Chiếc Hộp Báu Của Ông Nội

Chương 1

Chương 1
Tình hình sức khỏe của ông nội ngày càng xấu. Biết mình chẳng còn sống được bao lâu, ông gọi hết con cháu về nhà để chia tài sản.
Mỏ vàng và hòn đảo ở nước ngoài được chia cho bác cả.
Công ty trong nước và du thuyền thì về phần nhà tôi.
Đồ cổ và trang sức quý giao cho cô út.

Cuối cùng chỉ còn lại một tiệm vàng mã chẳng kiếm được đồng nào và một cái hộp gỗ cũ nát.
Bác tôi và ba tôi – những người kiếm vài triệu mỗi phút – chẳng buồn để mắt đến tiệm buôn bé tí này.
Các anh chị họ thì chê xui, ai cũng lắc đầu không muốn nhận.
Chỉ có tôi, khi nhìn thấy ánh mắt ông nội dần trở nên mờ nhạt, đã bước tới nắm tay ông:
“Ông ơi, giao nó cho con đi.”
Đôi mắt đục ngầu của ông bỗng bừng sáng:
“Tốt! Tốt lắm! Chỉ có cháu gái của ông là hiểu ông nhất! Nhớ giữ kỹ cái này nhé.”
Ông lấy từ đầu giường ra một chiếc hộp.
Tôi biết cái hộp đó. Hồi còn nhỏ, mỗi lần kể chuyện xưa, ông đều lấy nó ra.
Ông từng tham gia kháng chiến, thuộc quân đội Tứ Xuyên.
Vì nhập ngũ muộn, lại còn quá nhỏ, nên mọi người gọi ông là “lính nhí”.
Đoàn trưởng Trương không đành lòng để một đứa trẻ ra trận nên giao ông phụ trách hậu cần.
Trận chiến cuối cùng mà ông tham gia kéo dài suốt 95 ngày, vô cùng ác liệt. Hai phần ba binh sĩ hy sinh mới giành được thắng lợi, tiêu diệt toàn bộ kẻ địch chặn đường.
Thời điểm đó, đến cả đầu bếp của bộ phận hậu cần cũng phải cầm dao bếp lao ra chiến trường.
Chiến hào chật kín thi thể của các chiến sĩ.
Lệnh cuối cùng của đoàn trưởng Trương là bảo ông nội đưa những người bị thương rút lui.
Ông không muốn đi, nhưng buộc phải đi. Bởi ông đang ôm trong tay di thư của cả một đơn vị và sinh mạng của hàng trăm chiến sĩ bị thương.
“Khi đó, đoàn trưởng Trương vỗ vai ông và nói: ‘Lưu Mãn Tử, nhất định phải mang những di thư này trở về. Dù bọn anh có chết, cũng coi như được về nhà.’”
Mỗi lần kể chuyện, ông đều kết thúc bằng câu nói đó.
Sau khi chiến tranh kết thúc, ông bắt đầu thực hiện lời hứa với đoàn trưởng Trương – lần lượt đưa những lá thư di chúc trở về với người thân của họ.
Có những lá thư viết vội, địa chỉ không rõ.
Có người thậm chí không biết chữ, ngay cả tên mình còn viết sai, nói gì đến tên cha mẹ.
Nhiều người chẳng rõ quê mình thuộc huyện nào, tỉnh nào.
Đặc biệt là sau khi đất nước thống nhất, địa giới hành chính thay đổi, nhiều nơi bị sáp nhập hoặc dân cư chuyển đi, lại càng khó tìm được thân nhân của các liệt sĩ.
Vì lời hứa đó, ông đã đi khắp cả nước.
Vừa đưa thư về, vừa tìm hài cốt của các anh hùng để họ được yên nghỉ nơi quê nhà.
Cho đến Tết năm ngoái, ông mới trao tận tay lá thư cuối cùng cho người thân của chiến sĩ.
Trên đường đưa hài cốt thứ 8531 trở về, ông bỗng ngất xỉu, được đưa vào viện cấp cứu.
Bác sĩ chẩn đoán: ung thư phổi giai đoạn cuối.
Dù nhà tôi giàu đến đâu cũng không thể cứu được ông.
Ông nói, ông không sợ chết. Nếu không nhờ các tiền bối, các chiến hữu hy sinh bảo vệ, ông đã chẳng còn sống đến bây giờ.
Ông chỉ không yên lòng vì những người anh em năm xưa – không tên, không mộ, chẳng thể trở về quê hương.
Tôi nắm chặt tay ông, hứa:
“Ông yên tâm, con sẽ tiếp tục gìn giữ tiệm vàng mã này. Mỗi năm mùng Một tháng Mười, con sẽ đốt giấy tưởng niệm các anh hùng.
Sau khi tốt nghiệp, con sẽ tiếp tục hành trình tìm kiếm hài cốt, đưa các chú về với gia đình.”
Nghe vậy, ông nội mỉm cười nhắm mắt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất