Chiếc Hộp Báu Của Ông Nội

Chương 5

Chương 5
Hai tiếng sau, tôi với thằng ba quay lại tiệm vàng mã nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy sáu người kia đâu.
“Chị Niệm, chị mau đến đón tụi em đi, có chuyện rồi!”
Không ngờ chỉ nhờ đi mua thuốc thôi mà mấy đứa nó lại bị đưa vào đồn cảnh sát.
“Làm ơn… cho tôi về nhanh với… có người đang chờ chỗ thuốc này để cứu mạng… rất nhiều người…”
Vừa bước vào đồn, tôi nghe được câu đó, suýt nữa thì tối sầm mặt mày.
Bảo là mồm miệng kín số một thế giới cơ mà?
“Buông tôi ra! Mấy người có biết ba tôi là ai không hả?” Một tên khác còn ngông cuồng hơn, thậm chí còn lôi cả ba mình ra doạ.
Nghe đến đó, tôi chẳng kịp suy nghĩ nhiều, lập tức lao vào bịt miệng cậu ta lại.
“Các anh thông cảm, tụi nó là con nít mà, đọc nhiều truyện nhảm quá nên suốt ngày mơ mộng mấy chuyện giải cứu thế giới ấy mà.”
Tôi cười lấy lòng hai anh công an trước mặt, đối phương nói gì tôi cũng gật đầu lia lịa, thái độ thì thấp kém hèn hạ không để đâu cho hết.
Thì ra mấy cậu công tử bột này muốn hoàn thành nhiệm vụ nhanh nên bắt chước mấy nhân vật tổng tài trong truyện, định mua đứt hiệu thuốc của người ta. Người ta không bán thì quay sang đe doạ, nói mấy câu kiểu như "trời lạnh rồi, cho hiệu thuốc này phá sản đi".
Chủ tiệm thuốc nào chịu được trò đó? Một cuộc gọi, cảnh sát tới liền.
Tôi tức đến mức muốn bay thẳng lên trời luôn. Đúng là không thể trông mong gì ở đám con trai mới lớn, đặc biệt là mấy đứa não cá vàng này!
“Thật sự xin lỗi, xin lỗi các anh, bọn nhỏ được cưng chiều quá nên mới hư vậy. Về nhà tôi sẽ dạy lại đàng hoàng. Nếu anh chủ tiệm cần xin lỗi hay bồi thường gì, chúng tôi sẽ hoàn toàn hợp tác.”
Thấy tôi thành khẩn, anh chủ tiệm chỉ thở dài nhìn tôi rồi bảo cho bọn nhỏ xin lỗi là được, không cần làm lớn chuyện.
Lúc ra khỏi đồn, anh chủ tiệm còn thương cảm hỏi tôi: “Em gái à, một mình lo cho bao nhiêu đứa em thế này chắc cực lắm nhỉ? Anh cũng là con cả trong nhà, anh hiểu hoàn cảnh của em.”
Tôi suýt khóc. Thật không ngờ trên đời này còn có người hiểu nỗi khổ của tôi!
“Anh à, anh tốt thật. Chỉ nhờ tụi nó đi mua thuốc thôi mà rốt cuộc rùm beng lên thế này, tôi thật sự…”
Thấy tôi sắp khóc, anh chủ tiệm vội dỗ dành: “Không phải thuốc thôi sao? Anh tặng cho em mấy hộp.”
“Cảm ơn anh, anh đúng là người tốt!”
Cả đám lại lóc nhóc kéo nhau quay lại hiệu thuốc.
Nhưng anh ấy bảo, mỗi loại thuốc chỉ được bán tối đa năm hộp, nếu lấy nhiều hơn thì cơ quan chức năng sẽ tới kiểm tra, lại rắc rối nữa.
Tôi hiểu mà, hôm nay tôi chạy khắp mấy tiệm rồi, luật này tôi quá rõ.
Về đến tiệm vàng mã, nhìn chục thùng thuốc trước mắt, tôi vẫn cảm thấy chưa đủ.
“Không sao, trước hết mang qua cho ông nội đã.”
Tôi đổ hết thuốc từ thùng ra đất, rút một tờ giấy vàng, châm lửa.
Ngọn lửa màu xám nhạt bốc lên gặp gió liền lớn hơn, chẳng mấy chốc đã nuốt trọn đống thuốc.
Khi lửa tắt, tôi thấy vẫn còn một phần thuốc chưa cháy hết, đành phải châm thêm một tờ giấy vàng nữa.
Số giấy vàng vốn đã không nhiều, giờ càng ít hơn.
“Chị ơi, chị nghĩ ông nội nhận được không?”
“Chắc chắn là được.”
Chờ ngọn lửa cuối cùng tắt hẳn, cả nhóm trở lại tiệm, tất cả cùng hồi hộp mở chiếc hộp kia ra. Quả nhiên, bên trong có một tờ giấy được gấp gọn.
Xung quanh tờ giấy vẫn còn vàng khè, tôi thậm chí còn ngửi thấy mùi khói thuốc súng.
“Niệm Bảo, mấy thứ con gửi ông đã nhận được rồi. Mọi người đều ổn, nhờ con gửi lời cảm ơn tới mọi người.”
“Sao lại thất bại nữa rồi chứ?” Thằng ba có vẻ chán nản.
“Thắng thua là chuyện bình thường thôi. Miễn ông nội và mọi người không bỏ cuộc, nhất định sẽ có ngày chiến thắng.”
Cả tiệm im lặng, không ai nói thêm gì nữa.
Không biết ai đó khẽ thở dài: “Giá như họ có vũ khí hiện đại như bây giờ thì tốt biết mấy. Một quả pháo điện thôi cũng đủ tiễn giặc về nước mẹ.”
Tôi chợt loé lên một ý, lập tức quay sang nhìn thằng ba.
Thằng ba cười gian, kéo tay cậu bạn bên cạnh: “Đinh Duệ, nghe nói chú của cậu làm trong quân đội à?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất