Chương 37: Vợ Trần Hồng Phi (2)
- Ngươi chính là Từ Lạc?
Nữ tử mặc một chiếc váy dài xẻ tà màu đỏ thẫm, tôn lên dáng người cao và đầy đặn, gương mặt xinh xắn, đôi mắt đẹp lộ vài phần quyến rũ.
Nàng xoay người, hứng thú đánh giá Từ Lạc, gật đầu tán dương:
- Ừm, được đó, trẻ hơn ta nghĩ…
Vừa nói, tay ngọc vừa vuốt ve người Từ Lạc, từ ngực đến lưng:
- Thân hình khá được… Hơn tên Trần Hồng Phi kia nhiều.
Nàng đi về trước mặt Từ Lạc, vuốt ve khuôn mặt hắn, ánh mắt quyến rũ ánh lên sự tán thưởng:
- Ái chà, cũng tuấn tú, rất hợp khẩu vị của ta, không biết…
Ngón tay trắng nõn trượt từ gò má xuống cổ, lồng ngực, bụng dưới…
Chợt, Từ Lạc giữa chặt cổ tay nàng, cười tủm tỉm:
- Muội tử, cẩn thận chút, sờ nhiều lại nghiện, tỉnh táo lên!
Nói xong, hắn buông ra.
- Ha ha… Không ngờ ngươi thú vị như vậy.
- Ngươi là ai, tìm ta có chuyện gì?
Nữ tử nghi hoặc:
- Ngươi không biết ta?
- Không biết.
- Ta là Liễu Khinh Nhu!
- Chưa từng nghe.
- A!
Liễu Khinh Nhu ngồi vào đình ở trước động phủ, pha trà Tam Âm Hoè Hoa:
- Ngươi giết Trần Hồng Phi, nhưng lại không biết ta là ai?
Từ Lạc ngẫm nghĩ, quả thực không biết Liễu Khinh Nhu, ngay cả nghe cũng chưa từng:
- Ngươi có quan hệ gì với Trần Hồng Phi?
- Cũng không có gì, ta là đạo lữ trước đây của hắn, thế thôi!
Trong lòng Từ Lạc run lên, hắn từng nghe Trần Hồng Phi có đạo lữ, nhưng chưa từng gặp.
- Theo quy củ của Xích Luyện Tông, ngươi giết Trần Hồng Phi, chiếm được động phủ của hắn, như vậy… ta, chính là đạo lữ của ngươi.
Lúc quay người lại, Liễu Khinh Nhu chống đùi ngọc lên, xuyên qua tà váy xẻ, mơ hồn có thể thấy được xuân sắc, dáng vẻ lười biếng, nở nụ cười khiêu khích nhìn Từ Lạc:
- Thế nào, vui sướng không?
Vui à? Đương nhiên rồi. Dù sao, Từ Lạc cũng thích mấy cái này. Huống chi Liễu Khinh Nhu có mấy phần tư sắc.
Chỉ là, trong động phủ của hắn đang có một vị Tiên Nhi ngày ngày hợp đạo, nói thật, mặt hàng này còn kém xa.
Nói đi nói lại, không ưng cũng không được biểu hiện ra ngoài, biết đâu ngày nào đó lại cần đến.
Từ Lạc xoa cằm, dáng vẻ dâm tà:
- Đương nhiên vui rồi.
- Đã thế, đến…
Liễu Khinh Nhu ngoắc tay với hắn, nới quần áo ra:
- Đến đây… Sung sướng…
- Mỹ nhân, mỹ nhân của ta!
Từ Lạc vừa định nhào tới, để xem người này muốn làm gì, còn chưa tới trước mặt, chân Liễu Khinh Nhu đã chạm vào ngực hắn, cười khinh:
- Ngươi mừng quá sớm…
- Ý gì?
- A!
Liễu Khinh Nhu đứng dậy, lắc mình, váy xẻ tà biến mất, thay bằng một bộ màu xanh, rất thành thạo.
- Đi thôi, lát nữa ngươi còn cười được, bổn tiên tử sẽ cho ngưởi thưởng thức thoả thích một cái đùi ngọc.
Liễu Khinh Nhu thay đổi cả khí chất, trở nên lạnh lùng.
- Đi đâu?
- Đi gặp Huyền Thuỷ lão gia!
Hắn không biết người này là ai, nhưng hắn biết, lão gia ở Lão Hoè Lĩnh đều là Trưởng lão ngoại môn, ai cũng là lão ma đầu sâu không lường được!
- Ta… Không biết Huyền Thuỷ lão gia…
- Nhưng hắn biết ngươi… Mà lại…
Ánh mắt Liễu Khinh Nhu lộ ra sự xấu xa, khoé miệng tươi cười:
- A, quên không nói cho ngươi hay, cái tên khốn Trần Hồng Phi kia từng là người của Huyền Thuỷ lão gia, cha mẹ chó má của hắn đều là đệ tử của lão, ha ha ha…
Thấy nụ cười trên mặt Từ Lạc dần biến mất, Liễu Khinh Nhu càng cười sung sướng hơn.
Ở cửa ngoại môn Xích Luyện Tông.
Có một số đệ tử có thể động, nhưng có một số đệ tử lại không thể động.
Như một vài con cháu gia tộc, còn có một vài đệ tử của trưởng lão, những đệ tử có chỗ dựa này, không ai dám ném thẻ bài cho người ta.
Lúc trước sở dĩ Từ Lạc dám giết Trần Hồng Phi, cũng vì biết phụ mẫu của đối phương bị hại, nếu không hắn sẽ lựa chọn đệ tử ngoại môn khác.
Vì phòng ngừa vạn nhất, lúc trước còn cố ý tìm hiểu, Trần Hồng Phi không phải con cháu gia tộc gì, phụ mẫu của hắn cũng chỉ là đệ tử ngoại môn mà thôi.
Căn bản không nghĩ tới, phía sau còn có một vị trưởng lão ngoại môn, Huyền Thủy lão gia!
- Chuyện có chút không ổn...
Đi theo phía sau Liễu Khinh Nhu, Từ Lạc nhíu mày trầm tư.
Hắn suy nghĩ Huyền Thủy lão gia, hẳn không biết phụ mẫu Trần Hồng Phi đã bắt được Sở Lăng Tuyệt, nếu không đã sớm tịch thu động phủ của hắn, để Sở Lăng Tuyệt đi làm lô đỉnh.
Nhưng nếu không phải vì Sở Lăng Tuyệt, thì vì cái gì.
Có lẽ Huyền Thủy lão gia chuẩn bị báo thù cho Hồng Phi, còn dự định giết chết ta?
Nếu thật sự là vậy.
Cũng không cần đợi đến bây giờ.
Việc này cũng trôi qua hơn một tháng rồi.
- Khinh Nhu cô nương...
Từ Lạc vừa mới lên tiếng hỏi, bị Liễu Khinh Nhu cắt ngang:
- Cô nương?
- Khinh Nhu tiểu thư.
- Tiểu thư?
- Vậy ta... Chúng ta nên xưng hô với ngươi như thế nào? Tiên tử?
- Tiên tử chứng tỏ chúng ta quá xa lạ, gọi tỷ tỷ.
- Được rồi, Khinh Nhu tỷ.
Từ Lạc đuổi theo, hắn cũng không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề:
- Huyền Thủy lão gia định giết chết ta?
Có lẽ thật sự không ngờ hắn lại hỏi trực tiếp như vậy. Liễu Khinh Nhu dừng bước, trong ánh mắt lộ ra chút ý châm chọc:
- Ngươi đoán xem?