Chương 14
Ngày mười bảy tháng chạp năm Giáp Ngọ
Nghe nói ở Nam Cương có vu y có thể cải tử hoàn sinh. Ta lập tức lên đường, thúc ngựa đến Nam Cương.
Đường đường là Định quốc đại trưởng công chúa, quỳ trước cửa vu y năm ngày năm đêm, cầu xin vu y cứu Khanh An một mạng.
Sự thành tâm của ta, cuối cùng cũng đã lay động được vu y.
Nhưng, điều kiện để hắn chữa bệnh là, ta phải ở lại Nam Cương, bên hắn ba năm.
Làm “người dưỡng cổ” của hắn.
Người dưỡng cổ, chính là lấy thân thể con người làm vật chứa, nuôi dưỡng cổ trùng. Ta không chút do dự đồng ý.
…
Ngày mùng bốn tháng giêng năm Ất Mùi
Vu y ở Dư phủ nửa tháng.
Trên gương mặt tái nhợt của Khanh An, cuối cùng cũng có huyết sắc. Đệ ấy vẫn chưa tỉnh, nhưng ta phải rời đi. Trước khi rời đi, ta cho tất cả mọi người lui ra.
“Khanh An.” Ta cầm tay đệ ấy áp vào má mình, “Chuyến đi này của ta, có lẽ là vĩnh biệt.”
“Chăm sóc tốt cho bản thân, cũng chăm sóc tốt cho, các con.”
Đây là lần đầu tiên, ta can đảm như vậy, buông thả bản thân.
Hôn lên trán đệ ấy.
Ngày hai mươi mốt tháng sáu năm Đinh Dậu
Những ngày làm người dưỡng cổ, ta không muốn ghi lại.
Nếu có thể, ta thà chết.
Ngày mùng bốn tháng giêng năm Ất Mùi
Ba năm đã đến, ta cuối cùng cũng rời khỏi địa ngục như ác mộng đó. Ba năm này, ta sống dựa vào niềm tin được gặp lại đệ ấy một lần nữa.
Gặp lại Khanh An, như thể cách cả một đời.
…
Ngày mười lăm tháng năm năm Mậu Tuất
Con trai ta, thế tử Dư phủ Trấn quốc công, đến tuổi thừa kế tước vị. Kết hôn với con gái độc nhất của Vĩnh Bình hầu Thẩm thị, họ ngoại của tiên Hoàng hậu.
Đứa trẻ đó cũng giống như tiên Hoàng hậu, dịu dàng lương thiện.
Nhuận Nhi rất thích. Ta rất vui.
Sau khi bái đường cha mẹ, Nhuận Nhi và tân nương, đặc biệt bái nhị thúc của nó.
Khóe mắt Khanh An đỏ hoe, nhưng có thể thấy được, đệ ấy rất vui.