Cố Ninh đi về phương hướng ký túc xá, vẫn không khỏi có một ít ánh mắt vọng lại đây.
Tất cả bàn trong phòng học đều bị dọn ra ngoài chồng chất đến trên đất trống.
Các căn phòng đều đã chật cứng người, một gian phòng học chen mấy chục cá nhân, nam nữ già trẻ đều có. Người không có hành lý liền lấy giấy báo trải lên trên mặt đất xi măng ngủ. Hoàn cảnh thập phần ác liệt.
Hiện tại thời tiết một ngày so với một ngày lạnh hơn, phòng học lớn như vậy, lại gió lùa khắp nơi, ngủ ở trên mặt đất, người có thể chất yếu thực dễ bị cảm lạnh. Hiện tại lúc này, dược phẩm quý giá, một khi bị cảm mạo, ngoại trừ tự chống chịu thì không có biện pháp nào khác. Nếu không chống chịu nổi sẽ chết.
Nơi này lâu lâu lại có người hơi thở thoi thóp bị mang đi ra ngoài, không có ai trở về.
Nhưng hoàn cảnh ở ký túc xá lại khác, không chỉ có giường để ngủ, hơn nữa nếu vận khí tốt, còn có quần áo, đồ dùng sinh hoạt linh tinh mà các học sinh khi chạy loạn để lại.
Có thể ở trong ký túc xá chỉ có hai loại người.
Một là người có quan hệ với cao tầng ở nơi tụ tập.
Hai là người nộp lên trên nhiều vật tư.
Chỉ có khi bạn đạt tới một trong hai điều kiện này, bạn mới có thể vào ký túc xá ở.
Cố Ninh bọn họ hiển nhiên là loại một.
Chỉ cần ở địa phương có người, liền sẽ tồn tại quy tắc sinh tồn ngầm, chỉ là tới mạt thế, quy tắc ngầm liền bắt đầu trắng trợn lộ ra.
Phòng an bài cho nhóm người Cố Ninh chính là 308, 309, lầu 3 ký túc xá nữ.