Chương 2
Tiệm vàng mã nhà tôi nằm ở khu phố cổ, vị trí thực sự rất hẻo lánh.
Chủ khu dân cư không thích mấy thứ “mang điềm gở” nên không cho ông nội thuê mặt bằng ngoài đường chính.
Ông đành tìm một chỗ nhỏ dưới tầng một căn nhà cuối dãy.
Nhưng ông không mở tiệm vì tiền.
Ông chỉ muốn có nơi để tưởng niệm những người đã hy sinh vì mình.
Bình thường chẳng ai ghé qua, nên đồ đạc chất đầy, lộn xộn vô cùng, đến bước chân cũng khó.
Tôi nhìn cảnh đó mà nhức hết cả đầu. Với người mắc chứng thích mọi thứ ngăn nắp như tôi, đúng là chịu không nổi.
Tôi xắn tay áo lên, chuẩn bị dọn dẹp cho ra hồn.
Dù gì tôi cũng sắp tốt nghiệp, chẳng muốn đi làm văn phòng. Quản lý một cửa tiệm thế này cũng không tệ. Vừa nhàn, vừa đỡ chán. Biết đâu còn xin được dấu xác nhận thực tập nữa chứ, haha.
Sau này tốt nghiệp rồi, tôi sẽ vừa du lịch vừa tìm kiếm hài cốt anh hùng ở khắp nơi, đưa họ trở về nhà.
Tôi đặt cái hộp lên bàn, bắt đầu lau dọn.
Làm mãi chẳng thấy khá hơn, mệt rũ cả người.
Trong tiệm có mấy thứ đặc biệt, tôi cũng không dám thuê người ngoài đến dọn.
“Chị hai, em đến giúp chị đây!”
Cậu em họ thứ ba của tôi bỗng dưng xuất hiện trước cửa. Tôi xúc động muốn rơi nước mắt.
Nó vừa thi đại học xong, đang rảnh rỗi ở nhà – đúng là cứu tinh!
“Chị à, em còn gọi cả hội bạn đến phụ!”
Người còn chưa tới, tiếng đã vọng vào.
Ngay sau đó, một nhóm bảy tám cậu thanh niên cao trên mét tám ùn ùn kéo vào. Tôi cảm động đến muốn rơi nước mắt từ… miệng.
“Chào chị ạ!”
“Ừ ừ, ngoan lắm.” Tôi cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, sắp xếp nhiệm vụ cho từng người.
Đông người đúng là có khác, chẳng mấy chốc đã dọn được một khoảng trống có thể đứng thoải mái.
“Rồi, nghỉ tay một lát nhé!” – tôi ra lệnh.
Nhưng lũ trẻ tuổi chẳng chịu ngồi yên.
Tay chân cứ ngứa ngáy, chẳng chịu để yên một chỗ.
Mới ngồi xuống chưa được bao lâu, cả bọn đã lăn ra vật lộn như đám con nít.
“Ai da!”
“Cẩn thận chứ!”
Trong lúc hỗn loạn, không biết ai đã đẩy em út một cái khiến nó va vào chiếc bàn bên cạnh. Chiếc hộp mà ông nội từng trịnh trọng giao cho tôi bị va rơi xuống đất, một tờ giấy đã ngả màu vàng từ trong hộp rơi ra.
"Ủa lạ ghê, rõ ràng trước đó cái hộp này trống trơn mà?"
Lúc mới nhận hộp, tôi đã mở ra xem rồi, bên trong không có gì cả.
Thế mà tôi tận mắt nhìn thấy tờ giấy này rơi ra từ trong hộp.
"Chị à, mấy bức thư ông đã đưa đi hết rồi mà, cái này là chị bỏ vào à?"
Em út cũng là người trong nhà, từ nhỏ đã lớn lên cùng những câu chuyện của ông, đương nhiên biết rõ lai lịch cái hộp này.
"Không, chị chưa từng bỏ gì vào đó cả."
"Hay mở ra xem thử?" Nó gợi ý.
Tôi cẩn thận mở tờ giấy cũ kỹ ấy ra, trên đó chỉ có vỏn vẹn hai dòng chữ:
“Mẹ à, con là Đại Ngưu. Con đã tiêu diệt được năm tên địch rồi, đại đội trưởng nói nếu tiêu thêm năm tên nữa sẽ cho con làm trưởng tiểu đội. Mẹ yên tâm, con trai mẹ không hèn nhát đâu. Con vẫn ổn, mẹ đừng lo, chỉ là... con thèm bánh bao nhân thịt mẹ làm quá.”
"Chắc... chắc đây là thư tuyệt mệnh quá," em tôi đoán, có phần không chắc chắn.
"Tôi đâu có mù." Không những vậy, tôi còn biết rõ đây chính là bức thư cuối cùng ông tôi từng đưa đi vào năm ngoái.
Khi đó tôi đang được nghỉ phép, cả nhà sợ ông ra ngoài một mình nên giao tôi đi theo làm “vệ sĩ”. Năm đó, tôi cùng ông đã rong ruổi khắp các thị trấn lớn nhỏ ở miền Tây Nam, cuối cùng cũng giao được bức thư cuối cùng.
Khi đến nhà của Vương Đại Ngưu, chúng tôi được biết mẹ anh đã mất từ năm lập quốc, anh em trong nhà cũng không còn ai, chỉ còn một người cháu gọi bằng chú ở xa là còn sống.
Chính tôi đã tận tay đưa bức thư này cho người cháu đó. Vậy mà giờ nó lại quay về?
"Chị... hay là cái hộp này... có gì đó không sạch sẽ?"
"Nói vớ vẩn gì thế? Nó còn sạch sẽ hơn em!"
Cái thằng nhóc này đúng là nói tào lao. Đây là hộp cất thư tuyệt mệnh của liệt sĩ, dù có thật sự có gì đó... thì cũng là hồn của anh hùng, sợ gì?
"Ngẫm lại thì cũng đáng thương, cha mẹ mất sớm, đến lúc hy sinh cũng không được ăn lại bánh bao mẹ làm. Chắc lòng còn day dứt lắm."
Nghe tôi nói thế, em út đang ăn bánh bao cũng thấy không còn ngon nữa.
"Hay là... mình đốt cho anh ấy một ít đồ nhỉ?"