Dù ba người là cường giả ngoài lãnh thổ, cũng phối hợp với nhau gần như có thể quét sạch các cường giả cảnh giới Thiên Thần hai sao.
Hơn nữa hàng trăm năm nay, mỗi lần gặp phải đối thủ mạnh, ba người họ gần như đều có thể phối hợp với nhau rất nhuần nhuyễn, thậm chí ngay cả cao thủ cảnh giới Thiên Thần ba sao cũng có thể đủ sức chiến đấu.
Huống hồ là một Thiên Thần một sao lớn lên trong giới thế tục như Tiêu Chính Văn?
Chỉ thấy trên cây giáo dài đó lóe lên ánh sáng chói mắt đâm thẳng về phía ngực Tiêu Chính Văn.
Còn một người khác đã giương cung bắn một phát vào sau đầu Tiêu Chính Văn.
Hai người hợp sức tấn công với tốc độ cực kỳ nhanh.
Cùng lúc đó cường giả Mỹ Lục bị Tiêu Chính Văn đánh bị thương bỗng vung nắm đấm đánh vào ngực anh.
Ba người kết hợp, chiêu thức của ba người gần như là đánh tới cùng một lúc.
Đừng nói là Tiêu Chính Văn, ngay cả cao thủ cảnh giới Thiên Thần ba sao đỉnh cao như Từ Thiên Thuật cũng chỉ có thể chịu chết khi đối mặt với sự bao vây tấn công này.
Chỉ thấy Tiêu Chính Văn vung một tay lên, một màn sáng màu vàng cực lớn bao bọc lấy cả người anh vào trong đó.
“Ầm ầm ầm!”
Ba luồng sức mạnh đều bị hút vào trong màn sáng màu vàng, sau đó không thấy tăm tích đâu nữa.
Màn sáng màu vàng dần biến mất, Tiêu Chính Văn vung tay trái lên, con dao quân đội năm cạnh lập tức đâm đến.
Sau đó thậm chí anh còn không liếc nhìn đã xoay người đâm một kiếm về phía một cường giả Mỹ Lục.
Cùng lúc đó trước ngực Tiêu Chính Văn phát ra một luồng sáng màu vàng, thanh giáo dài bỗng đâm về phía cường giả Mỹ Lục tay cầm cung tên.
“Phụt phụt phụt!”
Ba cung tên lần lượt bắn ra, ba cái đầu bay cao văng ra xa.
Sau đó Tiêu Chính Văn giơ một tay lên, con dao quân đội năm cạnh lại rút rơi vào lòng bàn tay Tiêu Chính Văn.
Cảnh tượng vừa rồi diễn ra quá nhanh.
Thậm chí ngay cả đám đông vây xem chưa kịp hoàn hồn, ba cường giả ngoài lãnh thổ đã lần lượt ngã vào trong vũng máu.
Sau khi ba thi thể ngã xuống, những người khác đều kinh ngạc.
Người này mạnh quá!
Chỉ trong thoáng chốc đã giết chết ba vị cường giả ngoài lãnh thổ cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao.
Đám đông đứng xem trận đấu ở đằng xa cũng cảm thấy chấn động khi nhìn thấy thi thể của ba người ngã xuống.
Nhất là Andre đã hoảng sợ toát mồ hôi lạnh.
Lúc này ông ta cũng không thấy mình quỳ xuống trước Tiêu Chính Văn, khuất phục Hoa Quốc là một chuyện đáng xấu hổ biết nhường nào, ngược lại còn cảm thấy đó là vinh hạnh của mình.
Ít nhất bây giờ ông ta vẫn còn sống, không giống ba người này đã trở thành một thi thể lạnh băng.
Ba người Vy Hào cũng giật thót khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Thực lực tổng hợp của ba người Mỹ Lục không yếu hơn họ, nhưng lại không thể chống đỡ được ba chiêu trong tay Tiêu Chính Văn.
Quả là làm đảo ngược nhận thức với giới thế tục của họ.
Lúc này ba cường giả Âu Lục vừa định xuất chiêu thì bảy ngôi sao Bắc Đẩu trên bầu trời bỗng có mấy ngôi sao sáng rực lên.
Dù đang là ban ngày nhưng ánh sao rực rỡ đó cũng vô cùng chói mắt.
Đồng thời sao Phá Quân và sao Thất Sát bên cạnh bảy sao Bắc Đẩu cũng lóe sáng.
“Thiên Tinh Cửu Diệu?”
Ba người cùng lúc nói.
Họ quá quen thuộc chiêu thức này, đó là bí mật không lưu truyền của Sáng Thế Chủ - Hạo Thiên.
Hơn nữa sức mạnh sao trời mạnh mẽ như thế cùng lúc ép chặt ba người, họ tránh được bằng cách nào đây?
Không đợi họ hoàn hồn, ba luồng ánh sao chói mắt chiếu thẳng xuống từ chín tầng mây.
Thậm chí ngay cả những người đứng ở đằng xa xem trận chiến cũng có thể cảm nhận được cảm giác thiêu đốt vô cùng nóng bức.
Bây giờ ba người họ muốn đi cũng không kịp, chỉ đành liều mạng cố gắng hết sức đánh một trận.
Chỉ thấy một ông lão tóc bạc, vung thanh kiếm dài trong tay lên, dùng khí thế mạnh mẽ đỡ lấy một ánh sao trong đó.
Một cường giả Âu Lục khác vén áo dài của mình lên, một ảo ảnh cực lớn xuất hiện đằng sau ông ta, màn ánh sáng màu đỏ đỡ lấy luồng ánh sao thứ hai lao đến.
Cường giả Âu Lục thứ ba lấy giáo dài trong tay dùng hết sức đâm một nhát về phía luồng ánh sao thứ ba.
Đòn tấn công chí mạng của ba người lập tức gây ra tiếng nhốn nháo của vô số người.
Ba người họ đang thể hiện sức mạnh của mình, quá đáng sợ.
Dường như cả trời đất này đều có thể bị ba người họ hủy diệt trong tích tắc.
Nhưng ngay sau đó chỉ thấy Tiêu Chính Văn ép một tay xuống, luồng ánh sao đó như ba tia laze bỗng chốc va chạm với đòn chí mạng của ba người.
“Rầm!”
Chỉ trong tích tắc dường như hai tinh cầu va chạm vào nhau.
Cả Long Kinh đều bị phản lực của đòn tấn công này làm cho rung chuyển.
Thậm chí rất nhiều người dân Hoa Quốc cũng nghĩ rằng Long Kinh xảy ra động đất, đồng loạt chạy ra khỏi nhà.
Ánh sao trong không trung biến mất, phản lực cũng không còn, chỉ thấy ba người Âu Lục đều biến thành tro bụi.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, thi thể ba người biến thành vô số cát bụi rồi biến mất theo dòng không khí.
Cảnh tượng này khiến tất cả những người có mặt ở đây đều hoảng hốt.
Cùng lúc đó có không ít người nhớ đến cảnh tượng buổi tối mấy hôm trước, mấy vị cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao bị ai đó giết hại tại thị trấn nhỏ.
Lẽ nào người ra tay chính là Tiêu Chính Văn?
“Không thể để tên này sống, giết cậu ta!”
Hosoda Shinsuke trợn trừng hai mắt vung con dao võ sĩ ra tạo thành một đường đao quang.
Dù mới vừa rồi đã có vài người lần lượt bại trận rồi chết, nhưng Hosoda Shinsuke cũng không hề nhượng bộ.
Hôm nay dù chiến đấu rồi chết ở đây cũng buộc phải loại trừ Tiêu Chính Văn.
Nếu không với thực lực của Tiêu Chính Văn, một khi báo thù thì e là Vy Hào và Mỹ Lục đều sẽ lâm vào tình trạng tắm máu.
Sau khi Hosoda Shinsuke tức giận hét lên, vô số màn sáng đồng loạt đánh về phía Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn khoan thai xoay người ra cười khẩy nói: “So đao pháp với tôi à?”
Chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ tay lên, ánh sáng màu vàng tỏa ra, đòn tấn công hết sức lực của ba người Mỹ Lục bỗng lao về phía đám người Hosoda Shinsuke, đồng thời cơ thể Tiêu Chính Văn khẽ nhúc nhích.
Chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ ngón tay giữa không trung, lạnh lùng nói: “Sấm sét!”
“Ầm ầm!”
Vô số tia sấm chớp màu tím bỗng xuất hiện trên bầu trời trong xanh.
Từng đợt sấm chớp dày đặc như mưa rơi xuống đầu của vài cường giả ngoài lãnh thổ còn lại.
Lúc này Tiêu Chính Văn cứ như Thiên Thần giáng trần, mỗi một đòn tấn công đều có người ngã xuống không đứng lên được.
Hơn nữa mỗi đòn tấn công đều có uy lực mở rộng trời đất, mỗi đòn tấn công đều nhanh đến mức khiến các cường giả ngoài lãnh thổ không thể tránh được.
Tiêu Chính Văn hành động dễ như trở bàn tay, chém đầu các cường giả ngoài lãnh thổ với tư thái nghiền ép hoàn toàn.
Đừng nói là đám đông vây xem trận đấu ở đằng xa mà ngay cả các cường giả ngoài lãnh thổ ở đó cũng ngơ ngác.
Đây là sức mạnh mà cảnh giới Thiên Vương một sao nên có ư?
Dù vùng ngoài lãnh thổ có rất nhiều cường giả nhưng họ chưa từng nhìn thấy cường giả Thiên Thần một sao nào hung hãn như thế.
Lần này họ quay về vốn dĩ là muốn quét sạch thế tục, nhưng không ngờ bị một cường giả trong giới thế tục chèn ép đánh bại, không hề có sức đánh trả.
Đây quả thật không hợp lý!
Thậm chí máu đã nhuộm đỏ cả nền đất chỉ trong thoáng chốc, nhưng trên người Tiêu Chính Văn lại không hề nhiễm bụi trần.
Lúc này cường giả Lý Tâm còn chưa ra tay cũng cảm thấy ớn lạnh.
Thậm chí hai người trong số họ hai đầu gối đã mềm nhũn, quỳ xuống đất.
Họ không hề có sức chiến đấu khi đối mặt với đối thủ mạnh như thế.
Mái tóc dài của Tiêu Chính Văn tung bay trong gió, kiêu ngạo đứng giữa hư không, cao ngạo nhìn tất cả cường giả ngoài lãnh thổ bằng tư thái mạnh mẽ liếc nhìn bốn phía đến mức người Hoa Quốc đều trợn mắt há mồm.
“Lẽ nào cậu ta là Thiên Thần giáng trần sao?”
“Không! Cậu ấy chính là Thiên Thần!”
Lúc này tất cả người Hoa Quốc đều thốt lên một tiếng than thở.
Ngay cả Từ Thiên Thuật trước nay luôn xem thường Tiêu Chính Văn cũng khiếp sợ đến độ mặt mày trắng bệch.
Người đàn ông này quả thật quá mạnh, khí thế nuốt chửng cả sơn hà đó là loại khí thế mà cả đời này ông ta có thể thấy nhưng không thể chạm vào.
Lúc này chỉ có ba người Vy Hào vẫn còn đang ngoan cố chống cự.
“Ba chúng ta hợp sức, tôi không tin không thể giết được cậu ta”.
Hosoda Shinsuke hét lên một tiếng đầy tuyệt vọng.