Chương 127: Cây bất lão
Đồ đều bị đem đi, ông Triệu chỉ còn cách từ bỏ. Có điều đầu óc ông xoay chuyển rất nhanh, không mua được hộp này, ông liền đưa mắt đến người tặng quà Tần Dương.
- Tiểu Tần, thứ này nếu cậu đã có thể một lần tặng mười hai cây, chắc trong tay vẫn còn nhỉ?
Tần Dương khẽ mỉm cười, thần sắc trầm ổn:
- Nếu ông Triệu đã nhận ra nó, ắt hẳn cũng biết nó rất quý giá và hiếm, cháu cũng là cầu xin sư phụ mới cho một ít, trong tay cháu hết rồi.
Mắt ông Triệu sáng lên:
- Chỗ sư phụ cháu nhất định còn, có thể hỏi sư phụ cháu có đồng ý bán không?
Tần Dương cười:
- Cháu không biết chỗ sư phụ có còn không, nhưng cho dù có, ông cũng sẽ không vì tiền mà bán chúng đâu, sư phụ cháu không thiếu tiền.
Ông Triệu nghe xong nhất thời có chút như đưa đám, nhưng cũng biết Tần Dương nói chắc chắn là thật. Người có thể một hơi tặng người ta mười hai cây, sẽ là người thiếu tiền sao?
Đồ tốt thường là rất hiếm, thứ này rất có lợi cho mọi người, cho dù bản thân không dùng, vậy làm nhân tình cũng là cao cấp. Nếu không phải thiếu tiền, ai lại bán nó lấy tiền chứ?
Đây không phải là rau hẹ, cắt một cọng lại dài một cọng.
Lão già bên cạnh không kiên nhẫn nữa, khiển trách:
- Tôi nói này lão Triệu, ông đừng úp úp mở mở nữa. Ông biết nó quý hiếm rồi, lẽ nào người ta còn không biết? Bây giờ đồ tốt ai chẳng giữ lại dùng, ông còn không mau nói cho mọi người biết, đây rốt cuộc là thứ gì?
- Phải đó, còn vòng vo nữa, có tin tôi đập nhà thuốc Thủy Tinh của ông không?
Một đám lão già đồng thời đả kích hành vi của ông Triệu. Biết sao được, họ cũng rất hiếu kỳ, là vật gì có thể khiến một bác sĩ lớn như ông Triệu bất chấp thể diện muốn có được.
Ông Triệu biết hôm nay mình không nói, sợ rằng thật sự bị đám lão già này tra tấn, cười khổ nói:
- Có một cây đại thụ rất thần kỳ, gọi là cây Quỷ Chương, hình dáng rất xấu, trên cây có rất nhiều cành, mấy cành này bề ngoài xấu xí, trông như ác quỷ, tên nó cũng vì vậy mà có...
Một bàn người toàn bộ đều cẩn thận lắng nghe, nhưng bên cạnh bàn này không xa, Văn Ngạn Hậu và Thu Tư cũng đang ngóng lỗ tai lên, bởi vì luôn chú ý Tần Dương, cảnh vừa nãy bọn họ đều đã nhìn thấy.
Đám người Lôi Kiến Quân, Lô Thục Di đều chăm chú lắng nghe, từ phản ứng của ông Triệu kia, bọn họ biết vật này rất quý giá, nhưng rốt cuộc quý ở chỗ nào, bọn họ đều không biết.
- Thân cây cây Quỷ Chương thỉnh thoảng sẽ sinh ra một thứ thứ tương tự như rễ cây, cùng với sự sinh trưởng của vật này, bên trong thân cây lại tiết ra một chất lỏng rất kì lạ, từng chút từng chút bọc lấy rễ cây. Sau đó hàng năm tích tũy dần dần, cuối cùng sẽ sinh trưởng thành hình dạng này. Thực ra rễ cây sưng phù này là phần tích lũy của vật kì lạ trên thân cây, quanh năm lắng đọng thành từng lớp từng lớp…
- Hoàn cảnh cây Quỷ Chương sinh trưởng cực kỳ khắc nghiệt, mà điều kiện hình thành dược liệu này càng hà khắc hơn. Dưới rất nhiều điều kiện, cần mười mấy thậm chí mấy chục năm mới có thể sinh ra dược liệu thành phẩm như này. Trước đây tôi cũng là có duyên gặp được một lần, hơn nữa chỉ có ba cây, thành phẩm so với cái này kém hơn rất nhiều, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được hơn mười hai cây.
Lão già ngồi kế bên ông Triệu gấp gáp hỏi:
- Ông nói nhiều như vậy, chúng tôi đã biết thứ này rất hiếm có, nhưng rốt cuộc nó có tác dụng gì?
Ánh mắt ngưỡng mộ của ông Triệu lướt qua cái hộp trong tay Lô Quân Di, thở dài:
- Vật này rất kỳ lạ, ít có thể thay đổi thể chất, tăng cường sức miễn dịch, nhiều có thể nhân sâm kéo dài tánh mạng cứu người. Dùng vật này pha rượu uống, uống lâu dài có thể kéo dài tuổi thọ, vì bề ngoài nó có nhiều râu như ông Thọ nên người ta mới lấy tên theo hình tượng, gọi là cây bất lão…
Cây bất lão!
Ánh mắt bàn người này đều sáng lên, ở tuổi của bọn họ, bây giờ vàng bạc địa vị đều có hết rồi, điều bọn họ muốn nhất là gì?
Khỏe mạnh sống lâu!
Vật này nhiều công dụng như vậy, không ngờ có thể kéo dài tánh mạng cứu người, còn có thể kéo dài tuổi thọ, khó trách mới vừa rồi ông Triệu liều mạng muốn có được một chút.
Ông Triệu thở dài nói:
- Trước đây tôi đã gặp được người đó, vốn dĩ đều là một đầu tóc bạc, cả người mang bệnh, đi bộ cũng phải đỡ, sau đó có được ba cây, sau khi pha rượu uống lâu dài, tóc lại dần dần trắng biến thành đen, cơ thể cũng khỏe lên rất nhiều, không ngờ có thể đi du lịch leo núi…
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn Tần Dương, mỗi ánh mắt đều lấp lánh lấp lánh, nhưng chợt nghĩ lại, vừa rồi Tần Dương đã nói hắn không có, sư phụ hắn có lẽ có, nhưng cho dù có cũng sẽ không bán, người ta không thiếu tiền.
Nhưng đám người già này đầu óc linh lợi, lập tức liền hiểu ra chỗ quan trọng nhất của vấn đề, vì sao Tần Dương muốn tặng Tiểu Huy cây bất lão quý trọng như vậy?
Bởi vì người Lôi gia đối xử tốt với Tần Dương, Lô Quân Di đối với Tần Dương thật sự rất tốt, thật lòng bỏ ra, thật lòng báo đáp thôi mà.
Tiện tay tặng quà trị giá ngàn vạn mặt không biến sắc, chỉ dựa vào điểm này đã đủ khiến đám lão già nhìn với cặp mắt khác, hơn nữa còn có lời cảnh báo của Lô Quân Di, Lôi Kiến Quân, hình tượng tiểu thần y của Tần Dương trong lòng mọi người đã mọc rễ nảy mầm.
Nếu bản thân mình hoặc gia tộc mình có cơ hội lôi kéo quan hệ với Tần Dương, vậy có lẽ sau này, bản thân có thể cũng có đãi ngộ như Lôi gia bây giờ?
Mặc dù ngoài mặt mấy lão già không nói gì, nhưng trong lòng đã bắt đầu động não…
Lôi Kiến Quân nghe giới thiệu của ông Triệu xong, nhất thời vô cùng hoảng hốt, hắn chuyển mắt thấy Tần Dương cười khổ nói:
- Tiểu Tần, lúc trước cháu đã cứu mẹ con Tiểu Vinh, lại giúp bác chữa khỏi chân, tụi bác không báo đáp gì. Hôm nay cháu lại tặng quà quý giá như vậy, cháu khiến trong lòng bác Lôi rất xấu hổ.
Tần Dương cười cười nói:
- Bác Lôi không cần khách sáo, chị Lô là chị cháu, con chị ấy đầy tháng, cháu theo lý tặng quà. Thực ra ông Triệu nói có chút khoa trương, thứ này quả thực đối với bất kì ai cũng chỉ có lợi không có hại, nhưng hiệu quả không khoa trương như trong tưởng tượng, chỉ vì nó quá hiếm hoi nên mới tỏ ra càng quý giá thôi.
Lời này của Tần Dương đúng là không nói bừa, đích thực vật này đối với người bình thường mà nói, có lẽ là trân phẩm khó gặp, nhưng đối với Mạc Vũ, thực ra không tính là gì. Ít nhất Tần Dương từng nhìn thấy trong phòng Mạc Vũ một hũ lớn được dán kín, bên trong toàn là thứ này, sơ sơ cũng phải mấy trăm cây, bản thân Tần Dương cũng từng ăn thứ này, còn ăn không ít…
Thứ này tuy không thể trồng trọt, nhưng chỉ cần tìm được cây Quỷ Chương, biết một biện pháp nhất định vẫn có thể dẫn dắt nó mọc thành cây bất lão. Đây giống như đạo lý cắt cao su, chỉ là cây bất lão này sinh trưởng quả thực cần không ít thời gian, dù sao cây bất lão này thành hình cũng cần năm tháng lắng đọng.
Ông Triệu nói hoàn cảnh sinh trưởng cây Quỷ Chương hà khắc khó gặp, đây đúng là thật, mà Mạc Vũ trùng hợp phát hiện một vùng cây Quỷ Chương trong hoàn cảnh ác liệt nào đó mà người ta khó gặp mà thôi. Cánh rừng này cũng không tính là lớn, nhưng mấy trăm cây Quỷ Chương thì vẫn có.
Lô Quân Di nhìn Tần Dương trước mặt, vẻ mặt cũng cực kỳ phức tạp, vốn dĩ nhận người em trai này một phần là thích hắn, một phần cũng là muốn nâng đỡ hắn. Nhưng bây giờ xem ra, ngược lại là Lôi gia không ngừng tiếp nhận ân huệ.
Cô quay đầu thương lượng với chồng một chút, món quà quý giá này thật sự không thể nhận như vậy, dù sao cũng phải bồi đáp tương ứng cho hắn, không thể để hắn luôn thua thiệt như vậy…