Chương 172: Mọi người cùng thuê chung một chỗ
Tần Dương trở lại phòng ngủ, vừa lúc thấy bọn Hà Thiên Phong nhìn mình cười bỉ ổi, vẻ mặt hèn mọn.
- Cười cái gì mà mặt đứa nào đứa nấy đáng khinh như vậy hả?
Hà Thiên Phong cười hắc hắc nói:
- Vừa rồi chúng tôi mới đánh cược xem tối hôm nay cậu có về phòng ngủ hay không.
Tần Dương cười ha ha:
- Vậy có ai cược tôi không trở lại sao?
Hà Thiên Phong nhún vai:
- Thật đáng tiếc, không có ai cảm thấy cậu sẽ không trở lại, vụ cá cược này không thành. Lão đại, cậu thấy mọi người tín nhiệm cậu chưa.
Tần Dương ha ha cười nói:
- Tôi và Lý Tư Kỳ chỉ là bạn bè nên tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì hết.
Hà Thiên Phong ừ một tiếng, cười hắc hắc nói:
- Là bạn bè, hơn nữa là bạn nữ xinh gái nữa, đã có rất nhiều ví dụ tương tự thế này, lúc đầu chỉ là bạn bè thôi, ngày nào đó uống rượu, thế là cả hai động tình rồi lên giường với nhau luôn.
- Đó là cậu đấy lão nhị, ha ha!
Tôn Hiểu Đông cười ha ha nói:
- Định lực của lão đại mạnh mẽ như vậy sao có thể làm ra chuyện đó được, nhưng còn cậu nếu có cơ hội tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ nhỉ?
Vẻ mặt Hà Thiên Phong biểu hiện y như chuyện đúng rồi:
- Tôi cũng không phải là thánh nhân, trước sắc đẹp mà không dao động, thuận theo khuất phục chẳng phải rất bình thường à? Người xưa có nói con người ham ăn mê đẹp đúng không? Lão tam đừng nói về tôi nữa, cậu phải cố gắng lên nha, đã nhiều ngày như vậy rồi mà còn chưa cua được Lâm Hiểu Nguyệt, có cần tôi dạy cho cậu mấy chiêu tán gái không?
- Cút đi!
Tôn Hiểu Đông bị vạch trần, cười mắng một câu:
- Chúng tôi đều rất chân thành, cho nên thận trọng một tí sẽ ổn hơn, vả lại cũng chưa bao lâu mà.
- Dẹp đi, nói cứ như ai không nghiêm túc vậy...
Tần Dương nhớ tới chuyện phòng ở, cười nói:
- Tôi đã mua một căn họ ở khu cư xá đối diện, đoán chừng qua hai ngày sẽ chuyển ra ngoài...
Bọn người Hà Thiên Phong đã nghe Tần Dương nói qua chuyện này nên cũng không giật mình, dù sao có rất nhiều sinh viên đại học Trung Hải thuê nhà ở bên ngoài.
- Được đó, đến khi đó chúng ta qua tham quan chút. Hắc hắc, nghe cậu nói vậy tôi cũng cảm thấy nên ra ngoài thuê nhà ở, nếu không khi ở chung với Văn Văn không tiện lắm, mướn phòng thì làm sao thoải mái bằng ở nhà mình chứ.
Tần Dương cười nói:
- Có thể, các cậu cũng có thể thuê nhà ở cư xá đối diện rồi mọi người làm hàng xóm với nhau. Nhà của tôi khá rộng, khi rảnh có thể đến nướng cái gì đó.
Hà Thiên Phong sửng sốt:
- Còn có chỗ nướng à? Cậu thuê tầng cao nhất?
Tần Dương cười cười:
- Các cậu đến sẽ biết ngay thôi.
Hà Thiên Phong nhìn bộ dáng Tần Dương, lập tức có chút hiếu kỳ:
- Được, ngày mai đi xem đi.
Tần Dương quay đầu nhìn về phía Lâm Trúc:
- Lão tứ, cậu thì sao?
Lâm Trúc cười nói:
- Tôi cũng đã đi xem nhà rồi, ngày mai đi ký hợp đồng, cũng là ở cư xá đối diện trường học.
Tôn Hiểu Đông gãi gãi đầu:
- Các cậu đều đi hết rồi chẳng phải là chỉ còn một người tôi sao?
Hà Thiên Phong cười hắc hắc nói:
- Chúng tôi đều đi, há không phải càng thuận tiện cho cậu và Lâm Hiểu Nguyệt à? Tiết kiệm cả tiền đi thuê phòng đấy.
Khuôn mặt Tôn Hiểu Đông ửng đỏ, nhưng không có phản bác, trong ánh mắt có sự hưng phấn nhè nhẹ.
Buổi tối hôm sau, Tần Dương đi tới quán bar Mộng Điệp thì đúng lúc Giang Ly đi ra, cười nói:
- Tần Dương, Miêu Toa hôm nay tới rồi, đang ở phòng làm việc của tôi đấy.
Tần Dương gật đầu, xoay người đi vào văn phòng của Giang Ly, Miêu Toa đang ngồi trên một chiếc ghế dựa, đeo tai nghe, chắc là đang nghe nhạc, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Thấy Tần Dương đi vào, Miêu Toa lấy một bên tai nghe xuống, cười chào hỏi:
- Tần Dương, nghe nói cậu tìm tôi à?
Tần Dương cười gật đầu:
- Miêu tiểu thư.
Miêu Toa cười nói:
- Thằng nhóc này thật là, gọi Giang Ly là chị Ly, gọi tôi lại là Miêu tiểu thư, sao khách sáo quá vậy? Cậu cũng có thể gọi tôi là chị Toa. Dù sao tôi lớn hơn cậu mấy tuổi đấy.
Tần Dương bất đắc dĩ đổi giọng:
- Vâng, chị Toa.
Miêu Toa cười tủm tỉm nói:
- Lúc này mới được nè, đúng rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì không?
Tần Dương cười nói:
- Em muốn hỏi chị Toa có vé concert hay không, mấy bạn học của em cũng muốn đi xem, nhưng mà ngồi ghế trước thì vé quá đắt mà ngồi sau thì không thấy rõ...
- Có chứ, cậu cần bao nhiêu vé?
Tần Dương thầm tính toán, Lâm Hiểu Nguyệt và Tôn Hiểu Đông, Hàn Thanh Thanh, Hà Thiên Phong và Tô Văn Văn, còn có đám người Nhạc Vũ Hân chẳng biết có đi hay không nữa...
Miêu Toa nhìn Tần Dương yên lặng tính nhẩm, mỉm cười nói:
- Biết bạn học của cậu không ít nên cho cậu mười vé đủ không?
Ánh mắt Tần Dương sáng lên, cười nói:
- Đủ rồi!
Miêu Toa cười nói:
- Đến lúc cậu lên đài biểu diễn không sợ bị họ nhận ra sao? Bọn họ và cậu đều là người quen đấy...
Tần Dương cười nói:
- Mang mặt nạ lại không nói lời nào, chỉ đàn thì ai có thể nhận ra được, coi như có hoài nghi thì em không thừa nhận là được rồi.
Miêu Toa ha ha cười nói:
- Cậu đó, người khác phải dùng hết thủ đoạn để nổi danh còn cậu lại nghĩ hết biện pháp không nổi danh, thật sự là không màng danh lợi.
Tần Dương sờ mũi:
- Em chỉ là một sinh viên thôi, nổi tiếng không có lợi cho em.
Miêu Toa cười cười:
- Người có chí riêng, tùy cậu vậy. À, cậu luyện “Hồi ức Don Juan “đến đâu rồi?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Những ngày này em luyện đi luyện lại bài này, thầy cũng chỉ điểm em không ít, đã không có vấn đề gì. Nếu chị đã đến đây thì chờ đến lúc vãn khách, em đàn cho chị nghe thử nhé.
- Được!
Tần Dương nhìn thời gian:
- Sắp đến giờ rồi, vậy em đi làm trước đây.
- Ừm, đi đi.
Sau khi Tần Dương đi rồi, Miêu Toa cười nhìn Giang Ly, nói:
- Gần đây làm ăn phất quá nha, mình thấy chỗ ngồi đã đầy hết rồi.
Giang Ly cười nói:
- Ừm, không thể bỏ qua công lao của Tần Dương, hiện tại mỗi thứ tư chủ nhật, đều có một phần khách đến vì nó, đa số là khách nữ...
Miêu Toa cười hắc hắc nói:
- Mấy cô ấy đến xem trai đẹp à?
Giang Ly gật đầu:
- Chắc là vậy rồi, người thì tuấn tú, đàn piano thật hay, lại giống như cậu trai mới ra đời, rất nhiều người ưa thích đấy. Có không ít người đưa thư nha, nhưng mình thấy nó rất thành thục, cũng chưa phản ứng gì...
Miêu Toa cười tủm tỉm nói:
- Con người Tần Dương tuy rằng tuổi trẻ, nhưng tác phong đối nhân xử thế lại không hề non nớt chút nào. Hiện tại mình cũng hơi mong đợi nó biểu diễn
ở concert rồi.
Giang Ly mong đợi hỏi:
- Chuẩn bị xong cả chưa?
- Ừm, xong cả rồi, đến lúc đó lại diễn thử một lần là được, khi ấy gọi nó đến.
- Vé vào cổng concert bán được bao nhiêu?
Miêu Toa cười tủm tỉm nói:
- So với dự đoán của mình còn tốt hơn, đến hiện tại đã bán ra bảy phần, trong mười ngày nữa còn có một đợt tuyên truyền, đoán chừng sẽ bán được hết!
Giang Ly thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy là tốt rồi, chờ concert của cậu tổ chức thành công thì coi như cậu đã leo lên một bậc thang nữa, thành công trở thành ngôi sao ca nhạc hàng đầu.
Miêu Toa nhún nhún vai, vẻ mặt cũng không có gì hưng phấn, cười nói:
- Chậm chút cũng được, nhạc hay cần người biết chơi, mình còn trẻ nên không cần phải gấp...