Chương 128: Tình nghĩa và báo đáp
Lô Quân Di nhận hộp cây thuốc kia xong thì mọi chuyện cũng dần lắng xuống, nhưng ấn tượng mà Tần Dương mang đến đã in sâu vào lòng người.
- Thằng nhóc này ra tay rất rộng rãi!
Văn Ngạn Hậu thản nhiên nói:
- Thứ đáng giá tiền triệu lại cứ như tiện tay vứt đi, nhưng đối phương là nhà họ Lôi, khoản làm ăn này của hắn không thua thiệt chút nào.
Thu Tư nhìn Văn Ngạn Hậu ở bên cạnh, không nói tiếp mấy lời này, chẳng qua trong lòng khẽ thở dài một cái.
Con người Văn Ngạn Hậu rất có tài năng, nhưng khi xem xét mọi chuyện lại quá thực tế.
Cũng ví như Tần Dương Tần Dương tặng mấy cây thuốc giá trị đắt tiền này, dưới góc nhìn của Thu Tư chẳng qua chỉ là một món quà đơn thuần, muốn con của chị nuôi hắn được khỏe mạnh hơn một chút, không có mục đích gì, càng không mong nhận lại được gì, là hành động đơn thuần xuất phát từ tình nghĩa mà thôi.
Nhưng cũng hành động như vậy, theo quan điểm của Văn Ngạn Hậu lại là đang suy tính để lấy lại gì đó, Tần Dương muốn bỏ ra một thứ đáng giá tiền triệu, sau đó nhận lại đáp trả từ nhà họ Lôi.
Mặc dù Thu Tư tin tưởng vào địa vị của nhà họ Lôi chắc chắn sẽ không đến nỗi lấy không của Tần Dương, nhất định sẽ đáp trả cho hắn gì đó, nhưng vì tình nghĩa nên tặng sau đó nhận được đáp trả, với vì muốn nhận được đáp trả mới tặng rồi nhận được đáp trả, là hai loại hành vi cao thấp khác nhau rõ ràng.
Tất nhiên, người như vậy sẽ sống tốt trong cái xã hội này hơn, bởi vì bọn họ thực tế, họ so đo tính toán được mất, không bao giờ để bản thân chịu thiệt, nhưng nếu nói từ góc độ bạn bè mà nói ai lại muốn làm bạn với một người như thế chứ.
Người như vậy, vì lợi ích hôm nay có thể trở thành bạn thân của anh, nhưng ngày mai cũng có thể vì lợi ích như vậy mà vứt bỏ tình nghĩa với anh, thậm chí còn giẫm nó ở dưới chân.
Lúc này Thu Tư nhìn Tần Dương như thấy lại Mạc Vũ năm đó hăng hái, sảng khoái, hào phóng, trong lòng nổi lên chút ưu tư phức tạp.
Ngày trước Mạc Vũ cũng như thế, mang đến một trận gió lớn, sáng lạng ở Trung Hải này, nhưng cũng rất nhanh đã chán nản rời khỏi Trung Hải, vậy Tần Dương bây giờ thì sao, hắn sẽ phải đối mặt với tương lai như thế nào?
Thu Tư vốn chỉ định cùng Văn Ngạn Hậu đến theo lời mời của nhà họ Lôi, lại không ngờ vô tình gặp được Tần Dương ở đây, thấy hắn bắt đầu tỏa sáng, trong lòng vừa vui vẻ lại vừa lo lắng, ở nơi ngoài mặt là sóng yên biển lặng nhưng sau lưng là đêm tối âm u thế này, Tần Dương mới hai mươi tuổi có thể đối phó được không?
Sau khi Tần Dương đưa quà xong quà tặng, ngồi ở bàn của ông Lôi cảm thấy không được tự nhiên lắm, nói một hồi mới trốn sang được bàn bên cạnh, bàn này có Lôi Thục Nghi, Dư Quang Thành và một vài người thân của nhà họ Lôi.
Dư Quang Thành nhìn Tần Dương đi tới, nhiệt tình gọi hắn ngồi bên cạnh mình, sau đó giơ ngón cái về phía hắn:
- Tần Dương, chú không ra tay thì thôi, một khi đã làm là phải làm người khác kinh ngạc!
Dư Quang Thành rất khâm phục Tần Dương, làm được như thế thì quá rộng rãi rồi, quan trọng là hắn mới chỉ có hai mươi tuổi, mà đã có khí phách như vậy điều này không phải ai cũng làm được.
Tần Dương cười cười nói:
- Chỉ là một chút dược liệu thôi, thứ tốt như vậy dùng hết mới xứng đáng với giá trị chân chính của nó, con người mới là thứ quan trọng nhất.
Lôi Thục Nghi ở bên cạnh mỉm cười khen:
- Cái thằng nhỏ Tần Dương này ấy à, không chỉ có y thuật hơn người mà còn trọng tình trọng nghĩa, thật làm cho người ta vui mừng. Đáng tiếc con gái chị còn hơi nhỏ một chút, nếu không nhất định sẽ để em làm con rể đấy!
Tần Dương có chút lúng túng:
- Chị Lôi nói quá rồi.
Lôi Thục Nghi thật sự rất thích Tần Dương, chuyện gần đây Dư Quang Thành tìm Tần Dương để chữa bệnh cô cũng biết. Dư Quang Thành là người thân nhất nằm bên gối mình, hắn có biến đổi thế nào Lôi Thục Nghi rất rõ ràng, mặc dù Dư Quang Thành theo lời của Tần Dương nói, không dám làm chuyện vợ chồng, nhưng nếu so sánh với quá khứ, Dư Quang Thành bây giờ lại giống như sư tử thức giấc vậy.
Ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, Lôi Thục Nghi vẫn nghĩ là đời này phải sống khổ sở như thế rồi, nhưng ai ngờ rằng Tần Dương lại làm cho cây khô như Dư Quang Thành thấy lại được mùa xuân? Đương nhiên trong chuyện này Dư Quang Thành là người vui vẻ nhất, nhưng người được lợi nhất lại là cô, điều này làm sao không khiến cô cảm kích Tần Dương được cơ chứ?
Chẳng qua là phương diện này nên ngại không nói ra miệng được, Lôi Thục Nghi chỉ có thể khen ngợi Tần Dương để bày tỏ lòng cảm kích của mình với hắn mà thôi.
Tần Dương ăn xong thì chuyển bị rời đi, lại bị Lô Quân Di ép ở lại, Dư Quang Thành cũng cười nói:
- Đúng vậy, Tần Dương cứ ăn tối đã rồi hẵng về, dù sao bây giờ cũng là lễ quốc khánh, chú trở về trường học cũng không có ai…
Tần Dương cười nói:
- Em không hứng thú với mấy trò đánh bài đâu ạ.
- Ai lại đánh bài chứ, tiền cứ vào vào ra ra chẳng có gì thú vị.
Dư Quang Thành cười nói:
- Như vậy đi, buổi chiều anh hẹn hai người bạn đi đánh golf, chú cùng đi với anh, chúng ta chơi một chút sau đó đi ngâm mình rồi trở về ăn cơm.
Tần Dương còn chưa lên tiếng Lô Quân Di đã cười nói:
- Đúng vậy, bình thường em suốt ngày đều ở trong trường, hiếm khi nào thấy nghỉ ngơi, cứ đi chơi với Dư đại ca một chút đi, rồi quay về ăn cơm.
Tần Dương không từ chối được, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Dư Quang Thành kéo Tần Dương rời đi, Lô Quân Di trở lại bên người của Lôi Kiến Quân nói:
- Bố, món quà mà tiểu Tần hôm nay mang đến quý giá đến thế, nhân tình mà chúng ta thiếu nó ngày càng lớn rồi.
Lôi Kiến Quân thở dài, trên mặt cũng có hai phần cười khổ:
- Đúng vậy, nó cứu con, cứu Tiểu Huy, lại còn chữa hết cho chân của ta, hôm nay còn đưa đến cây thuốc vô giá như thế, nhân tình này đúng là càng thiếu càng lớn.
Lôi Kiến Quân chung quy vẫn là hào kiệt, bất kể là ân nhân cứu mạng, hơn nữa còn muốn kết giao lâu dài với Tần Dương, đương nhiên sẽ không nghĩ đến việc lấy không của hắn cái gì, suy nghĩ một chút nói:
- Lão Triệu kia là người hiểu thuốc, nếu ông ấy đã nói là một triệu một cây, vật này tất nhiên là đáng giá, nếu không chúng ta cứ cho thằng bé tiền, chẳng qua là ta lo lắng nó sẽ không lấy.
Lô Quân Di gật đầu nói:
- Thằng bé sẽ không nhận đâu, nếu chẳng qua là vì tiền, nó cần gì phải tặng cho chúng ta. Ta nhìn lão Triệu nói ra giá tiền, sắc mặt của nó cũng không thay đổi gì, một chút kích động cũng không có, điều này chứng tỏ nó căn bản không hề xem số tiền này là bao nhiêu cả.
Lôi Kiến Quân cũng có chút sầu não:
- Quả nhiên phong thái đệ tử của cao nhân cũng không hề bình thường. Thằng bé là học sinh hình như cũng không muốn gì cả, nó cũng không mất tiền, đúng thật là nên đáp trả thế nào cho phải…
Mắt Lô Quân Di bỗng nhiên sáng lên:
- Đúng rồi, hôm trước con có tình cờ nghe thằng bé nói chuẩn bị ra ngoài muốn nhà ở, hay là chúng ta mua một căn hộ cho nó, mặc dù nhà giống như vậy có thể mua bằng tiền, nhưng đây là nhu cầu của nó, tặng nhà với đưa tiền lại cho nó, hai điều này hiển nhiên khác xa…
Lôi Kiến Quân nghe Lô Quân Di nói vậy, ánh mắt cũng sáng lên:
- Cái này có thể được, thằng bé cũng không phải là người Trung Hải, sau này có ở lại Trung Hải hay không còn chưa rõ, chúng ta bây giờ đưa nó một căn hộ, vừa đáp ứng được điều nó đang cần, cũng vừa cho nó một cái nhà, đây là trả ơn, nó chắc không có cách nào từ chối lời cảm ơn của chúng ta đâu nhỉ?
Lô Quân Di thấy Lôi Kiến Quân cũng đồng ý nên thở phào một hơi nhẹ nhõm cười nói:
- Vâng, chuẩn bị tặng một ngôi nhà thế nào mới được, sợ rằng còn phải gần với đại học Trung Hải nữa…
- Nếu đã muốn tặng, thì hào phóng một chút.
Lôi Kiến Quân khảng khái cười cười:
- Đối diện với đại học không phải có một chung cư cao cấp sao, cứ tặng một căn hiện đại tinh tế đi!