Chiếc Hộp Báu Của Ông Nội

Chương 3

Chương 3
Tiệm bán đồ cúng không còn gì nhiều, nhưng đồ lễ thì bày đầy cả gian hàng.
Ông tôi từng nói, có một loại bùa vẽ bằng máu chó mực, nếu đốt nó cùng với đồ cúng thì người ở dưới có thể nhận được.
Trước đây tôi chỉ nghĩ đó là chuyện ma quái, nhưng giờ lại muốn thử một lần. Biết đâu thành công thì sao?
Tôi lục lọi từ sâu bên trong tủ lấy ra được một tập giấy vàng. Có lẽ vì giấy đó đắt nên ông tôi đã dùng một chiếc hộp làm bằng gỗ hoàng hoa lê tốt nhất để cất giữ, bên ngoài còn khóa lại cẩn thận. Nhìn cái ổ khóa ấy, tôi giật mình khi thấy nó giống hệt chiếc chìa khóa ông đã đưa tôi từ nhỏ và dặn phải giữ thật kỹ vì sau này sẽ dùng đến.
Kỳ lạ thật, chẳng lẽ ông đã đoán trước được sẽ có ngày này?
Tôi lấy ra một tờ giấy vàng, chắc cũng chỉ khoảng năm chục tờ tất cả. Cẩn thận lấy một tờ, rồi cướp luôn chiếc bánh bao còn chưa kịp ăn từ tay em tôi, gói lại cùng bức thư tuyệt mệnh rồi đem đốt.
Ngọn lửa tắt dần, chiếc bánh bao to bằng nắm tay người lớn đã hóa thành một đống than đen sì.
Cả hai chúng tôi không dám nói một lời, im lặng nhìn chằm chằm vào đống tro. Không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra cả.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại hơi hụt hẫng.
"Thôi nghỉ ngơi đủ rồi thì tiếp tục dọn đi. Tối nay mời mọi người đi ăn lẩu."
Khoảng năm giờ chiều, cuối cùng chúng tôi cũng dọn dẹp xong cửa hàng nhỏ chưa đầy ba chục mét vuông này, trông cũng ra dáng chỗ buôn bán một chút rồi.
Tôi tính sẽ mua thêm chiếc ghế dài để ngồi… nghĩ tới thôi đã thấy vui rồi.
"Đi ăn thôi."
Tôi cầm chiếc chìa khóa, định mang cái hộp đặt trên bàn khóa vào ngăn tủ trong bàn làm việc. Không ngờ khi cầm lên lại cảm giác như bên trong có gì đó chuyển động.
Tôi mở hộp ra thì thấy… lại có một bức thư!
"A Luân ơi!"
Em tôi nghe tiếng tôi hét thì chạy tới ngay.
"Gì vậy? Có chuột à? Đừng sợ, có em đây!"
"Không phải chuột… nhìn nè!" Tôi đưa cái hộp cho nó xem.
"Lại xuất hiện nữa hả?"
Cả hai chúng tôi đều hoang mang, tôi cũng không giấu nổi sự kinh ngạc, gật đầu lia lịa.
"Hay là… mở ra xem?"
Lần trước mở cũng chẳng có chuyện gì, chắc lần này cũng không sao.
Các anh hùng liệt sĩ ở bên kia, cháu không có ý mạo phạm gì đâu ạ. Nếu có gì sai sót, xin tha lỗi cho cháu vì cháu là đứa cháu gái mà ông Lưu Mãn thương nhất. Trung thu, quốc khánh năm nay cháu sẽ đốt thật nhiều giấy cho các bác.
Tôi hít một hơi sâu rồi lấy ra tờ giấy vàng ố. Lần này, khác với trước, trên giấy còn dính vết máu.
“Vợ yêu Xuân Thảo, khi em nhận được thư này thì anh đã hy sinh rồi. Đừng buồn, anh chết vì Tổ quốc, là vinh quang! Chỉ tiếc là không thể gặp lại em lần nữa. Nếu có thời gian, em nhớ lên mộ anh, mang cho anh ít nước suối sau nhà nhé, nước ấy ngọt như em vậy.”
Nhìn nét chữ, tôi biết ngay đây không phải của Vương Đại Ngưu, mà là một người khác.
"Chị… chị nghĩ có khi nào mấy bức thư ông đã đưa đi lại quay về không?"
Tôi gật đầu đồng ý.
Nhưng trước đó rõ ràng chúng đã được trao tận tay người thân của các chiến sĩ rồi mà, sao giờ lại quay về? Chẳng lẽ gửi nhầm?
"Vậy giờ sao? Mình đi gửi lại lần nữa à?"
Sau một lúc suy nghĩ, tôi đề xuất:
"Hay lại đốt như trưa nay đi?"
Tôi vẫn thấy lạ vụ tờ giấy vàng đốt bánh bao thành than như thế.
"Được, em có chai nước suối lấy từ nguồn quý hiếm ở Trường Bạch Sơn, đốt cùng luôn nhé? Mấy anh hùng đáng thương thật, ngày nào cũng đánh trận, không có chỗ ở cố định, ăn uống thì kham khổ. Chắc đến nước cũng chưa từng được đun sôi."
Tôi nhớ ông từng nói, khi chiến tranh bắt đầu, nhiều lúc kéo dài cả chục ngày, nửa tháng. Bị vây, không có thức ăn hay nước uống, để sống sót, các anh đã từng nhai rễ cây, lá cây, liếm tuyết, thậm chí… uống máu kẻ địch.
Tôi lấy một tờ giấy vàng, gói bức thư cùng chai nước lại rồi châm lửa.
Chiếc chai nhựa từ từ tan chảy trước mắt chúng tôi, trong lòng tôi bỗng dâng lên một tia hy vọng.
Nhưng kỳ lạ là nước trong chai không tràn ra, mà giống như một khối rắn bị ngọn lửa bao lấy rồi nhanh chóng bốc hơi hết.
Chuyện này... không bình thường.
"Chị... có nên báo công an không?"
"Báo á? Rồi mình nói gì với chú công an? Chú ơi, lửa nhà cháu biết đốt nước à?"
"Chị, lẽ nào… cái hộp này kết nối với quá khứ?" Một cậu trong nhóm nhìn cái hộp trên tay tôi, mắt sáng rực.
Cả bọn tròn mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
“Cạch.”
Trong sự tĩnh lặng của tiệm đồ cúng, bỗng có thứ gì đó rơi xuống đất phát ra tiếng động.
“Là… là tiếng phát ra từ cái hộp!”
Tám đứa chúng tôi ôm chặt lấy nhau, hoảng hốt nhìn cái hộp bỗng dưng phát ra âm thanh.
“Không biết cậu là ai, nhưng làm ơn hãy đi đi. Bọn tôi… bọn tôi đều rất ‘bẩn’, linh hồn không trong sáng, không ngon lành gì đâu.” Không rõ ai đã lấy hết can đảm nói ra một câu như vậy. Nhưng rồi, cái hộp im bặt, không còn tiếng động nào nữa.
“Đừng sợ, đừng sợ, ông nội là anh hùng, ông sẽ không làm hại chúng ta đâu.” Tôi là người lớn tuổi nhất trong nhóm tám người này, cảm thấy mình nên mạnh mẽ lên một chút.
Cái hộp này, từ nhỏ đến lớn tôi đã thấy không biết bao nhiêu lần. Nếu thực sự có gì nguy hiểm, thì chuyện đã xảy ra từ lâu rồi, không thể chờ đến bây giờ.
Tôi bước lên, cầm cái hộp lên và nhanh chóng mở ra. Bên trong lại xuất hiện một tờ giấy và một cục đá.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất