“Với công trạng của nhà họ Trương chúng tôi, cả Hoa Quốc đều phải cung phụng như bố như mẹ, bao gồm cả Thiên Tử cũng không ngoại lệ! Ông lại nói dựa theo pháp luật Hoa Quốc ư?”
“Vả lại trận đấu lần này có liên quan đến vận mệnh, thậm chí là Quốc Vận trăm năm của Hoa Quốc, bảo Tiêu Chính Văn dâng chút tinh huyết thì đã là xem trọng cậu ta lắm rồi! Kết quả thế nào?”
“Tiêu Chính Văn lại vì tư lợi cá nhân mà từ chối quả quyết? Đây chính là vua Bắc Lương mà mấy người ca tụng đó sao?”
“Không có Trương Thế Phong tôi thì Hoa Quốc nhất định sẽ thất bại trong trận đấu lần này, với công trạng như vậy, muốn lấy mạng của Tiêu Chính Văn thì cũng có làm sao?”
Trương Thế Phong chắp hai tay sau lưng, gào mồm lên đầy phẫn nộ.
“Những gì ông Trương nói quả không sai, giết người đền mạng là lẽ đương nhiên”.
Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh nãy giờ không lên tiếng bước đến lạnh lùng nói.
“Tất cả những gì nhà họ Trương làm với Hoa Quốc đúng là công cao như núi, hơn nữa Tiêu Chính Văn là một thằng nhóc ranh, xem thường người lớn, dám cả gan giết nhà họ Trương, đúng là đáng chết”.
“Lần này là anh Từ định cho Tiêu Chính Văn một cơ hội lấy công chuộc tội, nhưng Tiêu Chính Văn lại không cảm thấy biết ơn mà ngược lại còn đánh sứ giả mà anh Từ cử đến bị thương, đúng là tội càng thêm tội”.
“Lẽ nào Thiên Tử Hoa Quốc, giới chính trị Hoa Quốc thiên vị Tiêu Chính Văn thế sao?”
Người đàn ông trẻ tuổi tên Triệu Thắng là cường giả ngoài lãnh thổ của nhánh chính Hoa Sơn, cũng có mối thù không đội trời chung với Tiêu Chính Văn, tất nhiên sẽ không giúp Tiêu Chính Văn.
“Hừ! Tôi thấy trước hết vẫn nên đấu xong rồi tính tiếp”.
Tần Vũ lạnh lùng nhìn hai người, cơn giận trong lòng đã lên đến đỉnh điểm.
Lúc nãy Trương Thế Phong và Triệu Thắng đã có suy nghĩ giết người.
Nhưng ngặt một nỗi xung quanh có rất nhiều người dân Hoa Quốc, hai người lo sẽ khiến dân chúng bất mãn với họ nên mới không ra tay.
Tần Vũ cần gì phải khách sáo với loại người này?
“Hừ, này chàng trai, cậu đang nghi ngờ chúng tôi sao? Ai cho cậu lá gan đó thế?”
Dứt lời, Trương Thế Phong ra tay với Tần Vũ.
“Ông Trương, được rồi!”
Triệu Thắng khẽ vung tay ngăn Trương Thế Phong lại.
Sau đó ông ta nói với Tần Vũ: “Chàng trai, nếu không ra tay với cậu thì bôi nhọ danh tiếng của chúng tôi, chỉ dựa vào câu nói lúc nãy của cậu thì bây giờ cậu đã là một cái xác rồi”.
“Chúng tôi đã nắm chắc phần thắng trong trận chiến này, một thằng nhóc như cậu có thể so sánh được sao?”
Một giọng nói trầm khàn vang lên, Đại trưởng lão võ tông và trưởng lão tông miếu không khỏi đổi sắc.
Một màn sáng chiếu xuống, người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, để tóc dài, một tay chắp sau lưng chậm rãi bước ra khỏi màn sáng.