Chương 18 - Khí Huyết Đột Phá
- Một viên linh thạch!
Phương Tịch suy nghĩ một chút, đưa ra một ngón tay.
- Ngươi đùa ta?
Đại hán áo đen tức giận:
- Ít nhất ba viên linh thạch!
- Ngươi xem pháp khí này, hoa văn trận pháp có vết rách, nói không chừng pháp lực vận chuyển không tiện lợi, mà trên lưỡi kiếm còn có lỗ hổng, cùng người đối kiếm nói không chắc sẽ gẫy mất…
Dù sao cũng ở trong phường thị, gan Phương Tịch cũng lớn chút ít, bắt đầu ép giá.
Sau một phen cò kè mặc cả, cuối cùng lấy hai viên linh thạch, cộng thêm ba viên linh tinh thành giao.
Khuôn mặt Phương Tịch đau nhức, moi hết toàn thân tìm ra các loại linh tinh nhỏ vụn, cuối cùng cũng coi như gom đủ, mua được Thanh Hòa Kiếm.
Trên thực tế, lần này sau khi mua phi kiếm pháp khí, cũng xác thực tiêu hao hết tất cả tồn kho của hắn, sau đó một đoạn thời gian ngay cả linh mễ cũng ăn không nổi, chỉ có thể ăn gạo của phàm nhân.
Nhưng Phương Tịch rất nguyện ý, cũng cảm thấy đáng giá.
Nếu không thừa dịp hiện tại thị trường hỗn loạn, giá cả pháp khí giảm mạnh, hắn muốn mua một pháp khí hạ phẩm, cũng không phải việc dễ dàng.
…
Khu lều gỗ.
Trở về phòng, đóng cửa phòng, Phương Tịch lấy ra Thanh Hòa Kiếm.
Hắn nhìn thanh phi kiếm này, sắc mặt biến ảo không ngừng, hàn quang trên lưỡi kiếm soi sáng khuôn mặt Phương Tịch, mang đến cảm giác khác lạ.
Một lúc lâu, Phương Tịch thả phi kiếm xuống:
- Không nghĩ tới… pháp khí đầu tiên trong cuộc đời ta, lại đến từ Mạch lão đầu.
Nghĩ đến tình cảnh lúc trước Mạch lão đầu lấy ra phi kiếm, muốn liều mạng một lần, Phương Tịch âm thầm cảm khái, càng cảnh cáo mình, quyết không thể học theo Mạch lão đầu!
Hắn có ngón tay vàng, ngày sau đối nhân xử thế phải khiêm tốn, tuyệt đối không thể vì chút lợi nhỏ, liền lấy sinh mệnh của mình đi mạo hiểm!
- May là Tư Đồ gia và Hồng Diệp Hợp sớm dẹp trận náo loạn này.
Phương Tịch thu hồi Thanh Hòa Kiếm, chuẩn bị ngày mai sẽ đi Đại Lương Thế Giới học thủ pháp khống chế pháp khí.
Cùng lúc đó, hắn cũng cảm giác ung dung hơn.
Hoàn cảnh hỗn loạn mấy ngày trước, Phương Tịch rất không thích.
Nếu rối loạn kéo dài, hắn còn chuẩn bị rời phường thị một quãng thời gian để tránh họa.
- Cho dù là hiện tại, cũng không tính quá an toàn.
Phương Tịch nhìn xung quanh, trong lòng làm ra quyết định!
Hắn muốn đào động, đào một cái hầm, chuẩn bị cho tình huống đào mạng!
Đây là một công trình to lớn, nhưng có thể chậm rãi hoàn thành.
Đồng thời ngày sau qua lại hai giới, có thể vào trong hầm tiến hành!
Cái này cũng là một tầng che lấp.
Đại Lương.
Ngoài thành Hắc Thạch.
Trong rừng cây nhỏ hoang vu không bóng người, một đạo lưu quang màu xanh đang nương theo ý niệm của Phương Tịch, làm ra các loại động tác độ khó cao.
Hưu hưu!
Trong phạm vi mấy chục trượng, kiếm khí ép người, mơ hồ có thể nhìn thấy một kiếm ảnh giống như lá xanh, đang ngang dọc tới lui ở trong rừng cây, chỗ đi qua, cành cây bị cắt giống như đậu hũ, hiện ra mặt cắt bóng loáng.
Phốc!
Thậm chí kiếm này còn dễ dàng đâm vào nham thạch màu xanh, nhập sâu ba tấc, cực kỳ sắc bén.
Một lát sau, Thanh Hòa Kiếm xuất hiện ở trước mặt Phương Tịch, giống như một con cá bơi màu xanh, tới lui tuần tra trong hư không.
Hắn đưa tay khẽ vẫy, nắm lấy chuôi Thanh Hòa Kiếm, lẩm bẩm:
- Quả nhiên, pháp lực vận chuyển có vài chỗ trúc trắc, không phải vấn đề của Ngự Vật Quyết, mà là trận văn của pháp khí thiếu thốn!
Phàm là tu tiên giả, đều sẽ biết Ngự Vật Quyết, xem như bí quyết điều động pháp khí.
Nếu là những phi kiếm cao cấp kia, nói không chừng còn có kiếm quyết chuyên môn.
Bất quá Phương Tịch không thể có loại này.
Dù chỉ là Ngự Vật Quyết, cũng cần hắn tiêu tốn rất nhiều tâm huyết tu luyện.
Ân, đổi thành trước đây, không có pháp khí, muốn tu luyện cũng không tu luyện được.
Lúc này, tay cầm Thanh Hòa Kiếm, Phương Tịch quả thật có cảm giác ở trong thành Hắc Thạch khó gặp địch thủ.
- Ngự kiếm liền không giống trước, dù tiêu hết linh thạch cũng đáng giá.
Sau khi cảm thán, Phương Tịch để Thanh Hòa Kiếm ở một bên, bắt đầu luyện quyền!
- Bạch Vân Chưởng!
Đoạn thời gian này ở Nam Hoang tu luyện, hắn cảm giác khí huyết trong cơ thể càng ngày càng dễ dàng bị nắm bắt, đến tối nay, đã đạt tới biên giới đột phá!
Ầm ầm!
Phương Tịch vận chưởng như bay, mạnh mẽ đánh ra một cây tùng trước mặt.
Đùng!
Vỏ cây bay tán loạn, một dấu bàn tay rõ ràng hiện lên.
Phương Tịch thu chưởng mà đứng, cảm thụ khí huyết trong cơ thể chậm rãi nhúc nhích, bị mình nắm bắt.
Vù vù!
Hắn thở hổn hển, mặt ngoài thân thể chảy ra lượng lớn mồ hôi, sau đó bốc hơi lên.
- Rốt cục đột phá, khí huyết nhất biến!
Con mắt Phương Tịch toả sáng.
Hắn có thể cảm giác được, máu tươi của mình lưu động hơi gia tốc, toàn thân có một loại lực lượng không nói rõ được đang cuộn trào.
Cái kia không phải máu tươi, mà là lực lượng khí huyết càng huyền diệu hơn!
Mà ở dưới lực lượng khí huyết gia trì, da thịt, xương cốt, gân cốt toàn thân đều tăng cường trình độ nhất định!