Chương 14:
Đợi Từ Lệ tỉnh lại, đã là buổi tối.
“Kiều Kiều? Sao lại là em?”
Giường bên cạnh đưa cho một quả táo, tôi đang gọt dở. Thấy vậy, Từ Lệ nhíu mày: “Miếng to quá, chị muốn ăn miếng nhỏ.”
“Chị nghĩ nhiều rồi, đây là tôi ăn.”
Táo hơi chua, vậy thì tôi cũng không cho cô ta.
Động tác của Từ Lệ cứng lại: “Chị là bệnh nhân, sao em có thể đối xử với chị như vậy?!”
“Tôi đối xử với chị như thế nào? Chị ngất xỉu tôi đã đến bệnh viện ngay lập tức. Chị xem, người chồng tốt, mẹ chồng tốt của chị đâu, sao không đến?”
Sắc mặt Từ Lệ thay đổi đủ kiểu, nhưng vẫn cứng miệng: “Chị không muốn dựa vào người khác, chị muốn tự dựa vào mình…”
“Phải, phải. Chị độc lập, được rồi, vậy tôi đi đây.”
Nói rồi tôi đứng dậy, chưa đi được bước nào, Từ Lệ đã vội vàng nắm lấy túi xách của tôi.
“Kiều Kiều, chị muốn ăn sườn hầm mà dì Trương làm…”
Giường bên cạnh vì có dấu hiệu dọa sảy nên phải nhập viện dưỡng thai, cô gái đó ăn không quen đồ ăn bệnh viện, bữa nào chồng cô ấy cũng về nhà nấu rồi mang đến. Cả phòng bệnh đều ngập tràn mùi vị ấm cúng của cơm nhà.
Từ Lệ nhìn thấy mà mắt sáng lên.
Cứ như một con sói đói.
Cô ta bị suy dinh dưỡng, thiếu máu nặng hoàn toàn là do đói.