Chương 171: Bị từ chối thẳng thừng rồi
Lý Tư Kỳ theo Tần Dương vào căn nhà phong cách Âu Mỹ, nhìn thấy sửa sang mới tinh, đồ dùng trong nhà còn mới, ánh mắt kinh nghi bất định.
- Đây là nhà mới à, cậu thuê sao?
Tần Dương cười cười nói:
- Nếu tôi nói bây giờ nhà này là của tôi, cô có tin không?
- Tin!
Tần Dương ngạc nhiên:
- Vậy mà cô cũng tin?
Lý Tư Kỳ liếc Tần Dương một cái:
- Sao lại không tin, tuy biểu hiện của cậu rất khiêm tốn, nhưng lai lịch của cậu tuyệt đối không nhỏ. Đừng nói là một ngôi nhà phong cách tây, cho dù là một ngôi biệt thự tôi cũng tin!
Tần Dương cười khanh khách, được rồi, thì ra trong lòng Lý Tư Kỳ mình lại có bản lĩnh như vậy. Sao bản thân không phát hiện ra mình có lai lịch lớn vậy chứ?
Vì Lý Tư Kỳ quen biết người của Lôi gia, cũng biết chuyện mình và Lôi gia kết duyên nên hắn cũng không giấu diếm cô, thẳng thắn nói:
- Nhà này là quà sinh nhật Lôi gia tặng tôi. Hôm nay chị Lư đặc biệt đến tặng tôi, buổi chiều còn cùng tôi mua một số đồ dùng hằng ngày.
Lý Tư Kỳ kỳ ồ một tiếng, trên mặt ngược lại không có thần sắc gì giật mình:
- Ồ, cậu cứu cháu trai duy nhất của Lôi gia, còn cứu chị Lư, bọn họ cảm ơn cậu cũng rất bình thường.
Tần Dương cười cười:
- Không chỉ vậy, tôi còn giúp ông Lôi chữa khỏi chân, đầy tháng Tiểu Huy tôi cũng tặng chút quà. Không phải chị Lư nhận tôi làm em trai sao, nên lần này sinh nhật tôi đã tặng một món quà lớn như vậy…
Lý Tư Kỳ cười nói:
- Đây cũng là cậu xứng đáng được mà đại thần y Tần. Lôi gia có quyền có thế, không bác sĩ nào không mời được, người ta không chữa khỏi bệnh, cậu giúp đỡ trị khỏi, vậy chứng tỏ cậu không phải dạng vừa!
Lý Tư Kỳ vừa nói vừa đi qua phòng khách, đi đến vườn hoa lộ thiên, đứng ở phía vườn sân thượng. Lý Tư Kỳ hít thật sâu bầu không khí ban đêm, trên mặt toát ra mấy phần thần sắc hâm mộ.
- Đây chính là người giàu có, tiện tay tặng nhà phong cách tây, ngôi nhà này còn được tu sửa tốt, còn có đồ đạc, ít nhất cũng phải hai ngàn vạn.
Tần Dương gật đầu:
- Bọn họ không nói giá tiền nhưng tôi đoán cũng không ít.
- Thật tuyệt, ở Trung Hải tấc đất tấc vàng này, có thể sở hữu một ngôi nhà như vậy, cả đời còn có gì không thỏa mãn nữa.
Tần Dương cười nói:
- Cô là ngôi sao lớn tương lai, đợi cô thành danh rồi, nổi rồi, tùy tiện nhận đại diện cho hang nào đó, người ta tặng đồ cho cô dùng. Cô còn có thể cầm nhiều tiền mặt, đừng nói là nhà phong cách tây, cho dù là biệt thự cũng rất nhẹ nhàng.
Lý Tư Kỳ bĩu môi nói:
- Đó là ngôi sao hạng A, làm gì dễ như vậy.
- Cũng cần phải có ước mơ mà, hơn nữa theo thế cục bây giờ, khả năng ước mơ cô thành hiện thực vô cùng lớn.
Lý Tư Kỳ nháy nháy mắt:
- Nhà lớn như vậy, cậu ở một mình à?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Ừ, hẳn là vậy. Tôi đây còn chưa chính thức dọn vào. Tôi mới nói mà, buổi chiều mới nhận được quà này.
Lý Tư Kỳ bỗng nhiên sáp lại:
- Cậu ở một mình thật cô đơn, hay là cho tôi thuê một phòng?
Tần Dương lắc đầu:
- Không cho thuê.
Lý Tư Kỳ tức giận nói:
- Sao không cho thuê chứ? Cậu một mình ở trong chỗ lớn như vậy thật lãng phí. Tôi cũng không phải không đưa tiền thuê, hơn nữa, đại mỹ nữ như tôi ở cùng với cậu, bình thường dưỡng mắt biết bao. Với lại con người tôi không chỉ xinh đẹp, còn rất chăm chỉ, có thể phụ làm vệ sinh sạch sẽ, thậm chí còn có thể mua đồ nấu cơm. Cậu hoàn toàn có thể hưởng thụ cuộc sống như một đại gia…
Tần Dương cười híp mắt nói:
- Không cho thuê.
Lý Tư Kỳ hít hít thở nhìn chằm chằm Tần Dương, bẻ mặt Tần Dương bình tĩnh, mỉm cười đối mặt, không tức giận cũng không khuất phục.
- Nói lý do không chấp nhận.
Tần Dương cười cười, theo tay đưa ngón trỏ ra:
- Thứ nhất, tôi thích ở một mình, không cần để ý ánh mắt và suy nghĩ của người khác.
Lý Tư Kỳ hừ nói:
- Cậu không cần quan tâm tôi. Cho dù cậu ở trong nhà trần truồng đi lại, tôi cũng sẽ vờ như không nhìn thấy.
Tần Dương mỉm cười, giơ ngón cái ra:
- Thứ hai, cô là con gái, còn là một cô gái rất xinh đẹp. Tôi ở cùng cô, người ta còn tưởng hai người chúng ta sống chung. Tuy chúng ta ngay thẳng nhưng miệng người đáng sợ, có nhiều chỗ vẫn nên chú ý một chút. Hơn nữa, tôi đã nói với cô, tôi không phải đối tượng có thể theo đuổi sao, nếu để người ta biết tôi và cô sống chung, không biết chừng sẽ nghĩ thế nào, đây là tự mình kiếm chuyện…
Không đợi Lý Tư Kỳ mở miệng, Tần Dương tiếp tục đưa ngón tay ra:
- Thứ ba, sau này cô sẽ nổi tiếng, trở thành minh tinh, chúng ta ở chung đối với danh tiếng sau này của cô cũng không tốt lắm. Hơn nữa tôi cũng không muốn suốt ngày có người ái mộ hay đội chó săn săn ảnh, rồi tôi và cô cùng nhau lên tin tức giải trí…
Lý Tư Kỳ kỳ á khẩu không trả lời được, cũng hết cách rồi vì Tần Dương nói rất có lý.
Tần Dương từ chối cô, dù là đối với Tần Dương hay đối với Lý Tư Kỳ, tựa hồ đều là chuyện tốt. Giống như Tần Dương nói, nam nữ trẻ tuổi độc thân sống chung một nhà như vậy, ai sẽ không nghĩ nhiều chứ?
Chuyện này truyền đi, bất kể đối với Tần Dương hay Lý Tư Kỳ đều tổn hại, đều là tai họa ngầm.
Huống hồ Tần Dương không muốn nổi tiếng chút nào.
Tạo scandal với minh tinh?
Vẫn là bỏ đi!
- Nhưng hoàn cảnh cậu thế này thật sự rất thoải mái. Được rồi, tôi chuẩn bị thuê một căn nhà ở tiểu khu này, vậy tôi có thể đến chỗ cậu chơi không?
Tần Dương cười nói:
- Nếu đến làm khách đương nhiên hoan nghênh. Không ai quy định minh tinh không thể đến nhà bạn bè làm khách. Có điều ở lại vẫn nên cố gắng tránh đi. Dù sao sau này nếu cô nổi tiếng, cô biết mấy phóng viên giải trí kia có thể đào tám đời tổ tiên nhà minh tinh lên mà, cố gắng đừng gây phiền phức cho bản thân.
Lý Tư Kỳ biết Tần Dương nói là thật, cũng biết hắn muốn tốt cho mình, sau đó cũng không tranh cãi vô lý nữa:
- Được rồi, có thể tới làm khách cũng tốt. Sân thượng đó của cậu mời mấy người bạn thân lên, cùng nhau nướng thịt hay uống chút trà chiều ngoài trời, phơi nắng rất thoải mái.
Tần Dương cười nói:
- Vậy cũng được, đợi cô có thời gian, sau này có thể tổ chức.
Tần Dương dẫn Lý Tư Kỳ đến phòng khách, cười nói:
- Hôm nay mới mua chăn, thích hợp ngủ một buổi tối. Sáng sớm khi đi đóng cửa lại là được.
Lý Tư Kỳ kinh ngạc nhìn Tần Dương:
- Cậu không ở đây à?
Tần Dương cười cười:
- Tôi về phòng ngủ, chờ hai ngày nữa chính thức dọn tới!
Lý Tư Kỳ chớp chớp mắt:
- Nhưng đây là nhà mới của cậu, chủ nhân cậu không ở lại để khách như tôi ngủ ngày đầu tiên, đây không phải rất vô lý sao?
Tần Dương cười cười nói:
- Nhà vốn dĩ là cho người ta ở, ai ở có gì khác biệt đâu, đừng để ý chi tiết.
Lý Tư Kỳ cười khổ nói:
- Con người cậu đúng là không chú trọng chút nào.
- Chỗ cần chú trọng tôi nhất định sẽ chú trọng, chỉ là chuyện ai ở đêm đầu tiên như này không có gì phải ý tứ cả. Phòng khách vốn để cho khách ở mà.
Tần Dương cười phẩy phẩy tay:
- Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon!
Lý Tư Kỳ nhìn Tần Dương không cậu nệ như vậy rời đi, biểu cảm trên mặt có chút phức tạp. Người này thật đúng là dễ dãi mà.
Ừ, mình bị từ chối thẳng thừng rồi, tuy biết hắn cũng vì tốt cho cả hai, nhưng làm sao vẫn cảm thấy có chút thất bại…