Dù Tiêu Chính Văn phải đối mặt với mười mấy vị cường giả ngoài lãnh thổ, nhưng vẻ mặt của anh vẫn không hề sợ hãi, thản nhiên nói: “Ồ? Ông chắc chứ?”
Ba cường giả ngoài lãnh thổ của Âu Lục lạnh lùng nói: “Giới thế tục cũng chỉ là giới thế tục, ngay cả là vùng ngoài lãnh thổ thì cũng không có ai dám chế nhạo bọn tôi như thế này! Huống hồ cậu chỉ là một con kiến cảnh giới Thiên Thần một sao!”
Kokura Nosuke vung thanh kiếm dài, hét lớn: “Giết!”
Cùng với tiếng hét đó, vô số ngọn đèn lạnh lẽo lóe sáng.
Trong vòng vài cây số, đều bao phủ bởi ánh sáng trắng này.
Người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy trước mặt một mảng ánh sáng mờ mịt.
Nhiệt độ cao như lửa đốt, thậm chí còn làm tan chảy cát đá trên mặt đất.
Rừng cây hai bên đều biến thành biển lửa trong chốc lát.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều rùng mình sợ hãi.
Từ trước đến nay chưa từng có trận chiến nào lớn như vậy.
Ngay cả cao thủ như Andre nhìn thấy cảnh tượng này cũng vô cùng sợ hãi.
Đám người Từ Thiên Thuật cũng sợ đến mức mặt biến sắc.
Ngay cả ở vùng ngoài lãnh thổ cũng rất ít gặp những trận chiến lớn như thế.
Mười mấy vị cao thủ từ cảnh giới Thiên Thần hai sao trở nên đều dốc toàn lực, uy lực này đáng sợ đến mức nào đây?
Không chỉ giới thế tục không chịu nổi, mà ngay cả trời đất vùng ngoài lãnh thổ cũng không thể chịu nổi uy lực lớn mạnh như vậy.
Lúc này, Hứa Thiên Chí càng thêm sợ hãi.
Cụ ta không thể ngờ vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn mà cụ ta luôn coi thường lại có mức mạnh lớn đến thế.
Với sức mạnh của một người mà đã ép người mấy vị cường giả ngoài lãnh thổ phải dùng toàn bộ sức lực.
Ngược lại, hai thiên tài mà cụ ta coi như khách quý là Từ Vĩnh Hạo đang sợ hãi trốn dưới gầm bàn và Trương Lăng Phong thậm chí còn không có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn.
Cả người cuộn tròn trên mặt đất, bịt chặt hai mắt.
Trong mảng ánh sáng trắng, Kokura Nosuke phất tay sử dụng tuyệt kỹ Đoạn Đao Trảm của mình.
Lần này, lão không còn giữ lại thứ gì nữa!
Lão không chỉ phóng một đạo kiếm quang chém về phía Tiêu Chính Văn mà là vô số đạo kiếm quang, tạo thành một biển kiếm quang vô tận.
Giống như thủy triều, sóng sau cao hơn sóng trước phóng về phía Tiêu Chính Văn.
Lúc này, lão đã sử dụng hết sức mạnh trong người.
Đồng thời, lão chỉ có một mục đích giết chết Tiêu Chính Văn bằng một chiêu.
Cùng lúc lão ra tay, còn có vô số cường giả Âu Lục và Mỹ Lục cũng xông lên.
Cường giả Mỹ Lục tay cầm cây lao được tạo thành từ sấm sét, ném về phía Tiêu Chính Văn.
Bất cứ nơi nào mũi lao sấm sét đi qua đều sẽ có sét đánh rầm rầm cùng ánh sáng mờ mịt.
Thực ra đây là một loại trận pháp bí ẩn được truyền lại từ nền văn minh cổ đại.
Cây lao được tạo thành từ sấm sét không chỉ kết hợp sức mạnh của sấm sét mà còn tập hợp sức mạnh thiên uy vô tận.
Bất cứ ai chống đỡ đòn này đều sẽ lập tức bị thiên uy vô tận này biến thành tro bụi.
Đây chính là điểm nham hiểm của chiêu tuyệt sát này.
Ngay cả cường giả ngoài lãnh thổ cũng chưa từng có ai dám đối diện với đòn công kích này của lão.
Lúc Kokura Nosuke và cường giả Mỹ Lục ra tay, những cường giả khác cũng lần lượt thể hiện tuyệt kỹ của mình, dồn hết sức để giết Tiêu Chính Văn.
Theo bọn họ thấy, bọn họ nhiều người như vậy, nếu hợp sức thì chắc chắn Tiêu Chính Văn sẽ bị xóa sổ trong nháy mắt!
Thực ra không chỉ bọn họ, mà ngay cả Andre cũng cảm nhận được luồng khí tức khủng khiếp đó.
Nếu đổi lại là ông ta thì đã bị chém chết từ lâu rồi.
“Chỉ là cường giả Thiên Thần một sao bé nhỏ, cho dù cậu mạnh cỡ nào thì trong mắt tôi vẫn chẳng là cái thá gì cả!”
“Người có thể tồn tại ở vùng ngoài lãnh thổ hơn trăm năm, có ai mà chưa từng trải qua trăm trận đánh? Ai không phải là người mà cậu phải ngước nhìn chứ?”
“Với trình độ của cậu, dù sống ở vùng ngoài lãnh một ngày cũng khó như lên trời, sao còn dám thách thức tôi?”
“Bùm!”
Tiêu Chính Văn cũng phóng con dao quân đội năm cạnh ra, tay còn lại nắm chặt kiếm Tần Vương!
Sau khi dùng con dao quân đội năm cạnh tiếp cây lao sấm sét kia, Tiêu Chính Văn tiếp tục vung kiếm Tần Vương trong tay và đánh tới.
Cùng lúc tiếp tất cả chiêu thức của đám người tấn công.
Bỗng chốc, ánh sáng chói lọi, không trung như sóng thủy triều, trận pháp bảo vệ Trần Gia Phố lập tức trở nên rối loạn!
Ngay cả những ngọn núi nhỏ xung quanh cũng bị san bằng!
Không chỉ Tiêu Chính Văn mà ngay cả đám người Kokura Nosuke cũng phải lùi lại vài bước sau vụ nổ.
Nhưng khi bọn họ còn chưa kịp đứng vững, Tiêu Chính Văn đã lao về phía bọn họ lần nữa.
Đồng thời, Tiêu Chính Văn đánh một cú tưởng chừng rất nhẹ, nhưng lại khiến Kokura Nosuke có cảm giác như mình đang cận kề cái chết.
Dù sao Kokura Nosuke cũng là một lão già trải qua trăm trận đấu, trước khi đầu óc kịp phản ứng thì cơ thể đã có ý thức trước, vì vậy lão nghiêng đầu tránh được một chiêu của Tiêu Chính Văn.
Nhưng Kokura Nosuke còn chưa kịp vui mừng thì lại cảm thấy bả vai đau nhói, chất lỏng sền sệt bắn tung tóe nửa khuôn mặt.
Lúc quay đầu lại nhìn, lão mới phát hiện ra vai trái của mình đã bị đánh nát bét.
Hơn nữa, lúc Kokura Nosuke còn đang kinh ngạc thì chiêu thức của Tiêu Chính Văn vẫn không hề dừng lại, mà đánh thẳng về phía Hosoda Shinsuke đứng sau lão.
“Răng rắc!”
Hosoda Shinsuke vô cùng tức giận.
Sau khi Tiêu Chính Văn có thể chống đỡ được sự tấn công của hơn chục người bọn họ, vẫn còn dư sức để ra tay, thật không thể tin nổi!
Nhưng càng là như vậy thì hôm nay càng không thể để Tiêu Chính Văn an toàn rời khỏi đây!
Bây giờ Tiêu Chính Văn chỉ là cường giả Thiên Thần một sao, mà đã có sức mạnh đáng sợ như vậy.
Nếu Tiêu Chính Văn đột phá lên cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao thì sao? Bọn họ còn có đường sống sao?
Nói cách khác, mặc dù bọn họ đều là những thiên tài ở thời đại này, nhưng nếu so với Tiêu Chính Văn thì hào quang của bọn họ sẽ lập tức bị thành tích của Tiêu Chính Văn đè bẹp.
Giống như một con đom đóm muốn cạnh tranh với mặt trời.
“Bùm!”
Lại một tiếng động lớn vang lên, cho dù Hosoda Shinsuke đã dùng hết sức lực, nhưng vẫn bị Tiêu Chính Văn đánh gãy tay bằng một chiêu.
Trong chốc lát, cả người Hosoda Shinsuke be bét máu.
Nửa người bên phải sụt lõm hẳn xuống.
Lúc mọi người đang kinh ngạc, Tiêu Chính Văn lại ra một chiêu nữa, lần này ngay cả Kokura Nosuke cũng lộ ra vẻ khó tin.
Cú đánh này mạnh và nhanh hơn vừa nãy rất nhiều, thậm chí còn có tiếng xé toạc không khí.
Một luồng khí kình xuyên qua ngực Kokura Nosuke trong nháy mắt.
Mà Tiêu Chính Văn vẫn chưa ngừng tay, tiếp tục vung kiếm, chém về phía ba tên Âu Lục.
Vẻ mặt của ba tên kia không khỏi sửng sốt, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác nguy hiểm cận kề.
Một trong số bọn họ vội vàng vung cây thương dài trong tay, dùng hết sức lực chống đỡ kiếm của Tiêu Chính Văn.
Nhưng thứ trong tay Tiêu Chính Văn là kiếm Tần Vương.
Lý do tại sao kiếm Tần Vương được gọi là một trong những vũ khí cấp thần không chỉ bởi vì phong thái và sức mạnh của nó, mà bởi vì quyền lực của hoàng đế được ẩn trong thanh kiếm Tần Vương này!
Cây thương dài trong tay người kia vừa gặp kiếm Tần Vương đã gãy thành hai mảnh.
Sau đó thanh kiếm phóng qua cơ thể tên kia.
Một vết thương nhỏ xuất hiện trên ngực hắn, một giây sau, tên cường giả Âu Lục ngã nhào xuống đất.
Đúng lúc này, bên tai Tiêu Chính Văn lại vang lên tiếng gió và tiếng sấm sét.
Cây lao sấm sét kia lại phóng về phía Tiêu Chính Văn, nhưng lần này, uy lực càng mạnh hơn lần trước.
Chỉ cần đòn này đánh trúng, cho dù Tiêu Chính Văn may mắn sống sót thì cũng sẽ bị thương nặng.
Nhưng Tiêu Chính Văn không hề để ý đến điều đó, anh vung tay, con dao quân đội năm cạnh phóng ra theo một đường cong khó tin, nghênh đón cây lao sấm sét.
Ngay sau đó, cây lao sấm sét và con dao quân đội năm cạnh lại va chạm lần nữa.
Nhưng lần này, con dao quân đội năm cạnh không chỉ đẩy lùi được đòn tấn công của cây lao sấm sét mà còn tiếp tục tiến về phía trước, mạnh mẽ phóng thẳng về phía cường giả Mỹ Lục.
“Bùm!”
Cây lao sấm sét bị đụng bay san bằng cả một ngọn núi nhỏ gần đó, cát bụi cuộn lên dữ dội, phá hoại khu rừng nguyên sinh trong bán kính vài cây số.
Trận đối đầu này quá mạnh mẽ, mạnh đến mức khiến mọi người đều choáng váng.
“Hừ! Tiêu Chính Văn, mày cho rằng như vậy là kết thúc rồi sao? Đúng là không biết lượng sức mình!”
Hai vị cường giả Mỹ Lục còn lại lần lượt dùng giáo và cung tên nhắm vào Tiêu Chính Văn.