Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 1115: Tuyên án tội chết

Thần uy thật cường đại! Những người phàm như Trương Hiểu Phi chỉ nhìn thấy cảnh tượng rạng rõ tươi đẹp của kim sắc hào quang, nhưng trung giai thần Ngả Nặc Tư Bỉ Đúc có thể thập phần tinh tường cảm nhận được thần uy cuồn cuộn bên trong đó!

Hắn biết đây không phải là vô tình, một khi có một thần minh cường đại tản ra chân khí của mình, sẽ khiến cho thiên địa cộng hưởng, sau đó hình thành một loại hiện tượng kỳ lạ, loại hiện tượng này…hắn chỉ nhìn thấy trên người ba vị chủ thần.

Mà bây giờ hắn nhìn thấy kim sắc hào quang còn sáng hơn ba vị chủ thần kia rất nhiều, vị thần minh đang hàng lâm địa cầu, thực lực tuyệt đối vượt trên chủ thần!

Trên chủ thần là ai? Thần vương! Sắc mặt hắn đại biến, đại não cứng ngắc, hệ Ngân Hà là một mảnh chủ tinh hệ xa xôi trong Nam Hạo tinh khu mà thôi, mà vị trí của Thái Dương hệ càng thêm hẻo lánh.

Như thế nào lại có một thần vương đột nhiên hàng lâm địa cầu? Cả bổn nguyên vũ trụ chỉ có hai thần vương, hơn nữa không phải đều tiến vào tinh khu mới xuất hiện kia sao?

Hắn nghĩ mãi mà không rõ, hiện tại chỉ muốn quay đầu chạy trốn, nhưng bị thần uy cuồn cuộn của đối phương áp chế, thậm chí dũng khí chạy trốn đều không có.

Lúc này cả người hắn run rẩy, tuy Trương Hiểu Phi không biết cảm nhận của hắn, nhưng có thể chứng kiến được phản ứng của hắn.

- Là Ngự Long thần tôn bệ hạ trở về sao?

Nhìn thấy Ngả Nặc Tư Bỉ Đức run rẩy trên không, trên mặt Trương Hiểu Phi hiện lên vẻ chờ đợi tràn đầy, cả liên bang địa cầu gặp phải nguy hiểm phá thành mảnh nhỏ, mà Cửu Tiêu thần điện rải khắp toàn cầu cũng bị bức bách lòng người sắp tan rã.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên chờ đợi, người trong trấn Bảo Kinh cũng đi ra khỏi nhà, yên lặng ngẩng đầu nhìn không trung.

Kim sắc hào quang đã tán khắp đại địa, nháy mắt tản ra khí tức mát lạnh khiến mọi người cảm thấy khoan khoái.

Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Diệp Dương Thành bao trùm ngân giáp tay cầm bàn long ngân thương, từ trên không trung giáng xuống.

- Là Ngự Long thần tôn bệ hạ!

Trương Hiểu Phi đã nhìn thấy rõ ràng, người vừa xuất hiện liền làm cho Ngả Nặc Tư Bỉ Đức run rẩy, chẳng phải chính là Diệp Dương Thành, chủ nhân chân chính của địa cầu sao?

Trương Hiểu Phi sùng kính bái xuống đất, đầu úp sấp, lẳng lặng quỳ bái.

Cùng lúc đó, người trong trấn Bảo Kinh cũng lục tục quỳ trên mặt đất, tín ngưỡng vốn đã dao động của họ một khắc này tỏa sáng sinh cơ!

- Ngự Long thần tôn bệ hạ, xin ngài tiêu diệt tặc tử này!

Có vài tín đồ lớn mật hô to lên, vẻ cuồng nhiệt trên mặt vô cùng rõ ràng.

Giờ khắc này lòng người dao động đã khôi phục kiên định, mọi người đều sùng kính quỳ xuống cầu nguyện…

Lúc này Ngả Nặc Bỉ Tư Đức sắc mặt xanh mét, miễn cưỡng lộ ra nụ cười thật khó xem:

- Thần vương bệ hạ, ngài là…

- Ta là chủ nhân Thái Dương hệ Diệp Dương Thành.

Nhìn thấy người kia chủ động mở miệng, Diệp Dương Thành lãnh đạm quét mắt nhìn hắn, nói:

- Nghe nói ngươi đang ở trong phạm vi phúc trạch của ta đốt giết hoành hành, muốn bức bách ta đi ra gặp ngươi? Có chuyện này không?

- Việc này…

Ngả Nặc Bỉ Tư Đức khóc không ra nước mắt, hắn rõ ràng nhớ được thần minh ở địa cầu chỉ là sơ giai thần đi? Vì sao chỉ chớp mắt lại thế này? Từ sơ giai thần lên tới thần vương, tốc độ không phải nhanh tới mức thái quá đó chứ?

Ngả Nặc Tư Bỉ Đức thật khó thể thừa nhận, nhưng sự thật xảy ra trước mắt khiến cho hắn không dám nghi ngờ, vị thần vương trước mắt chính là chủ nhân địa cầu Diệp Dương Thành!

Nhưng điều này làm cho hắn có chút thất thần, cả bổn nguyên vũ trụ chỉ có hai thần vương, Diệp Dương Thành làm sao lại là thần vương đây? Vậy hắn là thần vương thứ ba sao?

Cảm xúc dao động kịch liệt, Ngả Nặc Bỉ Tư Đức cúi đầu giải thích:

- Đây là nhầm lẫn….ta…ta nhầm lẫn…

- Vậy ngươi luôn mồm muốn ta lăn ra đây, là có ý tứ gì?

Diệp Dương Thành nheo mắt, như không hề để ý hỏi.

Nhưng ngữ khí của hắn càng thong dong hờ hững, Ngả Nặc Bỉ Tư Đức càng áp lực, run rẩy nhỏ giọng đáp:

- Ta…ta còn tưởng rằng thần minh tại địa cầu là một lão đối đầu, nếu ta sớm biết địa cầu là phạm vi phúc trạch của ngài, dù cho ta bao nhiêu lá gan cũng không dám tới nơi này gây ngột ngạt cho ngài ah!

Ý thức được tình huống không ổn, Ngả Nặc Bỉ Tư Đức ngoại trừ chịu thua cũng không biết nên làm gì, trên thực tế lúc này hắn đã hối hận muốn bóp chết chính mình.

Nhưng lúc này ở trong kết giới bên dưới, Trương Hiểu Phi rống lớn một tiếng:

- Ngươi nói dối! Ngươi rõ ràng luôn mồm nói muốn tìm Ngự Long thần tôn bệ hạ!

Trương Hiểu Phi xem như đã hiểu được, thần minh mình tín ngưỡng vượt xa mèo ba chân như Ngả Nặc Bỉ Tư Đức, bằng không người kia trước đó còn vô cùng hung hăng càn quấy, nhưng dựa vào điều gì ăn nói khép nép sợ hãi như thế?

- Ngự Long thần tôn bệ hạ, tên nửa người nửa quỷ thanh sắc này, suốt bảy ngày nay đã phá hủy bảy lục cấp thần miếu, tám mươi sáu ngũ cấp thần miếu, ba trăm chín mươi chín tứ cấp thần miếu, một ngàn bốn trăm sáu mươi lăm tam cấp thần miếu…

- Chẳng những như thế, người này còn giết chết bốn vị Thanh Tiêu trưởng lão, mười lăm vị Bích Tiêu trưởng lão, ba mươi chín vị Đan Tiêu trưởng lão, một trăm lẻ bảy vị Cảnh Tiêu trưởng lão…

- Bảy ngày trước trên bầu trời Thái Bình Dương, vạn thần sử đại nhân ra mặt khuyên hắn rời khỏi địa cầu, lại bị hắn nhẫn tâm động thủ giết chết, sát thương gần bốn ngàn thần sử đại nhân, ngay cả ba vị thần sử đại nhân Trương Ngọc Thiến, Dương Đằng Phi, Đường Thái Nguyên đều bị hắn đánh trọng thương, tới nay chưa biết chết sống!

Thanh âm tiếng rống của Trương Hiểu Phi xuyên qua kết giới, truyền vào trong tai Diệp Dương Thành.

Trong mắt Diệp Dương Thành bộc phát ra một đạo sát khí băng hàn cực kỳ chói mắt, rít lên:

- Muốn chết!

Tiếng rống to của Trương Hiểu Phi đồng dạng làm cho Ngả Nặc Bỉ Tư Đức sắc mặt đại biến, nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của Diệp Dương Thành, hắn thầm kêu một tiếng không xong, không nói một lời muốn trốn khỏi địa cầu.

Nhìn thấy hành động của hắn, khóe môi Diệp Dương Thành hiện lên nụ cười châm chọc, một đạo ngân quang bắn thẳng lên đỉnh đầu Ngả Nặc Bỉ Tư Đức, hoàn toàn giam cầm hắn.

- Phanh!

Ngả Nặc Bỉ Tư Đức phịch một tiếng rơi xuống, hăng hăng nện thẳng lên mặt đất.

Diệp Dương Thành một cước giẫm lên mặt Ngả Nặc Bỉ Tư Đức, lạnh lùng nói:

- Đừng cho rằng ta không biết vì sao ngươi tới địa cầu, đừng mang ảo tưởng còn sống sót rời đi!

Lúc này Diệp Dương Thành cũng đã tuyên án cái chết của Ngả Nặc Bỉ Tư Đức vô cùng dứt khoát.

- Oanh!

Ngả Nặc Bỉ Tư Đức văng lên cao, lại bị một đạo sấm sét giáng xuống đỉnh đầu, rơi xuống đất tạp ra một hố sâu.

Diệp Dương Thành cầm bàn long ngân thương xuất hiện bên cạnh hố sâu, cười lạnh nói:

- Chỉ mới bắt đầu đâu!



- Tinh khu mới xuất hiện?

Bên cạnh Thái Dương hệ, Khải Lạc Khốc Kỳ nghe Lạp Tác Đa vừa nói, ngẩn người, sau đó thật hứng thú hỏi:

- Ngươi có biết tinh khu đó như thế nào hay không?

- Nghe nói là một tinh khu bị bụi vụ bao phủ, bên trong không biết có nguy hiểm gì hay không…

Hắn nhìn nhìn Khải Lạc Khốc Kỳ, nói:

- Từ xa xa nhìn tới tinh khu kia chỉ là một thế giới sương mù trắng xóa mênh mông, toàn bộ thần minh từ chủ thần trở lên trong bổn nguyên vũ trụ đều đã đi tới đó, phỏng chừng muốn hoàn thành tra xét cũng hao tổn vài chục năm thời gian đi…

- Tinh khu bị bụi vụ bao phủ?

Khải Lạc Khốc Kỳ có chút kinh ngạc, cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó hỏi:

- Vậy ngươi có biết tinh khu ở vị trí nào không?

- Từ Cực Đạo tinh khu đi thẳng vào hỗn độn…Tinh khu rất lớn, bên trong Cực Đạo tinh khu là có thể chứng kiến ảnh tử của nó…

- Vậy toàn bộ tinh khu mới xuất hiện đều có bộ dạng bụi vụ mênh mông sao?

Khải Lạc Khốc Kỳ như nghĩ tới chuyện gì, trong mắt bộc phát ra tinh quang đầy khát vọng.

- Không phải toàn bộ tinh khu đều như vậy, trên thực tế tuy bổn nguyên vũ trụ thật lớn, nhưng cũng không phải có vô số tinh khu, nhiều năm qua chỉ mới xuất hiện vài tinh khu mà thôi, mà tinh khu mới hiện thân kia càng lớn hơn nữa…

- Nga…

Khải Lạc Khốc Kỳ trầm mặc, bắt đầu sưu tầm trí nhớ truyền thừa của chính mình.



- Đó là một thế giới bụi vụ mênh mông, có vô số tinh quang, vô số năng lượng tinh thuần, nơi đó là khởi nguyên của bộ tộc Khải Lạc Khốc Kỳ, nơi đó là thiên đường của bộ tộc chúng ta!

Đó không phải là quê hương của Khải Lạc Khốc Kỳ bộ tộc?

Hắn hỏi Ngả Mễ Lạp Tác Đa:

- Cực Đạo tinh khu ở đâu?

- Ngươi xem đi, vị trí của chúng ta nằm bên cạnh Thái Dương hệ Nam Hạo tinh khu, mà Cực Đạo tinh khu nằm ở đối diện…

Nhớ kỹ xong đường đi, Khải Lạc Khốc Kỳ đi tìm Mã Nhĩ Khắc Thác.

- Mã Nhĩ Khắc Thác, ta nghĩ ta có chút chuyện cần đi một chuyến.

- Thời gian không xác định, làm phiền ngươi nói với lão sư một tiếng, ta sẽ nhanh chóng trở về!

- Ngươi muốn đi ra ngoài?

Mã Nhĩ Khắc Thác kinh ngạc hỏi:

- Ta giúp ngươi nói không thành vấn đề…nhưng ngươi không cảm thấy tự mình nói tốt hơn sao?

- Ta…ta sợ lão sư sẽ không đáp ứng…

Không cấp cho Mã Nhĩ Khắc Thác thời gian phản ứng, hắn liền bỏ chạy:

- Dù sao ta nói với ngươi cũng vậy, ngàn vạn lần nhớ nói với lão sư giúp ta ah…

- …

Mã Nhĩ Khắc Thác trợn tròn mắt, muốn quýt làm cam chịu sao? Hắn kéo kéo khóe môi, lộ ra nụ cười khổ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất