Chạy Mau! Ma Đầu Kia Tới (Dịch)

Chương 79: Ba vị lão gia hung tàn, âm thanh quỷ dị (1)

Chương 79: Ba vị lão gia hung tàn, âm thanh quỷ dị (1)


Gió thổi mạnh, người bị thổi đứng không vững, ánh đèn trong tay cũng vặn vẹo mơ hồ, lúc sáng lúc tối.
Đại sư huynh Lý Đông cầm đầu quát lớn:
- Đừng để cho u đăng tắt!
Xoạt!
Mọi người không dám chậm trễ, lập tức thôi động pháp lực, làm cho đèn u trong tay càng thêm sáng ngời, vào thời điểm mấu chốt này, u đăng trong tay mọi người chỉ tỏa ra quang hoa bao phủ lấy mình, đều là cá nhân.
Ánh sáng của ngọn đèn trong tay Từ Lạc lại càng dính chặt vào áo bào trên người, ngay cả một chút xíu cũng không lộ ra ngoài.
- Cứu ta —— ta, pháp lực của ta không đủ...
Trương Diệu Huy phía sau thất kinh, đèn tối tăm, quang hoa trên người như ẩn như hiện.
Hắn ở bên ngoài cầm đèn, vốn đã tiêu hao đại lượng pháp lực, còn chưa khôi phục, liền đi theo đội ngũ vào đại mộ, lúc này vì ngăn cản hắc phong mênh mông, pháp lực trong cơ thể đã khô kiệt.
Mắt thấy sắp chống đỡ không nổi, vội vàng chạy tới phía trước Từ Lạc, muốn mượn u đăng của Từ Lạc bảo vệ mình.
Chỉ là.
Còn chưa chạy đến trước mặt, cánh tay Từ Lạc đã vung lên, vung một cái ném y sang bên cạnh.
- A——
Một tiếng kêu thảm thiết dồn dập truyền đến.
Sau một khắc.
Khí huyết trong cơ thể Trương Diệu Huy giống như lập tức bốc hơi, da dẻ khô nhăn, máu thịt mục nát, thân thể cứng ngắc, chuyển thành màu đen.
Trong nháy mắt, Trương Diệu Huy đã biến thành một cái xác khô, nhìn giống như chết đi ngàn năm, toàn thân đều là lông trắng.
Oành!
Trong đội ngũ môn nhân của Khô Mộc lão gia cũng có một người tiêu hao pháp lực, tử trạng giống như Trương Diệu Huy, mới chốc lát đã trở thành một bộ thây khô lông trắng, ngay cả hừ một tiếng cũng không kịp.
Đối với việc này, ai cũng không nói gì thêm, dù sao bọn họ đều đi theo lão gia vào trong đại mộ, không phải lần đầu tiên nhìn thấy có người chết bất đắc kỳ tử, cũng tuyệt đối không phải là lần cuối cùng, sớm đã chết lặng.
- Tiểu... Tiểu tử... Bọn ngươi... Thật to gan... Dám can đảm xông vào lăng mộ nương nương.
Một giọng nói già nua mà khàn khàn nương theo hắc phong bành trướng chậm rãi truyền đến, mọi người sợ tới mức trong nháy mắt dừng bước, mặt xám như tro tàn, hoảng sợ không thôi.
Bởi vì tất cả mọi người đều nghe ra được, âm thanh này cũng không phải Âm Nha.
- Khặc khặc! ——
- Quỳ Âm lão tổ, nhanh lên! Nhanh luyện đám nhãi con không biết sống chết này thành lệ quỷ.
Giọng nói của Âm Nha vang lên, trong đầu mọi người đều hiện ra một dấu chấm hỏi.
Chẳng lẽ Quỳ Âm lão tổ đã thành thây khô trên đỉnh đại mộ vẫn chưa chết?
Còn sống?
Ngay khi mọi người đang hoảng sợ, không biết làm sao, lại một tiếng quát sắc bén truyền đến.
- Đây là Âm Nha đang hù dọa các ngươi. Quỳ Âm lão tổ đã chết từ lâu ngàn năm trước. Là Âm Nha đang bắt chước lời nói của hắn, đừng sợ hãi, mau vào đi, tu vi của các ngươi không thể kiên trì được bao lâu!
Là giọng của Huyền Thuỷ lão gia.
Mọi người liếc nhau, không chần chờ, cầm theo đèn đen, đội hắc phong lông trắng thật lớn, đi tới phía trước cửa mộ.
Oành!
Trên đường lại có một người pháp lực khô kiệt, ngọn đèn tắt lịm, nguyên khí bốc hơi, trở thành một bộ thây khô lông trắng.
Những người khác nhất cổ tác khí, liều lĩnh chạy về phía cửa mộ.
Cọt kẹt..t..ttttt!
Gian nan mở ra cửa mộ, như ong vỡ tổ tràn vào.
- Mau đóng cửa mộ!
Cót két ——
Mọi người hợp lực đóng cửa mộ lại.
Đây là một tòa mộ thất cực kỳ rộng rãi.
Trong mộ thất tuy không có hắc phong như bên ngoài, nhưng lại lơ lửng rất nhiều lông trắng, hung sát khí cũng nồng đậm hơn so với bên ngoài.
Chính giữa mộ thất là một cái hố to, bên trong là một gốc bạch cốt lão thụ, trên cây đều là Thái Âm Quỳ Diệp, rất tràn đầy.
- Trong đại mộ quả thật có một Thái Âm Quỳ Thụ thụ!
Từ Lạc cố nén kích động trong lòng, nhìn về phía hố to, có không ít rễ cây của Thái Âm Quỳ Thụ đã bị đào ra, hiển nhiên, ba vị lão gia dự định chuyển Thái Âm Quỳ Thụ này ra khỏi đại mộ.
- Ba lão già này, thật sự đủ tham lam, không nói tới việc trộm mộ của người ta, còn muốn đào cây già của người ta!
Lại nhìn.
Ba vị lão gia đều khoanh chân ngồi ở góc mộ thất, đỉnh đầu lơ lửng một ngọn đèn dầu bao phủ mình.
Từ Lạc nhìn lướt qua, quả thực bị bộ dạng của ba vị lão gia hù dọa không nhẹ.
Ba vị lão gia nhìn một người chật vật hơn so với một người, mỗi người càng khủng bố.
Đúng vậy.
Kinh khủng!
Hai cánh tay của Huyền Thủy lão gia chỉ còn lại bộ xương, trên xương còn treo máu thịt, giống như bị thứ gì đó gặm sạch.
Trên người Khô Mộc lão gia có ba lỗ máu to bằng nắm tay, hơn nữa còn là thông thấu trước sau, thậm chí có thể thấy rõ ràng một trái tim màu đen đang đập ở bên trong.
Bắc Khôn lão gia tóc tai bù xù, chỉ còn lại nửa thân trên, hai mắt mù, hai chân cũng không còn, hai tay chỉ còn lại một đoạn nhỏ, dù vậy, hắn ta vẫn giống như con rết đang đứng trong góc, dường như không chết.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất