Chương 5
Tiêu Trì Dã nhướng nhẹ chân mày, hoàn toàn không có vẻ gì là bị xúc phạm.
“Vậy nên?”
“Vậy… nên?” – tôi lắp bắp, tưởng anh vẫn định gọi chú cảnh sát mời tôi đi uống trà.
Tôi sợ đến mức toàn thân run như cầy sấy.
Mắt cũng bắt đầu đỏ hoe.
Tiêu Trì Dã vốn đang cười cười, vừa thấy thế thì lúng túng thấy rõ, không dám đùa tôi nữa, hỏi thẳng một câu:
“Vậy… em muốn anh làm bạn trai em à?”
Giọng anh ấy đầy cẩn trọng.
Như thể người vừa tỏ tình là anh ấy chứ không phải tôi.
Cái tình huống này sao khác xa so với tưởng tượng của tôi quá vậy?
Tôi đơ người luôn.
Cảm giác đúng kiểu lên lưng cọp, xuống cũng không được mà tiến cũng dở.
“Vậy… em nên đồng ý hay là không nhỉ?”
Tiêu Trì Dã bị tôi chọc cười, đuôi mắt cong cong, ánh mắt khẽ liếc khiến người ta xao xuyến.
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn vì nụ cười đó, anh đã tung đòn chí mạng tiếp theo:
“Yên tâm đi, anh sẽ không từ chối đâu, vì… anh cũng thích em.”
Không khí đến mức này rồi.
Nếu còn do dự thì quá là ngốc luôn!
Thế là, tôi chính thức nói lời tạm biệt với kiếp F.A.
Cùng bạn trai mới toanh xem một màn pháo hoa đẹp tuyệt.
Sau khi chương trình kết thúc.
Tiêu Trì Dã giúp tôi liên hệ hướng dẫn viên làm lại thẻ phòng.
Thì ra lúc đó anh đi lấy điện thoại là để làm việc này.
Chỉ là tôi hiểu lầm thôi.
Nhưng mà, như thế cũng hay mà.
Tôi trùm chăn kín đầu, cười trộm đến run cả người.