Chiếc Hộp Báu Của Ông Nội

Chương 4

Chương 4
"Ai vậy?"
Chỉ vỏn vẹn ba chữ được viết trên tờ giấy.
“Sao lại hỏi thế nhỉ?”
“Cậu ngốc à? Nếu tự nhiên trong tay cậu xuất hiện một chai nước, cậu không thắc mắc à?”
“Hay là mình cũng hỏi xem người đó là ai?”
“Nhưng... hỏi bằng cách nào đây?”
Tám cái miệng tranh nhau nói, y như bảy người không thể thay nổi một Gia Cát Lượng. Tôi đau đầu đến mức suýt phát điên.
Bị bảy thanh niên nhìn chằm chằm, dù tôi có định lực cỡ nào cũng thấy hơi chột dạ.
“Có khi nào, những thứ bọn mình từng đốt trước đó thật sự đã được nhận rồi không?”
Bảy người đồng loạt gật đầu.
“Nghe hợp lý đấy, chị thông minh thật, đúng là sinh viên đại học có khác!”
Tôi cảm thấy mấy lời đó có hơi móc mỉa, nhưng không có bằng chứng.
“Vậy mình viết thư hỏi lại xem sao?”
Cả bọn đồng lòng. Tôi lấy giấy và bút ra, nhờ thằng em thứ ba viết những điều chúng tôi muốn hỏi.
Tại sao lại để nó viết? Vì nó học thư pháp, biết viết chữ phồn thể.
Để chắc ăn, tôi làm giống lần trước: đốt tờ giấy đã viết cùng với giấy vàng, còn để lại một bản trong hộp.
Tôi đặt cái hộp xuống đất, cả nhóm ngồi quây tròn quanh nó, chăm chú nhìn chằm chằm. Đến cả vụ rủ nhau đi ăn lẩu cũng quên mất tiêu.
“Cộc!”
Hộp lại phát ra tiếng động.
Lần này thằng ba không còn sợ, vội vàng mở hộp ra.
Lá thư trước đó vẫn còn trong hộp, chứng tỏ cái hộp này chỉ nhận đồ từ một chiều. Muốn gửi đi vẫn phải dùng giấy vàng.
Nhưng lần này, trong hộp có thêm một tờ giấy mới.
Thằng ba mở ra và đọc to:
“A Luân, Niệm Bảo, ta là ông nội của các cháu. Sau khi ta mất, ta đã được tái sinh về năm 1943 và hiện giờ đang chiến đấu trong chiến tranh. Khi phát hiện bức thư tuyệt mệnh ta để trong hộp biến mất, thay vào đó lại xuất hiện bánh bao và nước khoáng, ta lập tức biết các cháu đã phát hiện ra bí mật của chiếc hộp này. Đừng sợ, chiếc hộp này là ta đổi được từ một thứ gọi là hệ thống, có thể kết nối quá khứ và hiện tại, không nguy hiểm đâu. Chúng ta có thể liên lạc và gửi đồ qua hộp, nhưng số lần có hạn, phải tiết kiệm. Niệm Bảo, cháu đã thấy giấy vàng trong hộp gỗ đàn hương chưa? Mỗi tờ có thể truyền được 50 mét khối hàng hóa. Nếu hiểu được, hãy gửi thuốc men qua cho ta trong vòng một ngày, ở đây có rất nhiều thương binh đang cần cứu chữa.”
Không khí im phăng phắc.
“Chị ơi… là… là ông nội thật rồi!”
Tôi nghe rõ lắm.
Tôi giật lấy tờ giấy, đọc đi đọc lại, rồi lấy quyển sổ có chữ ông nội ra so sánh. Sau khi cả nhóm cùng đối chiếu kỹ càng, dù nét chữ trên tờ giấy kia còn non nớt, nhưng đúng là của ông.
“Trời ơi… cái hộp này thực sự kết nối được với quá khứ.”
“Tái sinh? Hệ thống? Tôi đang đọc truyện huyền huyễn đấy à?”
Bảy cậu con trai cãi nhau loạn cả lên, như một bầy ve sầu thi nhau kêu. Tôi phát điên, đành bỏ luôn vẻ dịu dàng mà hét lớn:
“Im lặng!”
Nếu cứ để tụi nó nói tiếp, tôi có thể bị lôi vào diện tình nghi tôn giáo dị đoan mất.
Cuối cùng, bảy người nọ cũng chịu im, nhìn tôi.
"Chị đoán là, những gì mình đốt đi sẽ xuất hiện trong hộp bên kia. Vậy mấy đứa có muốn thử xem liệu có thể chui vào cái hộp không?”
Bảy người cười gượng.
“Vừa nãy ông nội tôi có nói, bên đó đang rất cần thuốc men, nên việc chúng ta cần làm bây giờ là mua thuốc.”
Tôi không biết thời gian hai bên có trôi giống nhau không, lỡ bên này chậm trễ, ông nội lại lỡ mất cơ hội cứu người thì sao?
“Đúng đúng đúng! Chị nói chuẩn!”
“Chị đúng là giỏi quá trời, không hổ danh là sinh viên đại học!”
Thôi được rồi, khen kiểu này tôi cũng chẳng vui nổi.
“Giờ chị hỏi, các cậu có sẵn lòng giúp chị cứu ông không? Cứu lấy đất nước chúng ta?”
“Có!” Bảy người lại hào hứng lên.
“Được! Nhưng nhớ giữ kín chuyện này, không được cho ai khác ngoài tám người chúng ta biết.”
“Yên tâm đi chị, miệng bọn em kín như bưng.”
“Đúng đó! Chuyện giữ bí mật là sở trường của bọn em. Như vụ ba năm trước Đẩu Luân lén chơi điện thoại trong lớp bị tịch thu, tụi em giấu kín ba năm trời không hé răng với ai!”
Tốt lắm! Đúng là những thanh niên ưu tú.
Khoan đã…
“Lưu Đẩu Luân!”
Hu hu hu… Cái điện thoại bị thu ba năm trước là của tôi! Đó là chiếc điện thoại đầu tiên trong đời tôi. Dù nó đã cũ, nhưng với tôi vẫn rất quý giá.
Thế mà Lưu Đẩu Luân mượn một ngày, về lại bảo bị móc túi! Làm tôi khóc suốt ba ngày!
“Chị, chị ơi… đừng giận mà, giờ việc mua thuốc mới quan trọng!”
Được, chuyện này để sau.
“Giờ chia nhóm: ba người đi mua thuốc trị vết thương – bầm dập, đứt tay, bỏng, mua càng đủ loại càng tốt.
“Ba người khác đi mua cồn y tế, băng gạc, tăm bông, dung dịch sát khuẩn các loại.
“Tôi với thằng em đi mua thuốc cảm, thuốc hạ sốt. Nhớ kỹ, đừng mua quá nhiều ở một cửa hàng, chia ra nhiều nơi. Hiểu chưa?”
“Hiểu rồi!” Tám người như sắp xuất trận, chỉ chờ tôi hô là lập tức lao đi.
“Này, mấy ông không thấy kích thích như đi làm gián điệp à?”
“Tôi cũng thấy thế!”
Chán thật…
“Đi nhanh đi! Hai tiếng sau quay lại đây tập hợp!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất